Chương 247: Cắm xuống định càn khôn(1)

2252 Chữ Cài Đặt
Chương 247: Cắm xuống định càn khôn(1)

Lâm Linh từ trên mặt đất ngẩng đầu lên, đập vào trong mắt chính là tình cảnh làm cho nàng ko thể nào tiếp nhận được, chỉ thấy lúc này mụ mụ đang dùng một tư thế vô cùng dâʍ đãиɠ quỳ sấp ở trên giường, mà Diệp Phi lại quỳ gối ở phía sau nàng, đồ vật làm cho nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc kia lại vẫn còn có một nửa lưu giữ trong cơ thể mụ mụ.

Tư thế như vậy nàng ở trên đoạn phim kia cũng đã từng thấy, lúc ấy cũng không cảm thấy có cái gì không tốt nhưng mà bây giờ chứng kiến mụ mụ trong lòng mình bình thường đoan trang cao quý như vậy cũng bày ra tư thế dâʍ đãиɠ dạng này, nàng lại không có cách nào tiếp thu được, rất muốn đứng lên lớn tiếng trách mắng bọn họ. Tuy nhiên nàng lại nghĩ tới mụ mụ những năm nay cuộc sống(tìиɧ ɖu͙©) không dễ dàng, trong nội tâm không khỏi một trận đau khổ, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng từ trên mặt đất đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng của mụ mụ.

Lâm Linh đột nhiên rời đi khiến Diệp Phi cùng Tiêu Hàm Nguyệt đang rơi vào ngốc trệ bỗng bừng tĩnh, Diệp Phi vội vàng lui về phía sau một chút, làm cho đồ vật của mình rút khỏi thân Tiêu Hàm Nguyệt, mà Tiêu Hàm Nguyệt lại nhanh chóng kéo qua một tấm chăn mỏng che ở trên người mình, quay đầu mặt hướng Diệp Phi, rất là lo hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Diệp Phi vừa rồi chỉ là bị Lâm Linh đột nhiên tiến vào khiến cho không kịp trở tay, trong nội tâm thầm hối hận không đem sự tình nói cho Lâm Linh sớm một chút, vốn định chậm rãi làm cho nàng tiếp nhận chuyện này, hiện tại xem ra, kế hoạch của mình cần phải thay đổi rồi. Tuy nhiên hắn cũng không có kinh hoảng giống như Tiêu Hàm Nguyệt, bởi vì hắn tin tưởng mình có thể làm cho Lâm Linh tiếp nhận hết thảy chuyện này, nếu đổi lại là một nữ nhân khác, hắn còn không dám nói nhưng đối với Lâm Linh cùng mình lớn lên từ nhỏ, lại là hiểu rất rõ nàng đấy.

Vì vậy Diệp Phi hướng Tiêu Hàm Nguyệt an ủi cười cười nói:

- Yên tâm đi, ta đi xem Linh Linh một chút, cam đoan buổi sáng ngày mai nàng sẽ lần nữa trở lại bộ dạng vui vẻ trước kia của nàng.

- Ta cùng đi với ngươi nhé.

Mặc dù đối với Diệp Phi rất là tin tưởng nhưng chuyện này liên quan đến nữ nhi của mình, Tiêu Hàm Nguyệt cảm thấy rất là có lỗi với nàng, thực sự muốn làm ra một phần sức lực.

Ý định của Diệp Phi chính là lát nữa dứt khoát đem Lâm Linh lên giường, đương nhiên không thể để Tiêu Hàm Nguyệt đi theo. Tuy vậy cũng không muốn giấu nàng, vì vậy lắc đầu nói:

- Vẫn là thôi đi, ngươi vừa mới bị thương không nhẹ, nên nghĩ ngơi một chút, hơn nữa có ngươi ở đó, chỉ sợ Linh Linh cũng không thả ra được.

Những lời này cũng đã nói rất rõ ràng rồi, Tiêu Hàm Nguyệt đương nhiên biết rõ tính toán của Diệp Phi là gì, có điều lúc này nàng cũng không có tâm tư mà bận tâm, chỉ cần làm cho Lâm Linh từ này về sau có thể không ghi hận mình, nàng đã rất thỏa mãn rồi, thậm chí ở trong lòng, nàng cũng đã nhịn đau mà làm ra một cái quyết định, đó chính là vì nữ nhi từ nay về sau cắt đứt quan hệ với Diệp Phi.

Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Hàm Nguyệt có chút không tốt, Diệp Phi còn tưởng rằng nàng không tin tưởng chính mình, vì vậy nhanh chóng chạy về phòng ngủ của mình, lấy điện thoại di động ra cho Tiêu Hàm Nguyệt liên lạc, sau đó lại nhớ tới chỗ đó của nàng, ôn nhu nói:

- Ngươi ở đây nghe là được rồi, đợi cho đến khi xác định Linh Linh không có việc gì, phải ngoan ngoãn nghĩ ngơi biết không?

- Ừm.

Đối với sự quan tâm của Diệp Phi, Tiêu Hàm Nguyệt vô cùng hưởng thụ, thế nhưng vừa nghĩ tới có lẽ sau này mình cũng sẽ không cảm nhận được loại quan tâm này rồi, trong lòng nàng lại ko nhịn được có chút chua xót, bởi vậy chỉ khẽ ừ một tiếng.

Diệp Phi lại để cho Tiêu Hàm Nguyệt nằm xuống, giúp nàng đem chăn mền đắp kín, lại ở trên miệng nhỏ của nàng hôn một cái, lúc này mới bận vào quần áo của mình, rời khỏi gian phòng của nàng.

Đi đến trước cửa phòng của Lâm Linh, Diệp Phi cũng không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, chứng kiến Lâm Linh lúc này đang nằm lỳ ở trên giường, hai vai khẽ run lên hiển nhiên là đang khóc, trong lòng của hắn không khỏi đau xót, thầm trách mình quá ít chú ý đến cảm nhận của nàng, đây chính là một người con gái đáng giá để mình dùng cả đời để trân trọng.

Diệp Phi nhẹ nhàng đi tới, ở bên người Lâm Linh ngồi xuống, nhẹ giọng gọi:

- Linh Nhi.

Lâm Linh hình như là vừa mới phát hiện Diệp Phi tiến đến, khẽ ngẩng lên khuôn mặt tràn đầy vệt nước mắt hơn nữa có chút tái nhợt của mình, dùng một đôi mắt đẹp tràn ngập nước mắt nhìn qua Diệp Phi hỏi:

- Diệp tử ca ca, ngươi không cần Linh Nhi nữa sao?

Diệp Phi không khỏi sững sờ, hắn vốn là đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận Lâm Linh chất vấn, thế nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, nàng dĩ nhiên lại hỏi như vậy, không khỏi càng thêm đau lòng đem nàng kéo lên, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, nói ra:

- Như thế nào lại không cần? Diệp tử ca ca cả đời này cũng sẽ không rời bỏ Linh Nhi! Ngươi tại sao phải hỏi như vậy? Có phải là đang trách ta và mụ mụ của ngươi không?

- Không có!

Nghe được Diệp Phi cam đoan, tâm tình Lâm Linh thoáng cái liền buông lỏng hơn nữa, lắc đầu nói:

- Chỉ là ta rất muốn biết rõ, các ngươi như thế nào lại ở cùng một đấy?

Chuyện cho tới bây giờ, Diệp Phi đương nhiên là không thể lại giấu diếm gì với Lâm Linh, vì vậy đem chuyện về lần say rượu kia nói cho nàng, cuối cùng nói:

- Không nên trách nàng được không? Kỳ thật lần kia đều là lỗi của ta.

Lâm Linh vốn là không quá mức để tâm chuyện này, bằng không nàng cũng sẽ không có cái ý nghĩ hoang đường muốn cùng mụ mụ chia sẻ rồi, lúc này nghe Diệp Phi giải thích như vậy, càng biết không thể trách bọn, vì vậy gật đầu nói:

- Ta đương nhiên sẽ không trách mụ mụ, hơn nữa cũng sẽ không trách ngươi, chỉ cần ngươi sẽ không quan tâm đến ta là được rồi.

- Lại nữa rồi.

Diệp Phi cười khổ nói:

- Làm sao ngươi lại luôn nghĩ đến chuyện này? Chẳng lẽ đối với chính mình không có một chút lòng tin sao?

Ở trong nội tâm Lâm Linh, mị lực của mụ mụ chính là lớn đến không thể nghi ngờ đấy, ngoại trừ mấy người phụ nữ của Liễu gia và Diệp gia ra, nàng cũng không cho rằng còn có người nào có thể so sánh được với mụ mụ, ngay cả chính nàng cũng không được, cho nên mới phải lo được lo mất như vậy.

Diệp Phi cười nói:

- Ngươi nói ko sai, mụ mụ của ngươi quả thật là một đại mỹ nhân nhưng mà Linh Nhi của ta cũng không kém nha, tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân mị lực không thua kém gì mụ mụ của mình.

- Thật vậy sao?

Lâm Linh có chút vui vẻ hỏi lại.

Diệp Phi cười nói:

- Đương nhiên là thật sự, có muốn ta chứng mình cho ngươi xem hay không?

- Được!

Lâm Linh ngây ngô mà gật đầu, chỉ là dường như lại thoáng cái nhớ ra điều gì đó, đỏ mặt, nói ra:

- Không được!

- Không được cũng phải được!

Diệp Phi cười to hai tiếng, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Linh.

Tuy rằng 2 người đã sớm định ra danh phận(Diệp Phi là hôn phu của Lâm Linh), nhưng mà trước giờ cũng chưa từng có hành động quá mức thân mật, tối đa cũng chỉ là nắm tay, ôm khẽ một chút, cho nên Lâm Linh còn là lần đầu tiên bị Diệp Phi hôn môi, vốn chưa bao giờ có kinh nghiệm nàng như thế nào lại là đối thủ của Diệp Phi, kẻ lão luyện đã từng có quan hệ với mấy người thiếu phụ? Chỉ là qua mấy phút, liền bị lạc trong nụ hôn nồng nhiệt của hắn, bàn tay yếu ớt ban đầu muốn đẩy hắn ra, lúc này cũng đã chầm chậm ôm ở trên lưng của hắn.

Thẳng đến khi Lâm Linh đều có chút không thở ra hơi, Diệp Phi mới buông tha nàng, cười nói:

- Cảm giác như thế nào?

Lâm Linh cũng ko trả lời hắn, chỉ khẽ hé ra cái miệng nhỏ nhắn mà thở gấp, hai mắt mê ly nhìn hắn, khuôn mặt vốn là chỉ có chút ngây ngô, lúc này thậm chí có một loại tư thái ướŧ áŧ kiều diễm quyến rũ đến động lòng người.

Diệp Phi vừa mới nói mị lực của Lâm Linh không thua kém Tiêu Hàm Nguyệt, kỳ thật nhiều ít cũng là có chút an ủi nàng mà thôi, dù sao nàng là thiếu nữ trẻ trung, nơi nào có thể so sánh với Tiêu Hàm Nguyệt vô cùng thành thục? Thế nhưng bây giờ lực hấp dẫn của nàng, cũng đã tuyệt đối không hề thua kém so với Tiêu Hàm Nguyệt, mà ngay cả Diệp Phi cũng có khống chế ko được rồi, vốn là nhìn thấy tình huống này có thể dễ dàng thu phục nàng như vậy, hắn vốn định chờ đợi một cơ hội thích hợp khác mới chiếm lấy nàng nhưng mà bây giờ lại không thể đợi thêm nữa rồi.

Đợi Lâm Linh hơi tỉnh táo lại một chút, Diệp Phi lại lần nữa hôn nàng, có điều lúc này đây cũng không chỉ là hôn, hai tay của hắn cũng bắt đầu không thành thật, lặng lẽ chui vào đồ ngủ của nàng. Đầu tiên là lưu luyến trên da thịt phần eo trơn mềm của nàng một hồi, sau đó lại chậm rãi hướng lên, đi thẳng đến trước ngực của nàng, cách một lớp áσ ɭóŧ hoàn toàn chiếm giữ lấy một đôi môi mềm mại của nàng.

Vòng một của Lâm Linh, tuy rằng kích thước còn kém mẹ của nàng, nhưng nếu so với Diệp Vân Khinh lại là lớn hon một chút, hơn nữa xúc cảm tuyệt đối không thua kém các, Diệp Phi vuốt vuốt hai cái, liền dứt khoát một tay đem áo ngực của nàng giật xuống, trực tiếp xoa nắn bộ ngực mềm mai vô cùng của nàng.

Nhìn thấy Diệp Phi trực tiếp nắm giữ gò bông đảo tuyết trắng của mình, khuôn mặt Lâm Llnh không khỏi đỏ bừng một mảnh. Từ nhỏ đến giờ, ngoại trừ chính nàng ra, nơi này còn chưa từng bị người khác chạm qua đâu, hơn nữa cảm giác Diệp Phi vuốt ve cùng lúc tự mình đυ.ng chạm cũng không giống nhau, đó là một loại kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại. Đặc biệt lúc bàn tay của hắn nghịch qua hai hạt anh đào đã có chút cương lên trên đỉnh ngực của nàng, càng là gây cho nàng một loại cảm giác nói không nên lời, dường như có một dòng điện tê dại từ trên ngực truyền đến sâu trong nội tâm, trực tiếp khiến cho qυầи ɭóŧ nho nhỏ trên người của nàng trong lúc bất tri bất giác cũng đã có chút ướŧ áŧ.

- Diệp tử ca ca!

Lâm Linh đột nhiên dịu giọng gọi Diệp Phi một tiếng mà ngay cả chính nàng cũng không biết tại sao lại gọi như vậy, chỉ là trong lúc động tình liền theo phản ứng tự nhiên mà kêu ra tên gọi từ sâu trong nội tâm mình mà thôi.

- Không được gọi là Diệp tử ca ca nữa, từ nay về sau phải gọi là lão công biết không?

Diệp Phi tiếp tục vuốt ve lấy gò bông đảo to tròn kiều nộn của Lâm Linh, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.

P/s: Dạo này chỗ mình đang CT16 nên cũng ko có tâm tình mà viết truyện!!! Nên khi nào rãnh mình lại viết tiếp nhé.