Chương 25: Phương thức bồi tội !!!

Không thể không nói, bất kể nữ nhân hay là nữ hài, suy nghĩ của các nàng đều làm cho người ta thật là khó có thể lý giải đấy, tuy nhiên dù Diệp Vân Khinh rất bất mãn Diệp Phi thân mật với Lâm Linh, nhưng giữa lúc ăn cơm trưa, các nàng vẫn rất vui vẻ thân cận đấy, Diệp Vân Khinh đối Lâm Linh cũng không có một điểm bất mãn, chỉ là nói cái gì cũng không để ý tới Diệp Phi.

Buổi chiều sau khi tan học, hưởng thụ Lâm Linh ôn nhu cả ngày, Diệp Phi lại một lần nữa ngồi trên xe của Diệp Vân Khinh, bất quá so với buổi sáng thái độ của Diệp Vân Khinh đối với hắn còn phải ác liệt hơn, không quản hắn nói như thế nào, cũng đều không chịu để ý đến hắn, điều này làm cho Diệp Phi có chút kỳ quái, rõ ràng lúc trước ở hàng lang, cơ bản hai người cũng xem như giảng hòa rồi a.

Về đến nhà, Trương di chứng kiến bộ dạng của bọn hắn, cũng chỉ cười cười, trước đây việc này cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, Diệp Phi cũng đã không ít lần chọc cho Diệp Vân Khinh tức giận đấy, bất quá cũng không cần phải để tâm đến cái tiểu nha đầu này, một lát nữa sẽ tốt rồi, cho nên cũng không mất công đi khuyên bảo nàng.

Cơm nước xong, hai người lại đến thư phòng, mặt đối mặt đứng trước bàn sách rồi cùng ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vân Khinh vẫn còn lạnh lùng, móc ra bài tập của mình xong, liền cúi xuống chăm chú viết bài.

Diệp Phi cũng không làm ngày mà nhìn Diệp Vân Khinh nói:

- Khinh Khinh, bài học trên lớp hôm nay, ta cũng chưa hiểu rõ lắm, ngươi có thể giảng lại cho ta được không?

Vì có thể làm cho tiểu muội mở miệng nói chuyện, hắn chỉ có thể làm cho mình trở thành đần độn một chút.

Diệp Vân Khinh lần này lại mở miệng, chỉ là giọng điệu lại cực kỳ không tốt:

- Hừ, hỏi ta làm gì? Tìm Lâm Linh của ngươi mà hỏi nha.

Diệp Phi sững sờ, bất quá lập tức cười thầm một hồi, xem ra nàng cũng giống như mình, có chút ghen tị đấy, lập tức "a" một tiếng, cũng không nói thêm cái gì.

Diệp Vân Khinh nói xong câu kia, liền đợi cho Diệp Phi vội vã an ủi mình, nàng cho rằng hắn nhất định sẽ khuyên nhủ mình, sau đó bảo đảm từ nay về sau sẽ đối tốt với mình không kém Lâm Linh đấy. Chỉ là, nàng đợi nửa ngày, đối diện lại không có một điểm động tĩnh, Diệp Vân Khinh không khỏi vừa thất vọng lại vô cùng thương tâm, cúi đầu vẽ loạn trên tập bài vở, chính là vẽ cái gì thì ngay cả nàng cũng không biết.

Đang lúc đắm chìm trong sự hờn dỗi và ủy khuất, Diệp Vân Khinh đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó động chạm trên đùi mình, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy Diệp Phi không biết từ khi nào đã từ dưới bàn chui tới, lúc này đang ngồi chồm hổm trước người mình, dùng hai tay khẽ vuốt ve cặp đùi bóng loáng nhẵn nhụi của nàng, trái tim nàng không khỏi đập loạn, thanh âm run rẩy nói:

- Ngươi làm cái gì đấy?

Diệp Phi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, cười hắc hắc nói:

- Không phải ta đắc tội ngươi sao, hiện tại liền bồi tội với ngươi.

Vừa dứt lời đã hất váy ngắn của nàng lên, đem đầu vùi vào.

Trái tim Diệp Vân Khinh càng đập nhanh hơn, nàng biết rõ ca ca muốn cho mình nếm thử loại kɧoáı ©ảʍ muốn bay lên trời kia lần nữa. Quả nhiên, nàng còn chưa kịp suy nghĩ xong, Diệp Phi đã đem mép qυầи иᏂỏ của nàng kéo qua một bên.

Lần này Diệp Phi cũng không lỗ mãng giống như tối qua, hắn muốn để tiểu muội có thể nếm thử cảm giác chậm rãi đạt tới cao trào, vì điều này, sáng nay hắn đã phải vụиɠ ŧяộʍ xem qua một chút tiểu thuyết đấy.

Đem qυầи ɭóŧ của tiểu muội vén qua một bên xong, Diệp Phi cũng không vội vã đi hôn khe nhỏ mềm mại của nàng, mà trước tiên lè lưỡi liếʍ láp trên bắp đùi trong của nàng, hai tay cũng không nhàn rỗi, vươn lên tiến vào trong lớp áo của nàng, cách một lớp áo ngực nắm chặt lấy cặp song phong tuyết trắng vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve. Một lát sau, lại càng mạng dạn đẩy áσ ɭóŧ của Diệp Vân Khinh lên phía trên, trực tiếp bắt lấy cặp ngực nhu nhuyễn đầy mê người, lại bất chợt dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê hai hạt nho nhỏ trên đỉnh đồi.

Diệp Vân Khinh ngồi dựa trên ghế, hai mắt nhắm lại, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ ca ca đem lại cho mình, mặc dù hiện tại loại cảm giác này xa xa không mạnh liệt được như tối qua, nhưng lại khiến cho nàng càng thêm hưởng thụ, trong nội tâm không khỏi cảm kích sự chăm sóc này của ca ca.

Chỉ là một lát sau, nội tâm Diệp Vân Khinh lại dâng lên chút bất mãn, bởi vì Diệp Phi luôn liếʍ láp tại bắp đùi trong của nàng, liếʍ xong bên trái liền đổi bên phải, cũng không chịu đi đến địa phương trọng yếu kia, Diệp Vân Khinh lúc này đã bị hắn khıêυ khí©h chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠, nhịn không được thúc giục:

- Ca ca, ngươi không nên liếʍ chân nữa nha, người ta muốn chỗ đó.

- Muốn nơi đó?

Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn tiểu muội, trên mặt lộ ra một tia cười tà.

- Chính là chỗ đó !

Diệp Vân Khinh chỉ chỉ cái khe nhỏ mềm mại ướŧ áŧ nằm giữa hai cánh hoa giữa hai chân của mình:

- Người ta cũng không biết nên nói như thế nào.

- Nơi này là da^ʍ huyệt của ngươi nha.

Vẻ mặt Diệp Phi cười xấu xa quá nặng :

- Có phải muốn để cho ca ca liếʍ tiểu da^ʍ huyệt của ngươi không?

Diệp Vân Khinh không khỏi cực kỳ xấu hổ, tuy rằng nàng không biết chỗ đó gọi như thế nào, nhưng là nhưng cũng biết đó là cách gọi rất khó xử đấy, bằng không những kia học sinh xấu mắng chửi người khác cũng sẽ không mắng " abc mẹ ngươi " rồi, thực không ngờ, ca ca của mình lại muốn nói ra từ xấu hổ kia đấy.

Diệp Phi thấy sắc mặt nàng trở nên đỏ bừng, trong nội tâm cười thầm một tiếng, lại càng trêu chọc nàng, vì vậy liền cúi đầu xuống, liếʍ nhẹ lên tiểu âm hạch đã sớm cương lên của nàng, bất quá chỉ vừa chạm vào đã rời ra cười nói:

- Như thế nào? Ngươi có muốn hay không?

Bị hắn liềm xuống nơi cực kỳ mẫn cảm kia, dục hỏa của Diệp Vân Khinh càng tăng lên rồi, rốt cuộc chẳng quan tâm đến việc ngượng ngùng, mở miệng khẩn cầu:

- Ca ca, đừng trêu chọc ta nữa, liếʍ... liếʍ âm huyệt của ta được không?

Diệp Phi nghe vậy liền mừng rỡ, không hề tiếp tục trêu đùa nàng, há mồm đem tiểu huyệt mềm mại ngậm lấy, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào vài cái, rồi lại buông ra, đầu lưỡi lại không ngưng khuấy đảo khe thịt bên trong, khiến toàn thân Diệp Vân Khinh không ngừng run rẩy, trong cái miệng nhỏ nhắn cũng phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều nộn.

Liên tục như vậy một hồi lâu, đem da thịt tuyết trắng trong suốt của Diệp Vân Khinh đều biến thành màu hồng phấn, Diệp Phi biết rõ nàng cũng đã sắp đến cực hạn, vì vậy ngậm chặt nơi đó của nàng, ra sức liếʍ láp, mυ"ŧ vào không ngừng. Quả nhiên, không được mấy cái, Diệp Vân Khinh liền run rẩy đạt tới cao trào.

Có lẽ bởi vì lần này được kí©h thí©ɧ rất đủ, thời điểm nàng cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra nhiều hơn đêm qua rất nhiều, Diệp Phi đem một giọt cuối cùng nuốt vào, vậy mà ngậm đầy một miệng lớn.

Đem chỗ chất lỏng vào tràn ngập trong miệng nuốt xuống, sau đó lại lè lưỡi đem địa phương còn đang không ngừng co rút của nàng liếʍ lấy sạch sẽ, Diệp Phi mới đứng lên, hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn đang khẽ mở ra, không ngừng thở gấp của nàng, cười nói:

- Yêu thích phương thức bồi tội của ta sao ?

- Ân.

Diệp Vân Khinh khẽ gật đầu, lại cảm giác trên môi mình có chút hương vị mằn mặn, suy nghĩ một chút mới hiểu được đó là cái gì, không khỏi gắt giọng:

- Bại hoại, miệng ngươi vẫn còn thứ kia, tại sao lại đi hôn người ta.

- Đây là đồ vật của ngươi a, ngươi không định nếm thử một chút ?

Diệp Phi nở nụ cười, lè lưỡi liếʍ liếʍ bờ môi của mình, khen:

- Hương vị rất không tồi đâu, ta rất ưa thích uống, từ nay về sau mỗi ngày đều cho ta uống được không?"

- Nha!

Tuy rằng Diệp Vân Khinh cực kỳ đồng ý đề nghị của hắn, bất quá xuất phát từ nội tâm ngại ngùng của thiếu nữ, không khỏi kinh hô một tiếng, che kín khuôn mặt đỏ bừng, chạy nhanh vào gian phòng của mình, ngay cả bài tập hôm nay cũng chẳng quan tâm rồi.