Chương 12: Đường ca nham hiểm

Cửa phòng mở ra, Diệp Vân Khinh ồn ào đi đến, hướng Diệp Phi kêu lên:

- Con heo lười, nhanh lên một chút a, nếu không sẽ muộn đấy !

Diệp Phi nghi hoặc hướng phía sau nàng nhìn nhìn, nói:

- Tam tỷ đâu?.

Hắn rất kỳ quái Diệp Vân Anh vì cái gì không có tới, dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, người thứ nhất vào cửa hẳn là nàng mới đúng, hơn nữa nếu nàng nhìn thấy mình sẽ không có như vậy, nhất định sẽ áp lên trên người mình chà đạp một phen.

- Tam tỷ đã đi rồi.

Diệp Vân Khinh nhíu mày:

- Cũng không biết sao, tam tỷ từ tối hôm qua vẫn là lạ đấy, động một chút lại mặt đỏ, buổi sáng hôm nay ta kêu nàng tới gọi ngươi, nàng lại không chịu,đi trở lại trường học trước rồi.

Diệp Phi không khỏi nở nụ cười, không nghĩ tới cái tam tỷ giả tiểu tử này lại vẫn có một mặt thẹn thùng đáng yêu như vậy, bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, đến bây giờ vẫn xấu hổ khi thấy mình.

Chứng kiến nụ cười trên mặt ca ca, Diệp Vân Khinh chợt nhớ tới hắn hôm qua sờ soạng ở trên người mình nửa ngày, còn kém chút hôn cái miệng nhỏ mình, chẳng lẽ hắn cũng giở trò xấu với tam tỷ rồi? Bằng không tam tỷ vì cái gì đều một bộ dạng tu tu, liền hỏi:

- Ca ca, ngươi có phải hay không làm chuyện xấu gì đối tam tỷ?

Diệp Phi kêu oan nói:

- Ta làm chuyện xấu đối với nàng? Ta dám sao?

- Hừ ! Có cái gì không dám đấy . Ngươi biết rõ tam tỷ không thực đánh ngươi, hơn nữa hiện tại ngươi cũng biến thành xấu!

Diệp Vân Khinh nhớ tới ngày hôm qua hắn sờ mình mang đến cho mình kɧoáı ©ảʍ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút đỏ ửng.

Huynh muội hai người ăn chút qua loa, liền xuất phát đi trường học, lời đại tỷ nói có tác dụng, hoặc là lương tâm nổi lên, hôm nay Diệp Phi thành thật ngồi ở chỗ ngồi sau xe cũng không nhúc nhích, thật ra khiến Diệp Vân Khinh có chút không thích ứng rồi.

Bị ca ca sờ lên trên người, loại cảm giác tê tê dại dại này nàng vẫn là rất ưa thích đấy, ngày hôm qua sở dĩ ngăn hắn lại, cũng không phải bài xích loại cảm giác này, mà là nàng thật sự lái xe không vững rồi, vốn hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng, không có đem túi sách đặt ở trong làn phía trước, lái xe ổn cũng dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng cái xấu ca ca này vậy mà lại thành thật rồi.

- Ca ca, ngươi có thể ngồi vững không đó?

Diệp Vân Khinh xấu hổ nói thẳng ra, chỉ có thể ám hiệu cho hắn.

- Có thể a, chú ý một chút hẳn là không có chuyện gì, hơn nữa ta còn cầm lấy tay vịn phía sau đây.

Diệp Phi cũng không nghĩ quá nhiều, thuận miệng trả lời lấy.

- Nếu như ngồi không ổn, ngươi có thể ôm eo của ta đấy.

Diệp Vân Khinh cảm giác mình có chút đỏ mặt.

Diệp Vân Khinh hoài niệm cảm giác bị tay hắn xẹt qua da thịt, Diệp Phi lại làm sao không có luyến cái xúc cảm mỹ diệu trơn mềm trên da thịt kia của nàng, chỉ có điều bởi vì nàng ngày hôm qua cũng đã cự tuyệt qua, hơn nữa lương tâm còn có chút bất an, hôm nay mới không có ôm nàng nữa, nghe thấy nàng nói như vậy, Diệp Phi nơi nào còn có thể cự tuyệt, duỗi ra hai tay ôm lấy cái eo thon nhỏ tinh tế kia, đại thủ lần nữa tiến vào trong giáo phục của nàng, nhẹ nhàng hoạt động, bất quá phạm vi cũng chỉ giới hạn tại bụng, phía trên cùng phía dưới đều tạm thời không có chạm qua.

Hai người tựa hồ cũng đã đạt được một loại ăn ý, yên lặng "hoạt động” ngầm, để cả hai đều sảng khoái lấy, nhưng ai cũng cũng không nói gì qua.

Thời điểm đến cổng trường học, mờ ám giữa hai người lại bị cắt đứt, bởi vì bọn hắn thấy được một cỗ xe thể thao màu bạc rất là phong cách, đây là bản giới hạn năm trước, toàn bộ Vọng Hải thành phố cũng không có mấy xe.

Người đứng đầu Vọng Hải không phải là thị trưởng Liễu Phượng Nghi, cũng không phải là vương giả ngầm Diệp Lăng Thiên, lại càng không là ràng buộc giữa hai nhà Diệp Phi, mà là cái con nuôi Diệp Vũ này của nhị thúc Diệp Lăng Thiên, khi thời điểm Diệp Phi ba tuổi Diệp Vũ là hài tử nhị thúc nhận nuôi, Diệp gia một đời nam đinh chỉ có hai người Diệp Lăng Thiên cùng phụ thân Diệp Lăng Vân của Diệp Phi, mà thế hệ này cũng chỉ có một cái Diệp Phi, do lăn lộn hắc đạo nên Diệp Lăng Thiên lúc ba mươi tuổi mới kết hôn, năm thứ hai sau khi sanh Diệp Phi có một nữ nhi, đáng tiếc lúc nữ nhi sinh ra, lão bà khó sinh, mặc dù bảo vệ đc tánh mạng, lại mất đi năng lực sinh con, mà Diệp Lăng Thiên lại rất chung tình, nói cái gì cũng không chịu lấy nữ nhân thứ hai, cho nên lúc tra ra tình huống thân thể Diệp Phi liền nhận nuôi Diệp Vũ này, tại lúc ấy cũng đã là hài tử mười tuổi.

- Tiểu Phi, Khinh Khinh, đại ca tới thăm các ngươi a!

Diệp Vũ lúc này cũng nhìn Diệp Vân Khinh lái xe tới, mở cửa xe ra cười ra đón.

Mặc dù Diệp Vũ rất tuấn tú, nhưng huynh muội hai người từ nhỏ rất không ưa thích cái đại ca này, không chỉ bọn hắn, cả nhà bọn họ mọi người đều không thích người này, bởi vì hắn mặc dù không cao điệu kiêu ngạo nhưng mà lại cho người ta một loại cảm giác âm trầm, phảng phất như một cái độc xà ẩn núp trong bóng tối, tùy thời đều có thể cắn cho người ta một ngụm.

Bất quá Diệp Vũ che dấu cực kỳ thâm, nhị thúc một mực rất coi trọng hắn, hiện tại thậm chí đem hơn phân nửa bang hội đều giao cho hắn quản lý.

Nhưng nếu mà nói Diệp gia che dấu sâu nhất, tuyệt đối không phải Diệp Vũ mà là Diệp Phi nhìn như vô hại, lúc đối mặt với người có khả năng trở thành địch nhân, hắn không là cái thiếu niên ngây thơ kia bị tỷ tỷ đùa giỡn một chút sẽ mặt đỏ, mà là cực kỳ giống với một cái cáo già thân kinh bách chiến.

- Đại ca!

Diệp Phi từ trên xe nhảy xuống, thiếu chút nữa bờ mông ngồi xuống mặt đất, nhưng hắn vẫn lập tức đứng vững vàng, bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Vũ:

- Đại ca, đã lâu không gặp rồi, ta rất nhớ ngươi !

Diệp Vũ vội vàng vịn lấy Diệp Phi, có chút trách cứ nói:

- Ngươi vội vã như vậy làm gì, đại ca cũng sẽ không đi, vạn nhất ngã thì làm sao bây giờ?

Diệp Phi cúi đầu xuống, của một bộ dạng ta sai rồi, Diệp Vũ vỗ vỗ Diệp Phi bả vai, lại cùng Diệp Vân Khinh hô:

- Khinh Khinh, chứng kiến đại ca như thế nào không chào hỏi a?

- Đại ca !

Diệp Vân Khinh không mặn không nhạt phải gọi một tiếng, sẽ không lại để ý đến hắn rồi.

- Học kỳ mới đã quen chưa?

Diệp Vũ cười ha hả hỏi một câu, trong mắt lại hiện lên một tia hào quang hung ác nham hiểm, thái độ Diệp Vân Khinh làm hắn rất không dễ chịu.

- Khá tốt rồi, lão sư cùng đồng học đều không đi, cảm giác đồng dạng như trước.

Diệp Phi chú ý tới hào quang trong mắt của hắn, nhiệt tình được trả lời lấy đồng thời trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ: ngươi tốt nhất nên an phận, đến lúc đó tự nhiên có thể kế thừa Lăng Vân hội, nhưng nếu như ngươi dám có dị động gì, vậy thì đừng trách ta không nể mặt nhị thúc rồi.

Diệp Phi nghĩ như vậy cũng không phải tự đại, thân thể của hắn mặc dù không được, nhưng những thứ không nói, cũng có hơn năm trăm tên thủ hạ đặc chủng tinh anh của tiểu di Liễu Quân Di, đừng nói một cái Diệp Vũ nho nhỏ, coi như là toàn bộ Lăng Vân hội cũng có sức liều mạng, lúc nghỉ hè hắn đều biết đám đại binh kia bọn họ mạnh đến nỗi quả thực không phải người.

- Ta đây an tâm, nhớ kỹ, có chuyện gì liền nói cho đại ca, đại ca nhất định sẽ thay các ngươi làm tốt, các ngươi đi trường học trước a, đại ca hai ngày nữa trở lại thăm ngươi cùng bọn họ!

Diệp Vũ vẻ mặt tươi cười, đi lên xe thể thao, trong tiếng nổ vang, nháy mắt đã đi xa.