Chương 24: Tiểu muội ghen tuông

Quả nhiên, thời điểm lên lầu Diệp Vân Khinh cũng không cẩn thận đi theo bên cạnh Diệp Phi giống như trước kia, có điều nàng cũng không bỏ mặc hắn không quản, mà là đi ở trước mặt của hắn, chậm rãi đi lên, thi thoảng còn bất chợt quay đầu lại liếc nhìn, nàng chỉ có chút tức giận bởi hắn khiến mình phải xấu hổ mà thôi, kỳ thật vẫn còn rất quan tâm đến hắn.

Một hơi lên tới lầu ba, Diệp Phi mới hao hết khí lực, liền dừng lại lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Vân Khinh, không ngờ lần này lại thấy được một màn khiến hắn kích động không thôi.

Hôm nay Diệp Vân Khinh cũng không mặc váy dài giống như ngày hôm qua, mà là đổi lại là một chiếc váy ngắn chỉ dài tới mông nàng, bởi vì nàng vượt lên trước Diệp Phi vài bậc cầu thang, từ góc độ của Diệp Phi nhìn lại, có thể trực tiếp thấy được cảnh tượng bên trong váy của nàng, cũng không phải là loại qυầи иᏂỏ có in hoạt hình như hôm qua, mà là một cái màu trắng mờ ẩn hiển, nhìn qua lớp vải vóc mỏng manh, Diệp Phi thậm chí có thể chứng kiến một chút hình dáng nơi đó của nàng.

Nhớ tới cái chỗ đem lại cảm giác mềm mại trơn bóng cực kỳ mỹ diệu kia, Diệp Phi nhất thời ngây dại, phía dưới cũng không nhịn được nổi lên phản ứng.

Diệp Vân Khinh nghe được tiếng bước chân sau lưng ngừng lại, biết được hắn đã đến cực hạn, tuy nhiên hắn có thể đi liền một mạch tới lầu ba rồi mới nghỉ ngơi, đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi, trong nội tâm không khỏi vì hắn mà cao hứng, quay đầu muốn nhìn hắn một chút, không ngờ lại thấy được hắn đang nhìn chằm chằm chỗ đó của chính mình.

Diệp Vân Khinh không khỏi vừa thẹn vừa mừng, hôm nay nàng là cố ý mặc như vậy đấy, chính vì khiến cho hắn chú ý a, tối qua chỗ đó của nàng bị hắn dùng miệng nghịch ngợm, đem lại cảm giác thực sự quá tốt, nàng nhịn không được còn muốn thêm lần nữa, bất quá lại ngại nói ra, vì vậy Diệp Vân Khinh liền muốn thông qua phương thức này khiến hắn hiểu ra, chủ động tới phục vụ mình, nhớ tới kɧoáı ©ảʍ y hệt như bay lên chín tầng trời kia, Diệp Vân Khinh cảm thấy phía dưới bỗng nóng lên, loại chất lỏng hôm qua hắn hôn hít một hồi mới chảy ra, vậy mà lúc này lại giống như không kiềm chế được muốn dũng mãnh tiến ra lần nữa.

Ngàn vạn không thể ra! Diệp Vân Khinh trong nội tâm nhắc nhở mình, bằng không lại để cho hắn chứng kiến liền xấu hổ chết rồi, vì vậy rốt cuộc chẳng quan tâm giận dỗi trước, bước vội vài bước xuống bên cạnh hắn, vịn lấy hắn nói:

- Như thế nào, có thể tiếp tục sao ?

Diệp Phi lại không trả lời nàng, chỉ cười hì hì phải nói:

- Không giận ta rồi?

- Hừ! Ai nói ta không tức giận?

Diệp Vân Khinh kiều hừ một tiếng:

- Ta chỉ là xem trên mặt mũi ngươi là ca ca của ta nên mới giúp ngươi một tay đấy, chờ thêm một hồi ta cũng không buồn để ý đến ngươi!

Diệp Phi lại không có thất vọng, cười nói:

- Nếu chỉ như vậy, ngươi cũng đâu cần phải để ý đến ta a?

Diệp Vân Khinh đã sớm không còn giận hắn rồi, chỉ là trên mặt mũi còn có chút ngần ngại mà thôi, lúc này bị hắn dùng lời nói dồn chặt, giả bộ như bất đắc dĩ nói:

- Hừ! Lại để cho ngươi bắt ở sơ hở, được rồi, bản cô nương từ bi đại phát một hồi, ở đây tạm thời đợi ngươi khỏe lại, có lời gì nói nhanh một chút a, bằng không lát nữa sẽ không còn cơ hội.

- Được rồi.

Diệp Phi cười nói:

- Ta muốn hỏi ngươi hôm nay làm thế nào lại ăn mặc như vậy? Bình thường ngươi không phải ghét nhất mặc váy ngắn sao?

Diệp Vân Khinh bị hắn hỏi, khuôn mặt không khỏi ửng hồng, chút tâm tư kia của nàng sao có thể không biết xấu hổ mà nói cho hắn nghe, đành phải tỏ vẻ hung dữ ngang ngược quát:

- Ta mặc cái gì cần ngươi phải để ý sao? Hiện giờ ta lại ưa thích mặc váy ngắn đấy, ngươi có ý kiến sao?

- Đương nhiên là có ý kiến!

Diệp Phi rất là đứng đắn nói:

- Ngươi có biết mặc như vậy rất dễ lộ ra sạch trơn không ?

Nghĩ đến hắn vừa rồi nhìn chằm chằm chỗ đó của mình, trên mặt Diệp Vân Khinh lại càng đỏ hơn, bất quá nếu như đã ngang ngạnh, dứt khoát liền ngang ngạnh đến cùng, vì vậy nói ra:

- Như vậy thì thế nào? Mắc mớ gì tới ngươi?

- Đương nhiên liên quan đến ta!

Ánh mắt Diệp Phi có chút bốc hỏa, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ cần vừa nghĩ tới nàng có khả năng sẽ bị nam nhân khác nhìn thấy, trong nội tâm liền cực kỳ không thoải mái, tức giận nói:

- Nơi này của ngươi, ngoại trừ ta ai cũng không thể nhìn!

Chứng kiến Diệp Phi lại lộ ra khí thế bá đạo giống như từng xuất hiện đêm qua, Diệp Vân Khinh lại một lần nữa mềm nhũn ra, cúi đầu có chút ủy khuất nói:

- Ngươi cho rằng công phu nhiều năm của ta là luyện không sao? Làm sao có thể để cho người khác chứng kiến? Ngươi hỏi cũng không hỏi rõ ràng, cứ như vậy đã hung dữ với người ta.

Nghe được nàng nói, Diệp Phi có chút áy náy, bất quá vẫn rất bá đạo nói:

- Bất kể như thế nào, tóm lại ta không thích ngươi mặc như vậy, muốn mặc thì có thể mặc tại nhà, miễn là không có người ngoài.

- A, biết rồi !

Diệp Vân Khinh ủy khuất giống như một cái tiểu tức phụ bị khinh dễ, tuy vậy trong nội tâm lại có chút ngọt ngào, nàng biết rõ ca ca nhất định là ghen tị, bất quá trước kia cũng có rất nhiều nam sinh vì nàng mà tranh dành ghen ghét lẫn nhau, nhưng nàng lại chưa từng có cảm giác như vậy.

Diệp Phi cường thế chỉ là một lúc đấy, bộ dạng tiểu tức phụ của Diệp Vân Khinh càng không có khả năng tồn tại lâu dài, ra hàng khỏi cầu thang, Diệp Phi lại trở về thành tiểu nam sinh yếu đuối như trước, mà Diệp Vân Khinh thì là lại lấy lại đáng vẻ đại tỷ học đường của nàng, rất tùy ý gật đầu với mấy học sinh bởi quen biết hoặc e ngại mà chào hỏi nàng.

Trở lại phòng học, Lâm Linh cũng đã đến trước bọn họ một lúc, như thường thường, nàng đem bàn học của Diệp Phi thu thập cực kỳ sạch sẽ, hôm nay thái độ của nàng đối với Diệp Phi cũng có chuyển biến cực lớn, trải qua chuyện ngày hôm qua, nàng tự nhiên không thể tiếp tục giả bộ khinh bỉ để kí©h thí©ɧ Diệp Phi rồi.

Đợi cho Diệp Phi ngồi xuống bên cạnh, Lâm Linh móc ra khăn tay nhỏ của mình giúp hắn lau mồ hôi trên trán, có chút trách cứ nói:

- Ngươi cũng không biết nghỉ ngơi một chút ư, như thế nào luôn khiến mình mệt mỏi ra nhiều mồ hôi như vậy?

Mặc dù là trách cứ, nhưng ngữ khí của nàng lại cực kỳ ôn nhu.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Linh mang theo vẻ đau lòng, nội tâm Diệp Phi cực kỳ vui sướиɠ rồi, không nghĩ tới chỉ qua một kỳ nghỉ hè, Diệp Vân Khinh cùng Lâm Linh thường ngày luôn khinh bỉ hắn, đều trở nên ôn nhu như thế, không khỏi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Linh, nhìn vào mắt nàng thâm tình nói:

- Ta biết rồi, không có vấn đề gì đấy, Linh Linh, cảm ơn ngươi.

Lâm Linh bị hắn khiến cho có chút ngượng ngùng, đỏ mặt cúi đầu, Diệp Phi nhìn dáng vẻ của nàng, thầm nghĩ quả nhiên thiếu nữ lúc thẹn thùng mới là đẹp nhất đấy, bất kể là Lâm Linh hay Diệp Vân Khinh, cũng làm cho hắn nhận thức rõ điều này.

Diệp Phi không biết rằng, người được hắn vừa nhớ tới vẻ thẹn thùng động lòng người của nàng, lúc này lại có chút tức giận nhìn hắn, chứng kiến Diệp Phi cùng Lâm Linh quấn quít một chỗ, cũng không biết vì sao, Diệp Vân Khinh đột nhiên cảm thấy trong lòng mình có chút bực bổi, hơn nữa còn có một loại cảm giác ê ẩm khó tả, loại cảm giác này làm cho nàng rất không thoải mái, ánh mắt nhìn Diệp Phi dần trở nên bất thiện.

" Hừ! Thối dã man nhân, ngày hôm qua còn vừa mới làm chỗ đó của người ta đâu, hiện tại lại cùng nữ hài tử khác thân mật như vậy, thật sự là không thể tha thứ !"

Diệp Vân Khinh có chút tức giận nghĩ, bất quá lại nhớ đến Lâm Linh vốn là vị hôn thê của Diệp Phi, bọn họ thân mật một chút dường như cũng không sai a, tại sao mình lại không thoải mái đâu? Vấn đề này nàng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, bất quá lại là có một quyết định, thì phải là hôm nay dù có việc gì cũng không thèm để ý đến Diệp Phi, mặc cho hắn nói toạc trời cũng không được.