Chương 2: Vị hôn thê ngang ngược

Do là ngày đầu tiên khai giảng, quy định của trường học cũng không chặt chẽ giống như thường ngày, cho nên huynh muội Diệp Phi gần 10 giờ mới tới trường học, cũng không gặp vấn đề gì, bây giờ thậm chí còn có người chưa tới đâu.

Đứng tại đầu hành lang thở dốc một hồi, Diệp Phi chậm rãi khôi phục thể lực, cười cười với muội muội đang chờ bên cạnh mình, hắn cảm thấy muội muội cùng với đợt nghỉ hè trước có chút không giống, lúc đó nàng sao có thể chờ mình, xem ra hai tháng không thấy nàng cũng đã lớn lên, đã biết quan tâm người khác.

Hai huynh muội một trước một sau vào phòng học, lúc này lớp học cơ bản đã đến đông đủ, thấy bọn họ tiến đến, cả đám đều cùng Diệp Vân Khinh chào hỏi, lại không có người nào để ý tới Diệp Phi, xem ra vị đại tỷ cầm đầu nổi danh ma nữ Diệp Vân Khinh này còn là rất có mặt mũi đấy.

Diệp Phi cũng không có để ý những điều này, từ từ đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, nhìn qua nữ sinh ngồi cùng bàn cười cười nói:

- Tiểu Linh, đã lâu không gặp, nghỉ hè trôi qua như thế nào ?

Nữ hài gọi là Tiểu Linh này, cũng là một nữ hài tuyệt sắc không thua Diệp Vân Khinh, thậm chí bên trong so với Diệp Vân Khinh còn muốn hơn một chút, nếu như nói Diệp Vân Khinh là một nữ hài trẻ trung, Tiểu Linh này cơ bản cũng đã có thể xem như vưu vật cá tính rồi, lúc này thấy Diệp Phi đến cùng mình chào hỏi, Tiểu Linh nhưng lại không cho hắn sắc mặt tốt gì, chỉ là hừ một tiếng, liền nghiêng đầu đi không hề để ý đến hắn, trong miệng còn nói thầm một câu: "Phế vật!"

Diệp Phi không khỏi cười khổ một cái, thực sự không có tức giận. Lại nói tiếp, Tiểu Linh cùng hắn quan hệ rất không bình thường, từ nhỏ bọn họ chính là đính thân đấy, năm đó cha Tiểu Linh cũng là trợ thủ đắc lực của cha hắn, một lần tai nạn hơn mười năm trước, hai vị phụ thân song song bị mất mạng, để lại cô nhi quả mẫu của hai nhà, mà nhà của Tiểu Linh so với Diệp gia còn thảm hơn, Diệp gia tối thiểu có năm hài tử, mà nhà Tiểu Linh lại chỉ có hai mẹ con các nàng sống nương tựa lẫn nhau.

Tiểu Linh tên đầy đủ gọi là Lâm Linh, khi còn bé cùng Diệp Phi quan hệ rất tốt, cũng biết mình sớm muộn gì có một ngày sẽ là tân nương của hắn, khi đó nàng rất thân thiết gọi Diệp Phi là Diệp tử ca ca, ý là hai người bọn họ cùng một chỗ, tựa như cây lá trong rừng đồng dạng, là tuy hai mà một đấy, chính là không biết khi nào bắt đầu, Lâm Linh đối Diệp Phi lãnh đạm đứng lên, xưng hô đối với hắn từ "Diệp tử ca ca" lại biến thành như hiện tại, đều là "Ai" "Uy" các loại.

Cho dù Diệp Phi cực kỳ thông minh cũng nghĩ không thông tại sao nàng có biến hóa như thế, nhưng nghĩ đến đơn giản là bởi vì thể chất chính mình có vấn đề, thử hỏi ai lại sẽ muốn một cái thân thể yếu đuối làm vị hôn phu đâu?

Chính là thể chất của người không thể nào do mình đến quyết định, từ nhỏ đến lớn Diệp Phi không biết xem qua bao nhiêu thầy thuốc nổi danh, nhưng những thầy thuốc này đều không ngoại lệ, đều đối thân thể của hắn không có biện pháp gì, dùng trung y mà nói, chính là thân thể của hắn trời sinh kinh mạch không thông, bất luận kẻ nào cũng không có cách nào, trừ phi có thiên tài địa bảo có thể nhanh chóng cải thiện thể chất này của hắn, nhưng ở thời đại này đồ vật thiên nhiên còn tuyệt diệt không sai biệt lắm, nơi nào còn có thể tìm được thiên tài địa bảo gì ? Dù nhà hắn có tiền cũng không có một biện pháp nào.

Thời điểm Diệp Phi đối với thể chất chính mình cảm thấy bi ai, Lâm Linh đột nhiên đυ.ng đυ.ng cánh tay của hắn, nói:

- Uy, nghe nói nghỉ hè ngươi đi quân doanh rồi, có hiệu quả gì không?"

Nàng có thể biết hành tung của Diệp Phi là chuyện rất bình thường, bởi vì mẹ của nàng là trợ thủ của mẫu thân Diệp Phi, cũng là đại cổ đông thứ hai trong công ty, lại thêm quan hệ của hai nhà, không có khả năng không biết chuyện của hắn.

Diệp Phi quay đầu lại nhìn khuôn mặt ân cần của nàng, trong nội tâm một mảnh ấm áp, cười nói:

- Coi như là có chút hiệu quả a, lực lượng so với trước lúc nghỉ hè mạnh từng chút, ta muốn kiên trì hẳn là sẽ có tiến bộ rõ rệt đấy, Tiểu Linh, cám ơn ngươi quan tâm ta.

Thời điểm Lâm Linh nghe được hắn nói lực lượng của hắn tăng mạnh, ánh mắt sáng rực lên, nhưng cuối cùng vẫn là hừ một tiếng, nói:

- Ai quan tâm ngươi, tựu dạng phế vật ngươi đáng giá ta đi quan tâm sao?

Nói xong, nàng quay đầu đi lần nữa, gục xuống bàn không biết lại ghi những thứ gì.

Diệp Phi trong nội tâm vừa động, hiểu rõ nguyên nhân đại khái nàng tại sao phải đối với chính mình lãnh đạm như vậy, thậm chí còn thường chửi mình phế vật rồi, trong nội tâm không khỏi có chút cảm động, vị hôn thê nhìn như ngang ngược vô cùng này của mình, tâm ý đối với mình thật đúng là chưa bao giờ thay đổi qua a.

Lúc này Diệp Vân Khinh cũng thoát khỏi những học sinh đối với nàng xum xoe, đi đến chỗ ngồi bên cạnh Diệp Phi ngồi xuống, bỗng nhiên lại đứng lên, sát về phía Lâm Linh phía trước, cười hì hì hỏi :

- Chị dâu, ngươi đang viết cái gì nha ?

Lâm Linh không chú ý tới Diệp Vân Khinh tới, thẳng đến lúc nàng kêu một tiếng mới kịp phản ứng, bề bộn đem đồ vật trong tay giấu vào bàn học, sẵng giọng:

- Khinh Khinh, nói qua bao nhiêu lần, không nên gọi ta là chị dâu, ta sẽ không gả cho cái phế vật này đâu!

- Không cho phép ngươi nói ca ca ta như vậy!

Diệp Vân Khinh nghe được Lâm Linh nói như vậy, trong nội tâm không khỏi đau xót, sắc mặt nhìn nàng không tốt chút nào :

- Hắn không phải phế vật ! Ngươi nếu nói hắn như vậy, ta liền không để ý tới ngươi !

Hai nữ hài đều là cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn, quan hệ vô cùng tốt, tuy nhiên về sau, lúc Lâm Linh đối Diệp Phi lãnh đạm nhưng cùng Diệp Vân Khinh lại vẫn như khi còn bé, không nghĩ tới chỉ là nói một câu như vậy, Diệp Vân Khinh sẽ có phản ứng lớn như thế, không khỏi càng hoảng sợ, vội đáp:

- Tốt Khinh Khinh, ngươi coi như ta nói sai đi, thực xin lỗi a.

Nàng nói như vậy đấy, trong nội tâm lại là có chút kỳ quái, nhớ rõ trước đợt nghỉ hè nàng còn không phản đối mình xưng hô Diệp Phi như vậy đấy, thậm chí có lúc vẫn cùng một chỗ với mình gọi hắn là phế vật a.

Diệp Vân Khinh vừa rồi giận kỳ thật hơn phân nửa đều là đối với chính mình, nàng cũng không muốn mất đi cái tỷ muội Lâm Linh này, lập tức trên mặt lại lộ ra nụ cười xán lạn nói:

- Không sao a, chúng ta chính là tỷ muội tốt, không phải sao? Nhưng mà …

Nói đến đây, nàng tới sát gần bên tai Lâm Linh, nhỏ giọng nói:

- Ngươi không được gọi ca ca như vậy được không, hắn thật sự thật đáng thương đấy, thân thể lại yếu từ nhỏ, hơn nữa hắn rất thích ngươi, ngươi lại nói hắn như vậy, hắn nhất định sẽ thương tâm đấy.

Lâm Linh cười cười, cũng sát tại bên tai Diệp Vân Khinh nói lên, hai nữ hài thấp giọng hàn huyên một hồi, Diệp Vân Khinh dứt khoát đem Diệp Phi đuổi lên trên chỗ ngồi của mình, chính nàng lại cùng Lâm Linh ngồi cùng một chỗ, tiếp tục thương lượng.

Diệp Phi ngồi ở một bên, nhìn hai nữ hài có dung mạo tuyệt thế xì xào bàn tán, trên khuôn mặt hai tuyệt mỹ nữ hài khi thì treo đầy dáng tươi cười, khi thì lại một mảnh sầu khổ, trong nội tâm tràn đầy ấm áp, không quản các nàng đang nói cái gì, Diệp Phi chỉ cần biết rằng, các nàng đều là quan tâm của mình, như vậy đủ rồi.

Hai cái nữ hài hàn huyên một hồi lâu, Diệp Vân Khinh mới đứng dậy, đối Diệp Phi nói:

- Uy, phế vật ca ca, trở về chỗ ngồi của ngươi a, lão sư muốn đến đây !

Diệp Phi không khỏi sững sờ, muội muội vừa rồi như thế nào mới còn vì cái này cùng Lâm Linh tức giận, hiện tại mình thì lại kêu lên như vậy rồi? Bất quá lập tức liền kịp phản ứng, trong nội tâm càng thêm khẳng định điều mình vừa mới suy đoán.