Chương 14: Lâm Linh ôn nhu

Đang lúc Diệp Phi chạy được một vòng, Diệp Vân Khinh chạy dẫn đầu cũng đã vượt hơn một vòng đuổi theo hắn, chứng kiến bộ dạng đầy mồ hôi của hắn , có chút ân cần hỏi nói:

- Ca ca, ngươi không sao chớ? Nếu không ta đi nói với lão sư một tiếng, ngươi cũng không cần phải chạy a?

Diệp Phi lắc đầu nói:

- Không có chuyện gì, ta còn có thể kiên trì, hơn nữa ta cảm thấy được, đối với thân thể hẳn là có chút tác dụng.

- Vậy được rồi, nếu như nhịn không được, ngươi tựu dừng lại a! Mọi người đều biết tình huống thân thể của ngươi, sẽ không có ai nói cái gì, ngàn vạn không được đem mình tự hành hạ đến chết rồi !

Diệp Vân Khinh dặn dò một câu, gặp Diệp Phi gật đầu đáp ứng rồi, nàng mới yên tâm tiếp tục chạy tới, tại phương diện thể dục, nàng vẫn là mạnh nhất trong ban đấy, tự nhiên không thể nhường người khác vượt qua nàng.

Chạy đến một vòng nửa thời điểm, Diệp Phi tầm mắt đã có chút ít mơ hồ, hít vào không khí trong phổi phảng phất như bị đốt lên thông thường, cảm giác nóng nóng, hơn nữa tựa hồ căn bản không tạo thành tác dụng gì, vô luận như thế nào hô hấp, không khí trong phổi luôn có cảm giác không đủ dùng.

- Diệp tử ca ca, ngươi không sao chớ ?

Bất chợt một cái thanh thúy thanh âm bên tai, để cho Diệp Phi trong lúc vô tri vô giác, đầu óc được rót vào một cỗ mát lạnh, lập tức thanh tỉnh hơn rất nhiều, cảm giác trong người cũng không đến mức quá khó chịu như trước, quay đầu lại, đã thấy Lâm Linh vẻ mặt quan tâm, chạy ở bên cạnh của hắn.

Không nghĩ tới Lâm Linh cũng vượt qua mình một vòng rồi, Diệp Phi đối với nàng cười cười nói:

- Ta không sao, như vậy rèn luyện một chút cũng không tệ, có lẽ có thể cho ta trở nên cường tráng hơn.

Lâm Linh đối với hắn ôn nhu cười cười, không nói gì thêm, chỉ là vẫn tiếp tục theo bên cạnh của hắn, cùng hắn chậm rãi chạy, không có ý định vượt qua.

- Linh linh, ngươi vẫn nên chạy nhanh lên a, không cần chờ của ta ! Nếu là chạy về trong nhóm mười người cuối cùng sẽ bị phạt đấy !

Diệp Phi không đành lòng Lâm Linh cùng mình cùng một chỗ bị phạt, mở miệng khuyên bảo nàng.

Lâm Linh lại lắc đầu nói:

- Ta cũng sớm mệt chết rồi, cứ như vậy chậm rãi chạy a.

Diệp Phi sao có thể không hiểu rõ Lâm Linh tính cách, biết rõ nàng đã quyết định, vậy thì rất khó lại làm cho nàng thay đổi chủ ý, cho nên cũng không nói thêm, cố gắng làm cho mình chạy càng nhanh một chút, tranh thủ không cho nàng rơi xuống nhóm mười người sau cùng.

- Diệp tử ca ca.

Chạy không được vài bước, Lâm Linh bỗng nhiên lại kêu Diệp Phi một tiếng.

Diệp Phi quay đầu nhìn lại Lâm Linh, đã thấy trên mặt nàng có chút đỏ ửng, rõ ràng cũng không phải vì chạy bộ mà mệt mỏi, càng giống như thời điểm xấu hổ biểu lộ ra. Diệp Phi không rõ nàng tại sao phải đột nhiên xấu hổ, liền nghi hoặc :

- Làm sao vậy ?

- Ngươi như vậy liều mạng rèn luyện... là vì ta sao?

Lâm Linh khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ hơn.

- Có thể nói như vậy, bất quá cũng là vì chính mình.

Diệp Phi cười cười nói:

- Tại sao phải hỏi cái này ?

Lâm Linh đỏ mặt đến tận mang tai rồi, chần chờ một chút mới lên tiếng:

- Việc ngươi nói hôm qua, ta sau khi trở về liền cẩn thận nghĩ kĩ rồi.

- Ân? Nói cái gì?

Diệp Phi nhất thời không kịp phản ứng.

- Ngươi không phải nói, lo lắng thân thể sau này không thể thỏa mãn ta sao?

Nói như là đã nói đến chỗ này, Lâm Linh cũng dứt khoát thả:

- Ta nghĩ qua, cùng lắm thì chúng ta từ nay về sau không làm cái kia, chỉ cần có thể ở cùng với ngươi, ta liền thật cao hứng rồi, cái kia có làm hay không không sao cả , cho nên, ngươi không cần vì cái này mà liều mạng cố gắng, thấy bộ dạng ngươi hiện tại, ta thật sự rất khó chịu .

Lâm Linh nói xong, trong đôi mắt thật to cũng đã chứa đầy nước mắt, hiển nhiên chứng kiến bộ dạng Diệp Phi cắn răng liều mạng, trong lòng của nàng liền đau cực kỳ.

Diệp Phi không nghĩ tới nàng nói, vậy mà lại là cái này, trong lúc nhất thời cảm động không thôi, cái này cô gái tốt, quá mức suy nghĩ cho mình rồi, vội mở miệng an ủi nói:

- Ta không sao đấy, tốt Linh Linh, ngươi đừng khóc? Nhìn ngươi khóc, ta cảm thấy so với chạy thêm ba vòng còn muốn khổ sở hơn đấy.

Lâm Linh lấy tay gạt đi nước mắt, nói ra:

- Tốt, ta không khóc, ngươi cũng đừng chạy nữa thì tốt a? Ta đi qua chỗ lão sư nói một tiếng, nàng nhất định sẽ thông cảm cho ngươi.

- Trước không cần, ta muốn tiếp tục kiên trì một hồi.

Diệp Phi cười cười:

- Ngươi yên tâm đi, nếu như không kiên trì nổi, ta sẽ dừng lại ! Ta cũng không nghĩ sẽ đem thân thể mệt chết, có một lão bà tốt như ngươi, ta còn muốn sống cùng thêm nhiều năm đấy.

- Phi! Ai muốn cùng ngươi thêm nhiều năm?

Lâm Linh đỏ mặt khẽ gắt hắn một ngụm, lại không tiếp tục để ý đến hắn, chỉ là nàng cũng không có vượt qua hắn, tiếp tục ở bên cạnh hắn, cùng hắn chậm rãi chạy.

Có Lâm Linh làm bạn, Diệp Phi tựa hồ nhiều thêm một phần khí lực, chạy thêm một hồi cũng không thấy được mệt mỏi nữa rồi, rất nhanh liền hoàn thành xong vòng thứ hai, lúc này Lâm Linh cũng đã chạy xong ba vòng, có điều nàng cũng không có dừng lại, tiếp tục chậm rãi chạy cùng Diệp Phi, Diệp Vân Khinh dù đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, bất quá chứng kiến Lâm Linh ở cùng ca ca, liền không đến quấy rầy bọn họ.

Đường Nhu đem những học sinh đã chạy xong an bài đi làm những chuyện khác xong, vẫn lạnh lùng nhìn Diệp Phi cùng Lâm Linh, càng xem càng tức giận, tất cả mọi người cố gắng chạy bộ, vậy mà hai người bọn họ cùng nhau chậm quá, tựa hồ một bên chạy một bên mải nói chuyện, hoàn toàn không có để mắt đến nàng ở tại chỗ .

Đối với việc học sinh trung học yêu sớm, Đường Nhu vốn là có chút phản cảm đấy, cho rằng đó là không làm việc đàng hoàng, mà hai cái học sinh này, tại thời điểm chạy bộ còn khanh khanh ta ta như vậy, rõ ràng chính là một đôi học sinh yêu sớm, tuy rằng tướng mạo của bọn hắn đều là nhân trung long phượng, nhưng Đường Nhu lại nhìn bọn hắn cực kỳ ngứa mắt, thầm quyết định lát nữa phải cho bọn hắn một bài học.

Cùng Lâm Linh đồng hành, Diệp Phi rốt cục chạy xong ba vòng, hơn nữa so với trước kia còn tốn ít thời gian hơn nhiều, bất quá hắn cũng trả giá không nhỏ, toàn thân hiện giờ đã mệt mỏi giống như sắp hư thoát, nếu không phải cuối cùng được Lâm Linh đỡ lấy, chỉ sợ cũng đã ngã trên mặt đất, mồ hôi càng là như vừa tắm mưa đi ra, đem toàn thân quần áo đều ướt đẫm rồi.

Đường Nhu đem cả Diệp Phi lẫn Lâm Linh cùng nhóm mười học sinh kêu tới, đối với tám người kia nói:

- Mấy người các ngươi, mỗi người thêm một vòng, hiện tại đi chạy a.

Rồi hướng Diệp Phi cùng Lâm Linh nói:

- Hai người các ngươi, mỗi người ba vòng!

- Lão sư, ta có việc muốn cùng với ngươi nói !

Lâm Linh biết rõ nếu như Diệp Phi nếu tiếp tục chạy nữa, chỉ sợ sẽ thật sự bị mệt chết, vì vậy quay qua nói với Đường Nhu, muốn đem chuyền tình huống thân thể Diệp Phi giải thích cho nàng một chút.

- Có chuyện gì chạy xong nói sau!

Đường Nhu nhíu mày, hai cái học sinh này chẳng những yêu sớm, còn không đem lão sư để vào mắt, lại muốn tìm lí do sinh sự, cũng hơi quá mức a.

Diệp Phi thở hổn hển một hồi cuống cùng cũng hô hấp đều đặn hơn chút, cũng có thể mở miệng nói chuyện, liền hỏi:

- Lão sư, ngươi không phải nói người cuối cùng mới phải chịu phạt ba vòng sao? Tại sao phải cả nàng cũng bắt phạt? Nàng vừa mới chạy bốn vòng đấy, hơn nữa ngươi cũng có thể đã nhìn ra, nếu không phải là ta liên lụy nàng, nàng cũng không chạy về cuối cùng đấy.

- Ngươi cũng biết là mình liên lụy người khác ?

Đường Nhu cười lạnh đứng lên:

- Vậy tại sao còn không gắng sức mà chạy cho tốt? Hiện tại nói cái cũng đã muộn, bởi vì ngươi, cho nên nàng cũng phải chạy thêm ba vòng, không có thương lượng !