Chương 21: Cái miệng nhỏ nhắn !!!

-Ah~!

Diệp Vân Khinh lại rêи ɾỉ một tiếng thật dài, đột nhiên dùng cặp đùi trắng nõn kẹp chặt đầu Diệp Phi, trong miệng kêu lên:

- Bại hoại, ngươi đang làm gì đó, không phải ngươi nói muốn hôn sao? Tại sao lại dùng đầu lưỡi liếʍ?

Mặc dù nàng đối với loại kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ này cực kỳ hưởng thụ, bất quá cảm giác sướиɠ đến mức khiến cho linh hồn đều muốn tản mất này, lại làm cho nàng có chút bất an, vì vậy liền muốn ngăn Diệp Phi lại.

- Được, ta đây liền lập tức hôn!

Diệp Phi vừa dứt lời đã há hốc miệng ra, đem trọn bộ vị mềm mại kia của nàng ngậm lấy, dùng sức mυ"ŧ vào một cái, đồng thời còn dùng đầu lưỡi đi đến bên mép hang nhỏ đã sớm ướŧ áŧ của nàng, không ngừng liếʍ láp lấy .

- A !

Diệp Vân Khinh chỉ cảm thấy một cỗ kɧoáı ©ảʍ còn phải mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hồi nãy, điên cuồng từ phía dưới của nàng truyền tới, khiến toàn thân không khỏi dựng đứng, hai chân càng thêm dùng sức kẹp chặt lấy đầu của Diệp Phi, hai tay nắm chặt tóc của hắn, bất quá cũng không có đẩy ra, mà ngược lại dùng sức hướng dưới háng của mình ép tới.

Sức lực của Diệp Phi vốn dĩ kém xa Diệp Vân Khinh, bị nàng nhấn một cái, toàn bộ miệng mũi đều chăm chú dán tại nơi đó của nàng, ngay cả hô hấp cũng không thể rồi, bất quá Diệp Phi lại không có giãy dụa, mà là đình chỉ một hơi, tiếp tục dùng đầu lưỡi trêu đùa mép hang nhỏ cùng âm hạch của nàng, ngoài miệng cũng hút càng mạnh.

Nơi đó bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt như vậy, tiểu xử nữ như Diệp Vân Khinh làm sao có thể chịu được đấy, tại thời điểm Diệp Phi vẫn còn dư thừa rất nhiều hơi sức chưa kịp dùng đến, nàng vậy mà đã đến biên giới cao trào, thân thể không khỏi run lên, dùng thanh âm run rẩy kêu lên:

- Ca ca, không tốt, ta muốn tiểu ra !

Nói xong liền muốn đem đầu Diệp Phi từ dưới háng lôi ra.

Chính là, Diệp Phi lại không theo ý của nàng, hai tay chăm chú ôm lấy cái mông của nàng, động tác của đầu lưỡi càng thêm nhanh chóng, mà Diệp Vân Khinh đã đạt đến biên giới cao trào, nên cũng không dùng được bao nhiêu lực đạo, cuối cùng vẫn không kịp lôi đầu Diệp Phi ra, liền thét dài một tiếng, thân thể mãnh liệt cứng đờ, bên trong nhanh chóng co rút thật mạnh, ngay sau đó một cỗ nước suối theo địa phương mỹ diệu non nớt của nàng, mạnh mẽ tuôn ra, bị Diệp Phi lập tức tiếp vào trong miệng.

Cao trào qua đi Diệp Vân Khinh mềm nhũn ngã xuống giường, Diệp Phi cũng đem đầu từ dưới háng của nàng thò ra tới, cười hỏi:

- Cảm giác như thế nào ?

Khuôn mặt Diệp Vân Khinh thoáng cái trở nên đỏ bừng, có chút áy náy nói:

- Ca, thực xin lỗi, ta vừa rồi nhịn không được, tiểu ra rồi.

- Nha đầu ngốc, đây không phải là ngươi tiểu đấy.

Diệp Phi không khỏi khoe khoang nổi lên mình ban ngày vừa mới theo trên sách nhìn qua đồ vật:

- Đó là nữ nhân lúc cao trào xuất hiện phản ứng đặc biệt, thứ chạy ra lại càng không phải nướ© ŧıểυ.

- Có thật vậy không?

Diệp Vân Khinh tuy thông minh, nhưng đối với phương diện này lại dốt đặc cán mai.

Diệp Phi kỳ thật cũng chỉ là vừa mới xem qua một vài cái tiểu thuyết, đối với phương diện này cũng không hiểu rõ lắm, bất quá hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà rất đứng đắn gật đầu nói:

- Không sai, chính là như vậy đấy, vừa rồi ngươi cảm giác thế nào?

- Cảm giác hồn đều muốn bay lên rồi.

Diệp Vân Khinh nhớ lại nói:

- Ca, ngươi khiến cho ta rất thoải mái nha.

- Thật sự rất thoải mái sao?

Diệp Phi lại hỏi một lần.

- Ân! Thật sự rất thoải mái.

Đối với Diệp Phi, Diệp Vân Khinh thường không giấu diếm đấy, hơn nữa hiện giờ, nàng dĩ nhiên lại có chút mê luyến loại cảm giác này rồi, trong nội tâm thậm chí còn mong chờ Diệp Phi sau này có thể tiếp tục làm cho nàng, vậy nên mới không ngần ngại nói thật.

- Đã rất thoải mái, vậy ta có thể lại cầu ngươi một chuyện được không?

Diệp Phi nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

- Chuyện gì nha?

Diệp Vân Khinh có chút kỳ quái, ngay cả cái kia mình cũng cho phép hắn hôn rồi, hắn còn có thể có yêu cầu gì khác sao?

Diệp Phi mạnh mẽ đứng dậy, làm cho căn đại gia hỏa của mình lộ ra trước mắt nàng, nói ra:

- Có thể để ta được biết một chút cảm giác thoải mái kia được không?

Diệp Vân Khinh cũng là lần đầu tiên chứng kiến đồ vật kia của nam nhân, không khỏi có chút tò mò, nàng thật không ngờ,ca ca nhu nhược này của mình vậy mà còn có một gia hỏa lớn như vậy, hơn nữa còn thẳng tắp dựng đứng lên, nhìn qua bộ dạng giống như rất có tinh thần vậy, để nàng nhịn không được duỗi bàn tay nhỏ bé đυ.ng đυ.ng, vật kia được nàng đυ.ng chạm cũng liền lay động vài cái.

Chứng kiến tiểu muội đối với tiểu tử của mình có chút tò mò, nội tâm Diệp Phi rất là cao hứng, nếu nàng đã hiếu kỳ, vậy để nàng giúp mình làm một chút, hẳn là không khó khăn rồi, liền hỏi:

- Được không?

Trong nội tâm Diệp Vân Khinh vốn là có chút hổ thẹn với Diệp Phi, lại thêm vừa rồi được hắn khiến cho thư thái như vậy, cho nên nàng cũng không nghĩ cự tuyệt yêu cầu của hắn, bất quá nhìn qua đồ vật vừa thô lại vừa dài kia, lại có chút ít buồn rầu hỏi:

- Chỉ là, ta làm cách nào giúp người a?

Diệp Phi kỳ thật cũng không biết làm như thế nào, bất quá nghĩ tới kɧoáı ©ảʍ lúc tam tỷ cầm nó đêm qua, hắn liền kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, để nàng cầm tiểu tử của mình, nói :

- Ngươi thử động một chút xem.

Diệp Vân Khinh nắm lấy đồ vật làm cho nàng hiếu kỳ kia, chỉ cảm thấy vừa cứng rắn vừa mềm nhuyễn, lại còn nong nóng đấy, cảm giác rất là thú vị, không khỏi nắm chặt nó, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.

- Hí!

Diệp Phi sảng hít vào một hơi :

- Không sai, cứ tiếp tục làm như vậy a.

Chứng kiến trên mặt Diệp Phi lộ rõ vẻ sảng khoái, Diệp Vân Khinh biết mình làm đúng rồi, trong nội tâm cũng rất cao hứng, vì vậy động tác trên tay lại nhanh hơn.

Diệp Phi nằm ở một bên, hưởng thụ muội muội dùng bàn tay nhỏ bé phục vụ, chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng mãnh liệt, cơ hồ đã sắp tới biên giới bộc phát, nhìn qua cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra của tiểu muội, trong nội tâm bỗng nhiên nảy ra một cái ý nghĩ, nói ra:

- Hảo muội muội, có dùng miệng giúp ta một chút được không?

Diệp Vân Khinh ngừng lại động tác trên tay, có chút kỳ quái nói:

- Dùng miệng? Cái kia làm như thế nào nha?

Diệp Phi hếch lên đồ vật bị nàng nắm trong tay, nói ra:

- Chính là giúp ta ngậm thoáng cái.

- Ah?

Diệp Vân Khinh cả kinh, nhìn qua đồ vật thô to kia, trong nội tâm có chút bài xích, hơn nữa coi như mình đáp ứng, một cái đồ vật lớn như vậy, mình làm sao có thể ngậm vào ?

Diệp Phi thấy Diệp Vân Khinh có chút chần chờ, không khỏi lại lộ ra vể khẩn cầu, nói ra:

- Muội muội tốt, liền giúp ta một chút được không? Vừa rồi ta cũng dùng miệng giúp ngươi làm a.

Nhìn xem bộ dạng khẩn cầu kia của Diệp Phi, nội tâm Diệp Vân Khinh không khỏi mềm nhũn, nghĩ thầm đúng vậy a, hắn cũng không ghét bỏ mình, mình làm sao có thể ghét bỏ hắn đâu? Vì vậy nhẹ gật đầu, dùng sức đem cái miệng nhỏ nhắn mở ra đến mức lớn nhất, chậm rãi cúi đầu đem đồ vật to lớn kia ngậm vào.

Tuy rằng Diệp Vân Khinh cũng đã cố gắng hết sức, nhưng cũng chỉ có thể ngậm xuống một phần đầu của nó, bất quá chính là như vậy, cũng đã lại để cho Diệp Phi không nhịn nổi, hắn chỉ cảm thấy đồ vật của mình tiến nhập một nơi ấm áp trơn ướt cực kỳ mỹ diệu, loại kí©h thí©ɧ này so với dùng tay còn phải mạnh hơn nhiều lần, vốn đã ở biên giới bộc phát, hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi, gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ đứng dậy, cảm thấy bên dưới giống như căng lên, sau đó liền trải nghiệm cảm giác lần đầu tiên trong đời được phun ra.

Diệp Vân Khinh đem đồ vật của hắn ngậm lấy xong, cũng không biết nên làm như thế nào rồi, đang muốn hỏi hắn một chút, chỉ là không nghĩ tới tiểu tử của hắn vừa mới vào trong miệng của mình, liền bắt đầu phun ra ngoài rồi, trong nội tâm không khỏi cả kinh, muốn nhổ nó ra.

Chính là Diệp Phi bất chợt không biết từ nơi nào dâng lên một cỗ khí lực, mạnh mẽ đè lại đầu của nàng, không cho nàng rời đi, Diệp Vân Khinh sợ làm hắn bị thương , không dám quá sức giãy dụa, cuối cùng chỉ có thể để cho hắn bắn toàn bộ vào trong miệng.

Mãi cho đến tận lúc phun ra xong hết, Diệp Phi mới đem đồ vật của mình từ trong miệng tiểu muội lấy ra, Diệp Vân Khinh chỉ cảm thấy trong miệng có thêm rất nhiều chất lỏng sền sệt mang chút vị mặn mặn, vội vàng muốn nhả ra, chỉ là Diệp Phi chứng kiến cảnh tượng chất lỏng trắng đặc của mình ở trong cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của tiểu muội, nhìn qua vô cùng da^ʍ mỹ, không khỏi nảy sinh một cỗ tà niệm, đột nhiên dùng hai tay bưng chặt cái đầu nhỏ của nàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, quát khẽ:

- Nuốt xuống!

Diệp Vân Khinh nhất thời có chút bị hắn hù sợ, rất ủy khuất nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt lại, giật giật, trong cổ họng phát ra một thanh âm "ừng ựng" vang lên, hiển nhiên là toàn bộ chất lỏng kia nuốt xuống.

Đạt được mục đích, tà niệm của Diệp Phi thoáng cái tiêu tán mất, ngay sau đó thân thể của hắn cũng không còn một tia khí lực, hai tay bưng lấy đầu Diệp Vân Khinh cũng buông lỏng.

Loại ánh mắt dọa người của Diệp Phi vừa biến mất, Diệp Vân Khinh cũng từ trong sự e ngại vừa rồi phục hồi tinh thần trở lại, trong nội tâm có chút tức giận, quát:

- Ngươi, tên mất dạy này, lại dám để cho ta uống thứ đồ vật kia !

Nói xong liền dùng sức đẩy Diệp Phi một bả.

Diệp Phi vốn không có một tia khí lực, bị nàng đẩy như vậy, thoáng cái đổ gục giường, trong đầu xuất hiện một loại cảm giác mê muội mãnh liệt, không khỏi khẽ rêи ɾỉ một tiếng.

Diệp Vân Khinh vừa rồi chỉ là quá mức kích động mới đẩy hắn xuống, chính nàng vừa mới đẩy hết cũng có chút hối hận, lúc này nghe thấy Diệp Phi rêи ɾỉ, nội tâm lại càng hoảng sợ, vội vàng tiến đến trước mặt Diệp Phi, lo lắng hỏi han:

- Ca ca, ngươi không sao chứ?

Chứng kiến tiểu muội như vậy mà vẫn còn quan tâm mình, Diệp Phi có chút áy náy, dùng thanh âm suy yếu nói:

- Thực xin lỗi, ta cũng không nên bức ngươi uống vật kia đấy.

- Không, cũng không phải ngươi bức ta, là ta ưa thích uống nó.

Diệp Vân Khinh an ủi:

- Ca ca tốt, ngươi không nên làm ta sợ a, chỉ cần ngươi không có việc gì, ta mỗi ngày đều uống của ngươi cũng được!

- Thật vậy ?

Diệp Phi lập tức kích động, mạnh mẽ ngồi dậy, hai tay bắt lấy hai vai của nàng:

- Ngươi thật sự nguyện ý mỗi ngày đều uống của ta?

Diệp Vân Khinh thấy Diệp Phi bỗng chốc trở nên có tinh thần như vậy, liền tưởng rằng hắn vừa rồi chỉ là giả bộ lừa gạt mình, trong nội tâm không khỏi giận dữ, dùng sức đẩy hắn ngã xuống, kêu lên:

- Hỗn đản, ngươi đi chết đi!

Nói xong nàng vội vàng mặc lại y phục của mình, bước nhanh ra ngoài, không buồn liếc mắt nhìn hắn.