Chương 27: Nguy cơ của gia tộc

Bởi vì Diệp Phi bày ra lý do hợp tình hợp lý, nên Diệp Vân Khinh cũng không hề hoài nghi, chỉ cần hắn không ghét bỏ mình là tốt rồi, mặc dù đối với việc uống thứ kia của hắn, nàng không quá bài xích, nhưng nội tâm Diệp Vân Khinh vẫn có chút mâu thuẫn đấy.

Đi xuống lầu, ăn qua loa một chút, hai người liền chuẩn bị tới trường học, có điều bọn họ vẫn chưa ra khỏi phòng khách, đã nhìn thấy một nữ nhân đi tới trước mặt, nữ nhân này nhìn qua có vài phần tương tự với Liễu Diệc Như, tuổi cũng không chênh lệch nhiều lắm, chỉ là gò má nhìn qua đầy đặn hơn Liễu Diệc Như một chút, tuy vậy lại làm cho nàng có vẻ càng thêm gợi cảm, một thân trang phục màu đen đoan chính cũng không cách nào che dấu được dáng người nóng nảy đến cực điểm kia của nàng, nữ nhân này không phải ai khác, đúng là một trong những nữ nhân đẹp nhất thành phố Vọng Hải, cũng là nữ nhân quyền lực nhất Vọng Hải, thị trưởng thành phố Liễu Phượng Nghi, cũng là tỷ tỷ của Liễu Diệc Như, di cả của Diệp Phi và Diệp Vân Khinh.

Nghiêng người dựa vào đại môn ( cổng lớn ), Liễu Phượng Nghi mỉm cười nhìn qua cặp long phượng thai tiểu huynh muội làm nàng yêu thương không thôi, trong nội tâm cũng lo lắng đến sự an toàn của bọn hắn, tuy rằng với võ công của Diệp Vân Khinh hẳn là không có việc gì, nhưng nàng cho rằng tiểu nha đầu ham chơi này, không nhất định có thể chiếu cố được Diệp Phi.

- Dì cả, sao ngươi lại tới đây?

Diệp Phi cùng Diệp Vân Khinh đồng thời mở miệng hỏi, đối với người dì cả này, tuy rằng nội tâm bọn họ cũng thân thiết cực kỳ, nhưng cũng có chút sợ nàng, bởi vì nàng thường xuyên sẽ rất nghiêm túc.

Nhìn qua ánh mắt của hai đứa nhỏ vậy mà có đôi chút sợ hãi, Liễu Phượng Nghi có chút bất đắc dĩ, dù vậy chuyện này cũng là không có biện pháp, thân là người đứng đầu Vọng Hải, nàng phải thường xuyên bảo trì tư thái cường thế nghiêm túc, về phần vì vậy mà lại để cho hai cái chất nhi nàng cực kỳ yêu thương kia e ngại nàng, nàng cũng chỉ có thể thầm nói tiếng thật có lỗi.

- Ta tới thăm các ngươi một chút, các ngươi đang muốn đến trường học sao?

Liễu Phượng Nghi vẫn bảo trì dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt.

Thông qua chuyện của Nhị tỷ, Diệp Phi và Diệp Vân Khinh cũng có chút hiểu rõ, hẳn là dì cả giống như nhị tỷ, đều không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng kỳ thật trong nội tâm lại là cực kỳ quan tâm bọn họ đấy, có điều lúc đối mặt nàng, vẫn còn có chút không được tự nhiên, nghe Liễu Phượng Nghi hỏi, Diệp Phi cười nói:

- Dì cả tìm chúng ta nhất định có việc, bọn ta cũng không vội.

Liễu Phượng Nghi nói:

- Vậy chúng ta vừa đi vừa nói chuyện a, Khinh Khinh, ngươi cũng không cần lái xe điện của ngươi rồi, hôm nay đại di tặng các ngươi một phần lễ vật.

Nói xong liền mang theo hai người ra ngoài, ngừng lại phía trước một cỗ xe Long Đằng có rèm che, kiểu dáng của hai năm trước, tuy vậy nhìn qua lại là rất mới.

Chứng kiến cỗ xe này, Diệp Vân Khinh hoan hô lên:

- Dì cả, đây là lễ vật ngươi tặng chúng ta a, ta rốt cuộc được lái xe rồi sao?

Liễu Phượng Nghi lại cười lắc đầu nói:

- Xe đúng là đưa cho các ngươi, nhưng ngươi vẫn không thể lái.

Nói xong liền gõ lên cửa sổ chỗ ghế lái, lại nói:

- Từ nay về sau để cho Minh Minh phụ trách đưa đón các ngươi đến trường.

Cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, một khuôn mặt từ bên ngó ra, cười nói:

- Hai người các ngươi, mau lên xe a.

- Minh Minh tỷ!

Hai huynh muội Diệp Phi đồng thanh hô lên, nữ nhân xinh đẹp này bọn họ đều biết, nàng đúng là thư ký bên cạnh dì cả Chu Minh Minh, cũng là xuất thân từ thế gia công phu, một thân võ công không kém Diệp Vân Khinh.

Lên xe, Diệp Phi thấy Chu Minh Minh cũng không mặc trang phục nghề nghiệp thường ngày, thay vào đó là một bộ trang phục bình thường, không khỏi có chút kỳ quái hỏi nói:

- Minh Minh tỷ, hôm nay ngươi không cần đi làm sao? Như thế nào lại mặc thường phục?

Chu Minh Minh phát động xe, cười nói:

- Từ nay về sau công việc của ta chính là đưa đón hai người các ngươi, mặc quần áo gì cũng được a?"

Diệp Phi sững sờ, hỏi:

- Ngươi không phải là thư ký của dì cả sao? Tại sao lại trở thành lái xe đưa đón chúng ta rồi?

Đây thật là một chuyện rất kỳ quái, cho dù dì cả thật sự muốn tìm lái xe cho bọn hắn, vậy cũng có thể tùy tiện tìm một người khác a, không nhất thiết phải đem thư kí tín nhiệm nhất của nàng phái tới a? Hơn nữa thân thủ Chu Minh Minh còn tốt như vậy, luôn ở bên cạnh dì cả mới là tốt nhất a.

Liễu Phượng Nghi cười nói:

- Hai người các ngươi không phải đã sớm muốn ngồi xe hơi sao? Chỉ là tuổi của các ngươi còn chưa đủ, cho nên đại di để cho Minh Minh đưa đón các ngươi một khoảng thời gian rồi, nàng rất cẩn thận, đem các ngươi giao cho nàng ta cũng yên tâm.

Diệp Phi trong nội tâm không khỏi khẽ động, hắn nghĩ tới dáng vẻ của Liễu Diệc Như ngày đó, tựa hồ có chút không đúng, trên trán dường như cất giấu chuyện gì đó phiền lòng, hiện tại dì cả lại phái một người thân thủ tốt như vậy tới chỗ mình, chẳng lẽ trong gia tộc xảy ra chuyện gì? Dì cả sợ mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới làm như vậy?

Nghĩ tới đây, Diệp Phi không khỏi nhìn qua Liễu Phượng Nghi, chỉ thấy ánh mắt nàng ngoại trừ ôn nhu hòa ái ngoài, còn mơ hồ có một tia lo lắng, hắn lại càng khẳng định suy nghĩ của mình, có điều Diệp Phi cũng biết, hiện tại cũng không thời điểm dò hỏi nàng, hơn nữa cho dù có hỏi, nàng cũng chưa chắc đã tiết lộ với mình, bởi vì trong mắt của nàng, mình còn là tiểu hài tử yếu ớt cần bảo vệ.

Diệp Vân Khinh cũng không phát hiện có cái gì không đúng, nàng còn đang vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên giận dỗi việc dì cả không để cho mình lái xe, mà Liễu Phượng Nghi cũng chỉ là ôn hòa cười cười, hiển nhiên rất hưởng thụ vẻ hờn dỗi giống như đang làm nũng này của nàng.

Xe hơi so với xe đạp điện nhanh hơn nhiều lắm, không lâu sau, bọn họ đã đi đến cổng trường học, Liễu Phượng đã xuống xe từ trước đó, một mình rời đi rồi, còn Chu Minh Minh lại theo bọn hắn đi vào trường học, hiện tại nàng thay đổi một thân thường phục, lại để cho Diệp Phi có loại cảm giác kinh diễm.

Trước kia đã cảm thấy vị tỷ tỷ này cũng là một đại mỹ nữ không kém quá nhiều so với những mỹ nữ trong nhà của hắn, hiện tại xem ra, mình lại sai rồi, một thân trang phục trẻ trung của nàng, thực sực có thể sánh ngang với mấy vị mỹ nữ đứng đầu Vọng Hải kia, tuy rằng dáng người không nóng nảy bằng, nhưng thân hình cao cao tầm một mét bảy năm của nàng trong mắt Diệp Phi lại có một loại phong tình khác biệt.

Chu Minh Minh một mực đi theo bọn họ đến lầu bốn, nhìn xem phòng học bọn họ một chút mới rời đi, thực tế cũng không đi xa, chỉ là xuống lầu tìm một địa phương mát mẻ ngồi xuống, nàng cũng đã hai mươi lăm tuổi, ngồi ở trong sân trường cao trung, lại không có một chút cảm giác không phù hợp, càng giống như một tiểu nữ sinh văn tĩnh, gió nhẹ thổi làn tóc dài phiêu dật của nàng, khiến được toàn thân nàng như tản mát ra một loại cảm giác thanh thuần duy mỹ.

Mỹ nữ cao trung tuy rằng không ít, nhưng có thể đến đẹp đến trạng thái này của Chu Minh Minh cũng không có mấy người, cho nên rất nhiều học sinh thậm chí lão sư khi đi qua chỗ nàng đều sẽ nhịn không được nhìn nhiều vài lần, có điều Diệp Phi cũng không đi thưởng thức vẻ xinh đẹp này, bởi vì hành động của Chu Minh Minh càng chứng minh suy đoán của hắn, xem ra gia tộc của mình thực sự gặp nguy cơ nào đó rồi.

Ngồi ở chỗ của mình, Diệp Phi không khỏi rơi vào trầm tư, dì cả phái Chu Minh Minh tới, không thể nghi ngờ là muốn bảo vệ mình, về phần tiểu muội, nàng cũng không cần bất cứ kẻ nào bảo vệ đấy, nghĩ đến điều này, hắn càng thêm thống hận thân thể của mình.