Chương 20: Y phục tình thú play

Chương 20: Khẩu giao thâm hầu, nhan bắn, y phục tình thú play

Dịch Văn Bách cho rằng mình nói như vậy sẽ làm Dịch Trần tức giận, nhưng đối phương lại là một bộ dáng như đã sớm dự đoán được trước việc này, không hề khúc mắc tiếp tục cùng y làʍ t̠ìиɦ, ngày hôm sau cũng tuần hoàn theo ước định, chờ đến ban đêm của thứ sáu tiếp theo mới làm.

Học sinh cấp ba cho dù là ăn tết nhưng cũng không nghỉ được mấy ngày, thời gian bây giờ mỗi giây mỗi phút đều rất quan trọng. Dịch Văn Bách có hỏi qua Dịch Trần muốn thi vào trường đại học nào, Dịch Trần có nói một vài cái tên, Dịch Văn Bách cảm thấy đều không tồi, nhưng mà tính ra, mấy ngôi trường đó cách nhà thật sự là quá xa.

Ước định của bọn họ tuy rằng có nói Dịch Trần sau khi tốt nghiệp không thể về nhà, nhưng y cũng không hy vọng Dịch Trần rời đi quá xa, ở một chỗ khác rất nhiều thói quen sinh hoạt sẽ bị bất tiện, y sợ Dịch Trần không thích ứng được.

Thời gian chậm rãi qua đi, bất tri bất giác đã tới rồi cái cuối tuần cuối cùng. Dịch Văn Bách nhìn trời tối dần, tâm trạng có chút hoảng hốt, nhưng suy nghĩ trong lòng lại là "Quá nhanh", chứ không phải là "Rốt cuộc ngày mình mong đợi cũng đã tới", y bị ý nghĩ đó của mình làm cho hổ thẹn không thôi, nhưng căn bản không có biện pháp khống chế.

Cả ngày y đều như người mất hồn mất vía, nhìn đồng hồ trên tường kim giây chạy qua một phân lại một giây, tới khi trời gần tối, y mới nhớ ra là còn phải làm cơm. Y mới làm được một nửa thì tiếng mở cửa liền vang lên, y do dự đi ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy con nuôi càng ngày càng thêm cao lớn, làm ra vẻ bình tĩnh nói:

"Tiểu Trần, con về rồi."

Dịch Trần "Ừm" một tiếng, cởi ba lô ra, đổi giày xong thì đi vào phòng bếp hỗ trợ Dịch Văn Bách. Hai người cùng nhau chuẩn bị bữa tối, mỗi một lần ăn cơm xong, thu dọn bát đũa sẽ là Dịch Trần làm, Dịch Văn Bách thì sớm trở về phòng ngủ. Cho dù biết sẽ phải làm như vậy, trong lòng y vẫn là cảm thấy thực thẹn, nhưng nghĩ đến đây là lần cuối cùng lại cảm thấy thật khổ sở.

Sau khi tắm rửa xong sẽ là súc ruột, gần một năm nay y luôn làm như vậy, dường như trở nên đã thành thục, hậu huyệt cũng đã hình thành thói quen, sẽ không có thẹn thùng như y.

Y khóa cửa phòng tắm, sau khi tắm rửa xong đi ra mới phát hiện Dịch Trần đã ở trong phòng ngủ, đang ngồi ở trên giường y, nghe thấy tiếng động, ánh mắt liền sáng quắc nhìn về phía này.

Dịch Văn Bách bị hắn nhìn đến mức trong lòng nổi lên một trận khẩn trương, bước chân đều có chút chần chừ, Dịch Trần không có rời ánh mắt đi, vẫn luôn nhìn y, thẳng đến khi y đi đến trước mặt hắn, sau đó vươn cánh tay ra đem y kéo vào trong lòng mình, hôn lên bờ môi của y.

Hai người không biết đã hôn bao nhiêu lần, đã sớm trở nên quen thuộc với loại môi lưỡi giao triền này, Dịch Văn Bách cũng không có ngượng ngùng như ban đầu, thời điểm đầu lưỡi con nuôi thâm nhập vào trong khoang miệng y, cũng sẽ nhút nhát sợ sệt đưa đầu lưỡi của mình ra, để tiện cho đối phương liếʍ mυ"ŧ.

Dịch Trần luôn luôn hôn đến khi y không thể hô hấp được nữa mới buông y ra, đầu lưỡi sắc tình vươn ra liếʍ cánh môi y, đem cánh môi của y phủ lên một tầng hơi nước mê người. Dịch Văn Bách hơi muốn chống cự, nhưng cả người dường như vô lực, bị Dịch Trần cởϊ qυầи áo ra cũng chỉ là đỏ mặt cúi đầu. Dịch Trần đem quần áo trên người y đều cởi sạch sẽ, tiến lại gần liếʍ vành tai y, đem vành tai trắng nõn liếʍ đến ướŧ áŧ, mới thấp giọng nói:

"Ba ba, hôm nay là một lần cuối cùng."

Dịch Văn Bách toàn thân run lên một chút, hô hấp dồn dập, một hồi lâu mới ra vẻ trấn định nói:

"Rốt cuộc ngày ta chờ cũng đã đến."

Dịch Trần nghe xong cũng không tức giận, vuốt ve từng tấc da thịt của y.

"Hôm nay ba ba có thể đáp ứng con chơi một chút đồ chơi không?"

Dịch Văn Bách nghĩ những việc đã sảy ra trong một năm nay, những việc cảm thấy thẹn y cũng đều đã làm, không thể tưởng tượng được còn có cái gì có thể càng thẹn hơn. Y thật sự ngượng ngùng, nhưng đối diện với ánh mắt nóng bỏng chờ mong của con nuôi, lại như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu. Dịch Trần vui mừng lại gần hôn y, đem nước miếng chảy ra khỏi khóe miệng y đều liếʍ sạch, mới đem đồ vật mà mình cất công chuẩn bị lấy ra.

Dịch Văn Bách nhìn mấy thứ kia, sửng sốt một chút, lắp bắp hỏi:

"Cái đó... Cái đó là cái gì...?"

"Y phục tình thú a."

Dịch Trần trước tiên chọn một cái vòng cổ bằng da đeo lên cho y, Dịch Văn Bách vốn là người mang vẻ thanh thuần sạch sẽ, đeo thứ này lên, phối hợp với sắc mặt xấu hổ đến ửng hồng của y, tức khắc hiện ra một cỗ sắc tình khó thể diễn tả. Dịch Văn Bách có chút vô thố để hắn giúp y mặc những thứ đó lên, bộ đồ kia tất cả đều được làm bằng vải da màu đen, mặt trên còn đính những viên đá nhỏ, bộ đồ bó chặt lấy phần thân trên của y, làm hai núʍ ѵú ở trước ngực bị đè ép, dưới lớp vải cộm lên cương cứng, nhìn gợi cảm cực kỳ. (Chém:))

Ở hạ thân là dây thun vòng từ eo qua háng, cái gì cũng đều không che được, nhưng mà khi phối hợp với nhau, lại làm cho khối thân thể này hiện ra mỹ cảm không giống nhau. Dịch Trần đem một cái chân hoàn(*) đeo vào cho cha nuôi, cuối cùng là một bộ còng tay màu bạc, đem hai tay của y trói ở sau lưng.

(* Nó giống như là một cái Chocker đeo đùi ấy)

Dịch Trần tốc độ rất nhanh, chờ đến khi Dịch Văn Bách phản ứng lại, toàn thân y đã mặc xong bộ y phục tình thú bằng vải da kia, hai tay bị còng ở sau lưng, làm y căn bản không có cách nào giãy giụa.

Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn muốn khóc.

"Không cần như vậy... Quá mắc cỡ... Tiểu Trần, giúp ta cởi ra được không?"

"Ba ba nhẫn nại một chút, ba ba ăn mặc như vậy thật xinh đẹp."

Dịch Trần đem dươиɠ ѵậŧ của mình móc ra ngoài, cọ xát đùi y.

"Thấy ba ba mặc như vậy con liền cứng lên, ba ba, bộ đồ này con vì ba ba mà làm ra, mặt trên có khắc tên viết tắt của ba ba."

Dịch Văn Bách trong lòng cực kỳ bất an, Dịch Trần trước kia cùng lắm là làm ra những tư thế hoặc là địa điểm làʍ t̠ìиɦ vượt qua khả năng tiếp nhận của y, nhưng chưa bao giờ chơi đùa bằng y phục tình thú, y không biết kế tiếp sẽ thế nào. Dịch Trần nhìn ra được bất an của y, nhẹ nhàng cười một chút.

"Ba ba yên tâm đi, con không thích chơi cái này, lần sau sẽ không làm như vậy với ba ba."

Tuy hắn nói như vậy, nhưng lại đem cha nuôi quỳ ghé vào giữa hai chân của hắn, căn dươиɠ ѵậŧ thô dài màu đỏ tím kia ở trên giương mặt thanh thuần sạch sẽ của Dịch Văn Bách khẽ cọ, trong mã mắt tiết ra một chút dịch nhầy bôi lên gương mặt Dịch Văn Bách, thậm chí còn dùng dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng đánh lên khuôn mặt y.

"Ba ba như vậy thật sự rất da^ʍ, ba ba, giúp con khẩu giao được không?"

Dịch Văn Bách ngửi được hương vị tanh nồng quen thuộc, đầu óc đều như phát điên lên, thời điểm bị dươиɠ ѵậŧ của con nuôi đánh lên mặt làm y thẹn đến mức hốc mắt đỏ bừng, nhưng trái ngược lại thân thể lại càng thêm hưng phấn.

Chất nhầy quệt trên môi y, đem cánh môi đỏ tươi trở nên sáng bóng, Dịch Văn Bách do dự mở miệng ra, vươn đầu lưỡi hồng nộn, bắt đầu ngoan ngoãn khẩu giao vì con nuôi.

Dù sao cũng đã là lần cuối cùng, hãy để cho y được phóng túng một lần đi.

Kỹ năng khẩu giao của y sau nhiều lần thực hành đã tốt lên rất nhiều, ít nhất sẽ không dùng răng cọ lên thịt hành của đối phương. Dịch Trần có chút thất thần nhìn cảnh tượng cha nuôi dùng cái lưỡi mềm mại giúp mình liếʍ dươиɠ ѵậŧ, bụng dưới liền phảng phất như có điện lưu len lỏi, làm hắn cảm thấy thoải mái cực kỳ.

"Đúng vậy, chính là như vậy, ba ba giúp con liếʍ ướt một chút."

Dịch Văn Bách khép nửa đôi mắt, nỗ lực khẩu giao vì con nuôi, đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ đến mỗi một chỗ liền lưu lại một vệt nước, chỉ trong chốc lát liền đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ liếʍ ướt. Đầu lưỡi của y lại ở trên qυყ đầυ đảo quanh, sau đó há to miệng, đem cái qυყ đầυ to lớn kia ngậm vào trong miệng.

Cái miệng xinh đẹp của cha nuôi bị côn ŧᏂịŧ của hắn nhét đầy làm Dịch Trần cực kỳ kích động, hắn cố định đầu của Dịch Văn Bách, chuyển động eo, ở trong miệng của y nhẹ nhàng thọc vào rút ra, dường như cảm thấy còn chưa thỏa mãn.

"Ba ba giúp con khẩu giao thâm hầu được không?"

Dịch Văn Bách có chút mê mang nhìn hắn.

Dịch Trần cười một chút, ánh mắt mang theo mê luyến cùng ôn nhu, nhưng lại muốn làm hành động thô bạo.

"Ba ba giúp con đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ này nuốt vào được không? Con muốn thao làm miệng của ba ba, ở trong miệng của ba ba bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙."

Dươиɠ ѵậŧ của hắn vẫn còn đang ở trong cái miệng nhỏ của Dịch Văn Bách nhợt nhạt đâm chọc, Dịch Văn Bách hiểu được lời hắn nói, trong ánh mắt mang theo một chút hoảng loạn. Dịch Trần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y trấn an.

"Ba ba yên tâm, con sẽ không làm tổn thương người."

Khóe môi của hắn còn khẽ nâng lênmột chút.

"Con chỉ là muốn ở trong thân thể của ba ba lưu lại dấu vết của con."

Nói xong còn không có chờ Dịch Văn Bách phản ứng lại, eo đã động mạnh một cái, hướng thật sâu vào trong khoang miệng của Dịch Văn Bách cắm vào, cho dù vẻ mặt của cha nuôi không thoải mái nhưng hắn cũng không có đình chỉ lại động tác của mình, qυყ đầυ bá đạo xuyên qua yết hầu của y, hướng vào sâu bên trong yết hầu của y cắm vào.

Phản ứng nôn mửa trong cổ họng của Dịch Văn Bách kẹp dươиɠ ѵậŧ của hắn thoải mái cực kỳ, yết hầu nhỏ hẹp bị căng đến cực hạn, sắc mặt của Dịch Văn Bách nghẹn đến đỏ bừng, không ngừng rơi nước mắt, ngay cả nước mũi cùng nước miếng cũng đều chảy ra, ngũ quan đều có chút vặn vẹo. Dịch Văn Bách như vậy so với y lúc bình thường hoàn toàn như hai người khác, Dịch Trần cực kỳ thích khuôn mặt sạch sẽ cùng khí chất điềm đạm của y, nhưng khi tưởng tượng mình cũng có làm cho y dơ bẩn bất kham, cả người liền trở nên hưng phấn mà run rẩy.

Hắn đại khái là quá biếи ŧɦái, rốt cuộc trong người hắn vẫn là di truyền huyết mạch của người "cha" đang ngồi trong tù kia.

Dịch Văn Bách miệng bị nhồi đầy không thể kêu lên tiếng, miệng y bị đâm chọc không ngừng, thậm chí trong đầu y đều tràn ngập hình ảnh căn dươиɠ ѵậŧ thô dài này của con nuôi, cảm giác chưa bao giờ cảm thụ qua làm y bất an, tiếp theo lại cảm thấy dày vò cùng thống khổ. Nhưng căn dươиɠ ѵậŧ kia vẫn liên tục đâm sâu vào yết hầu của y, y mê mang nghĩ có phải mình bị đâmđến dạ dày rồi hay không.

"Miệng của ba ba miệng thật tuyệt, so với tiểu huyệt còn tuyệt hơn, mυ"ŧ con thật thoải mái."

Dịch Trần hô hấp đều có chút loạn, không hề chớp mắt nhìn miệng miệng của cha nuôi bị dươиɠ ѵậŧ của mình thao làm.

"Miệng của ba ba đều biến thành hình dạng dươиɠ ѵậŧ của con, nhìn thực dâʍ ɭσạи, ba ba thật sự quá da^ʍ."

Hắn đem dươиɠ ѵậŧ rút ra một chút, sau đó lại đâm sâu vào, cuối cùng đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ đưa hết vào trong miệng của cha nuôi.

Dịch Văn Bách thực sự muốn hôn mê, cánh môi gắt gao bao bọc lấy phần gốc dươиɠ ѵậŧ của con nuôi, cả khuôn mặt đều chôn ở bộ lông rậm rạp của hắn, khoang mũi tràn ngập mùi vị nam tính nồng của con nuôi, không biết vì cái gì, khó chịu dần dần tan biến, thân thể lại càng hưng phấn lên.

Dươиɠ ѵậŧ lại rút ra ngoài một nửa, sau đó lại hung hăng đâm vào, thọc vào rút ra còn mang theo tiếng nước "nhóp nhép", miệng của Dịch Văn Bách bị ép mở một thời gian dài, một lượng hớn nước miếng men theo khóe miệng chảy ra nhỏ giọt xuống sàn nhà.

"Miệng của ba ba thật thoải mái, thật muốn làm ba ba cả đời, để cho ba cái động trên người của ba ba đều thành cái bao dươиɠ ѵậŧ của con."

Dịch Trần cố định đầu Dịch Văn Bách không ngừng đưa đẩy eo, hướng sâu vào miệng y thọc vào rút ra, kɧoáı ©ảʍ cực hạn làm cả người hắn đều trở nên hung ác cùng nham hiểm, chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai, người này sẽ biến thành của người khác, hắn liền như phát điên lên.

"Ưʍ... Ưʍ..."

Miệng không ngừng bị va chạm, mỗi một lần thâm nhập đều là cả căn hoàn toàn đi vào, Dịch Văn Bách khống chế không được mà rơi lệ, thân thể cũng không chịu khống chế mà hưng phấn. Đối với việc có thể đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ của con nuôi nuốt vào, thực sự y căn bản không có biện pháp cự tuyệt, hoàn toàn sẽ không có khả năng cảm thấy khuất nhục.

Cao trào của Dịch Trần tới thực nhanh, chỉ là thọc vào rút ra mấy chục cái, liền có xúc động bắn tinh, nhưng chung quy hắn không dám bắn ở trong cổ họng của cha nuôi, sợ y bị sặc, nhẫn lại rút ra hơn phân nửa căn dươиɠ ѵậŧ, ở trong khoang miệng y tuôn ra dịch trắng.

Quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm Dịch Văn Bách cũng không chứa được, Dịch Trần bắn được một nửa thì đem dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn rút ra, một nửa nùng tinh kia liền bắn ở trên mặt cha nuôi.

Hắn nhìn gương mặt nguyên bản xinh đẹp sạch sẽ lại bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn của mình làm bẩn, cả người đều hưng phấn đến phát cuồng, tuốt lộng dươиɠ ѵậŧ đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn xong, lại vội vàng nói:

"Ba ba, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của con nuốt xuống được không?"