Chương 251: Nhược lan tâm động (1)

1799 Chữ Cài Đặt
Chương 251: Nhược Lan tâm động (1)

Nhìn số điện thoại gọi tới, Diệp Phi phát hiện là 1 số lạ, có điều đầu của dãy số này lại là rất quen thuộc, đúng là đầu số chuyên dụng của quân khu Vọng Hải, nghĩ đến hẳn là mấy người Trương Cường, Lý Vân tìm mình có việc, cũng không biết là chuyện gì.

Trong lòng thấy kỳ quái, Diệp Phi nghi hoặc mở nghe điện thoại, còn chưa mở miệng, bên kia liền truyền đến một giọng nữ dễ nghe:

- Tiểu Mãn? Tiểu tử ngươi đúng là thật khó tìm nha, ta tìm một vòng lớn mới hỏi ra số điện thoại của ngươi.

Diệp Phi vốn tưởng rằng hội đại nam nhân trong chiến đội kia tìm mình, không ngờ lại là Đông Phương Nhược Lan. Tuy rằng thoáng cái liền nghe ra âm thanh của nàng, nhưng sự chênh lệch trong lòng lại để cho hắn vô ý thức mà hỏi một câu:

- Đông Phương a di?

- Còn có thể không phải là ta sao, như thế nào, cái tiểu tử nhà ngươi ngay cả giọng của ta đều nghe không ra rồi?

Đông Phương Nhược Lan có chút bất mãn nói, chỉ là Diệp Phi không biết rằng, trái tim của nàng lúc này lại đập thình thịch rồi...Từ sau lúc cùng Diệp Phi có lần xấu hổ đó, cũng không biết vì cái gì, thời điểm đối mặt với hắn, trong lòng của nàng luôn không thể bình tĩnh, thậm chí có lúc còn nhớ đến cảm giác cái vật xấu kia đυ.ng tới trước ngực mẫn cảm của mình. Điều này làm cho nàng cực kỳ bối rối, cho nên nàng thường ngày đối với Diệp Phi vẫn là vô cùng tốt, mới gắt hắn một câu như vậy, để che dấu nội tâm bối rối của mình.

Diệp Phi không khỏi ứa mồ hôi nhưng hắn đương nhiên sẽ không nói ra lý do minhf không tự chủ xác nhận lại như vậy, đành phải nói ra:

- Không phải đâu, Đông Phương a di chính là người mà ta ngày đêm mong nhớ đấy, ta như thế nào lại nghe không ra giọng của người? Chỉ là cái điện thoại di động rách nát này của ta chất lượng có chút kém cỏi, cho nên âm thanh có chút biến đổi mà thôi.

Diệp Phi nói như vậy, chỉ là muốn thoáng che giấu sự sơ xuất của mình, đồng thời cũng muốn chọc cho Đông Phương Nhược Lan vui vẻ một chút mà thôi, cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Thế nhưng Đông Phương Nhược Lan nghe tới trong tai lại là có chút không giống, tâm thần vốn có chút khẩn trương của nàng vừa nghe xong những lời này thiếu chút nữa không tự chủ đem điện thoại của mình ném qua một bên, trái tim cũng thiếu chút từ trong cổ họng nhảy ra ngoài, có điều nghĩ đến mình tìm hắn quả thật là có chút chuyện quan trọng, mới dùng nghị lực lớn nhất làm cho mình bình tĩnh trở lại, nói ra:

- Được rồi, không đôi co với ngươi, lát nữa ngươi có thể tới chỗ của ta một chuyến được không, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi...!

- Được, từ lần gặp mặt trước, ta đối với Đông Phương a di chính là một phút cũng không muốn rời xa, người đã gọi, ta đương nhiên phải lập tức tới ngay!

Diệp Phi còn không biết rằng Đông Phương Nhược Lan bởi vì một câu nói kia của mình mà suy nghĩ miên man, vẫn là miệng lưỡi ba nói.

Trong nội tâm Đông Phương Nhược Lan lại nhảy dựng lên, không dám tiếp tục để cho hắn nói nữa, vội vàng nói ra:

- Tốt lắm, lát nữa ngươi trực tiếp đến phòng làm việc của ta là được!

Nói xong cũng không đợi Diệp Phi đồng ý, liền cúp điện thoại.

Để điện thoại xuống, Đông Phương Nhược Lan đỏ bừng cả mặt mà bụm lấy l*иg ngực nhảy lên mãnh liệt dị thường của mình, trong nội tâm thầm buồn bực. Từ sau lần từ chỗ Diệp Phi cảm nhận được loại cảm giác tim đập mạnh mình vẫn khổ sở tìm kiếm mà không được này, nội tâm nàng liền loạn cả lên. Một mặt rất là hưởng thụ loại cảm giác chưa bao giờ có này, một mặt khác thì lại âm thầm sợ hãi. Bởi vì tuổi của hắn cùng mình chênh lệch không chỉ là một khoảng nhỏ, quan trọng nhất là, hắn chính là con trai của hảo tỷ muội của mình, nếu như vạn nhất có một ngày mình không thể khống chế chính mình mà nói, lại làm như thế nào mà đối mặt với Liễu Diệc Như đây?

Bên này Diệp Phi lại có chút kỳ quái nhìn điện thoại đột nhiên bị ngắt máy, có chút không rõ tại sao Đông Phương Nhược Lan lại làm như vậy, có điều thực sự cũng không nghĩ nhiều, dù sao một hồi liền cùng nàng gặp mặt, có chuyện gì đến lúc đó hỏi lại cũng không muộn.

- Hừ, hoa ngôn xảo ngữ, lại đang lừa gạt nữ hài tử nào rồi?

Diệp Phi nghe điện thoại cũng không che giấu Tiêu Hàm Nguyệt cùng Lâm Linh, lời nói ra hiển nhiên đều bị các nàng nghe được, Tiêu Hàm Nguyệt cũng không có tỏ vẻ gì, chỉ là mỉm cười nhìn qua tiểu nam nhân cùng tuổi với nữ nhi nhưng lại làm cho mình yêu đến điên dại này, thế nhưng Lâm Linh lại là có chút bất mãn mà vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm một câu.

Diệp Phi nở nụ cười xấu xa, vươn tay nhéo cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên của Lâm, nói ra:

- Thế nào? Linh Nhi của ta tị?

Tuy rằng trong nội tâm của Lâm Linh từ sau lần biến hóa kia cũng không có ý nghĩ muốn độc chiếm Diệp Phi nhưng mà chỉ là tự mình biết được thì còn có Diệp Vân Khinh cùng nữ nhân dáng người đầy đặn còn không biết là ai kia, lại thêm mình và mụ mụ của mình, đã là bốn người rồi. Hiện tại lại có thêm một cái Đông Phương gì đó, cho dù Lâm Linh rộng lượng hơn, trong nội tâm cũng không nhịn được có chút ghen tuông nho nhỏ, thế nhưng ngoài miệng lại không chịu thua, khẽ nói:

- Ai ghen tị? Nhiều tỷ muội một chút mới quản được ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt...!

Nhìn thấy bộ dạng khẩu thị tâm phi kia của Lâm Linh, Diệp Phi càng ngày càng cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng, cười nói:

- Yên tâm đi, Đông Phương a di ở quân khu, ngươi cũng biết nàng đấy, vừa rồi chẳng qua là ta đang cùng nàng nói giỡn mà thôi.

Tiêu Hàm Nguyệt và Lâm Linh mặc dù cũng biết Đông Phương Nhược Lan nhưng bởi vì cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, cho nên cũng không quá quen thuộc với nàng, lúc này Diệp Phi vừa nhắc tới trong trí nhớ của các nàng mới hiện lên muột khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế hoàn toàn không thua các nàng, Lâm Linh lại vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Lừa gạt ai đó? Ngay cả mụ mụ của ta ngươi cũng dám ăn, huống chi là danh hoa vô chủ như Đông Phương a di.

- Này, hai người các ngươi, đấu võ mồm cũng đừng nhắc đến ta nha!

Tiêu Hàm Nguyệt hờn dỗi trắng mắt liếc nữ nhi, chỉ là trong nội tâm cũng không có tức giận, ngược lại nhìn xem một đôi tiểu nhi nữ đấu võ mồm làm cho nàng cảm thấy cực kỳ ấm áp. Hiện giờ tâm tình của nàng chỉ sợ chính nàng cũng không rõ ràng, một mặt coi Diệp Phi là nam nhân mà mình thật tâm yêu say đắm, một mặt lại coi hắn là đứa trẻ mình chứng kiến lớn lên từ. Tâm tình phức tạp như vậy chẳng những không khiến cho nàng xoắn ngược lại còn cho nàng một loại cảm giác so với tình yêu nam nữ thuần túy lại càng thêm say đắm.

Bữa sáng qua đi, Diệp Phi chào tạm biệt hai nữ nhân của mình, thế nhưng cũng không lập tức ngồi xe tới quân mà là tìm một chỗ không người lấy điện thoại gọi tới nhà họ. Từ sau khi trở, ngoại trừ Tô Ngọc Nhàn những nữ nhân của mình của đều đã rồi, Diệp Phi vốn định hôm nay đi đến chỗ của nàng đấy, không ngờ lại bị Đông Phương Nhược Lan gọi tới trước một bước, rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể trước tiên gọi điện thoại an ủi Tô Ngọc Nhan thoáng một chút.

Có điều gọi điện thoại qua đó, Diệp Phi mới biết được, hôm nay mình không qua thật đúng là một lựa chọn sáng suốt, nếu không mình đối mặt với đại mỹ nhân phong tình vạn chủng Tô Ngọc Nhàn này cũng chỉ có thể "an ủi" suông rồi, bởi vì trải qua nhiều ngày chuẩn bị nhìn chung thí nghiệm bên kia rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo rồi, mấy ngày nay Minh giáo sư đang chuẩn bị chuyển tới nơi cư trú một đi không lại kia, Tô Ngọc Nhàn cùng Minh Nguyệt Tâm đang giúp hắn chuẩn bị dọn nhà đấy, hiện tại trong nhà rất là bận rộn.

Có điều chuyện này đối với Diệp Phi cũng là một tin tức tốt, bởi lẽ sau khi Minh giáo sư chuyển đi, Minh Nguyệt Tâm thường ngày còn phải bận rộn với công việc, trong nhà bình thường cũng chỉ có một mình Tô Ngọc. Nếu như mình muốn tìm nàng, như vậy có thể tùy thời tùy chỗ đều có cơ hội.

Tâm tình khoái trá, Diệp Phi liền rất nhanh đến bệnh viện trong quân khu, hiện tại độ nổi tiếng của hắn ở nơi này cũng đã không nhỏ, rất nhiều người đều biết đến hắn, cho nên sau khi cùng bảo vệ chào hỏi một chút, liền một đường thông suốt không trở ngại mà đi tới cửa phòng làm việc của Đông Phương Nhược Lan, chỉ là lại để cho hắn cảm thấy có chút đáng tiếc chính là, đoạn đường này cũng không đυ.ng phải con gái nuôi của Đông Phương Nhược Lan, vị tiểu y tá đang yêu Miêu Hân kia.