Chương 33: Công pháp nghi kị

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Diệp Phi trăm mối vẫn không có cách giải, loại cảm giác này giống như hoàn toàn lung tung, không có một điểm quy luật. Ngẫm lại, tối hôm qua mình cũng không làm chuyện gì đặc biệt a. Nếu như so sánh cùng lần trước thì điểm chung duy nhất chính là bản thân có được một lần thống khoái phun trào, nhưng mà mình cũng đã từng thử nghiệm qua a, cũng không phải vì nguyên nhân này.

Nghĩ đến vấn đề này, ánh mắt của hắn lơ đãng đảo qua Diệp Vân Khinh còn đang ngủ say, trong nội tâm không khỏi khẽ động, chẳng lẽ là bởi vì nàng? Hắn chợt nhớ tới ngày hôm qua mình xem tiểu thuyết đọc được một thứ gọi là song tu công pháp, giống như là có thể thông qua bổ khuyết âm dương để đề thăng lực lượng, chẳng lẽ lúc tiểu muội dùng miệng làm cho mình, mình theo cái miệng nhỏ của nàng hấp thu được một ít âm khí, do đó khiến cho môn công pháp kia vận chuyển? Nói như vậy, cái công pháp vô dụng mình lấy được kia lại là một loại song tu công pháp?

Diệp Phi càng nghĩ càng cảm thấy loại khả năng này cực kỳ lớn, trong nội tâm không khỏi mừng rỡ, mạnh mẽ ôm lấy thân thể bóng loáng mềm mại còn đang ngủ say của Diệp Vân Khinh, ra sức hôn lên đôi môi nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng.

Hô hấp không thoải mái khiến cho Diệp Vân Khinh tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở to mắt, dùng sức được tránh khỏi Diệp Phi, có chút nén giận nói:

- Bại hoại, không thể để người ta ngủ thêm một lúc a? Mệt mỏi quá nha !

Diệp Phi nhìn đồng hồ, vừa vặn mới hơn sáu giờ sáng, vì vậy cười nói:

-Tốt, vậy ngươi ngủ tiếp a, ta đứng lên trước.

- Không được! Ngươi phải ôm người ta ngủ!

Diệp Vân Khinh nói xong liền ôm chặt lấy hắn, còn đem bàn tay nhỏ bé duỗi xuống dưới, cầm đồ vật đang dựng đứng kia, kẹp vào địa phương mê người nhất của mình, còn nhẹ nhàng cọ xát vài cái mới thoả mãn nhắm mắt lần nữa.

Trước ngực bị hai luồng mềm mại của nàng đυ.ng vào, thứ kia cũng bị nàng kẹp rất chặt, Diệp Phi không nhịn được xúc động, không khỏi chậm rãi cử động, để cho đồ vật của mình giống như tối qua, ma sát chỗ đó của nàng.

Diệp Vân Khinh rốt cuộc không ngủ nổi nữa, dùng sức tại nhéo cái hông của hắn một chút, gắt giọng:

- Bại hoại, ngươi còn để cho người ta ngủ hay không?

- Lát nữa lại ngủ tiếp a, trước tiên phải thoải mái một chút.

Diệp Phi nghiêm mặt cười nói, động tác phía dưới cũng không dừng lại.

- Không được!

Diệp Vân Khinh chặn lại nói:

- Tối hôm qua làm nhiều như vậy, người ta bây giờ vẫn còn mệt mỏi, lại làm nữa sẽ không còn sức đi học.

- Ta phải làm sao bây giờ?

Diệp Phi cũng sợ nàng quá mức mệt mỏi, nên đành phải dừng lại, tuy nhiên vẫn bày ra vẻ mặt đau khổ hỏi một câu.

- Thật không có biện pháp với ngươi, vật này của ngươi làm sao dai sức như vậy? Thân thể yếu đuối, mà nó lại rất có tinh thần.

Diệp Vân Khinh nói xong, thân thể cũng chậm rãi hướng xuống, tiến vào trong chăn.

Thời điểm hai người Diệp Phi đi từ trong phòng ra, cũng đã muộn hơn rất nhiều so với bình thường, Trương di chính là chờ bọn họ ở cửa đâu, nhìn thấy nàng Diệp Vân Khinh cũng không còn lớn mật như lúc trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ bừng, chỉ là Trương di cũng không để ý những điều này, nàng cũng giống như những trưởng bối khác của bọn họ, trong mắt của nàng, tiểu huynh muội Diệp Phi cũng đều là hài tử, đối với việc bọn họ ngủ chung một chỗ cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Ngồi xuống trước bàn ăn cơm, Diệp Phi bắt đầu ăn từng ngụm lớn, nhưng Diệp Vân Khinh lại giống như không có khẩu vị, chỉ phờ phạc ngồi một chỗ. Thực tế nàng cũng không phải không đói bụng, chỉ là tối hôm qua cao trào quá nhiều, đến bây giờ vẫn còn có chút mệt mỏi mà thôi.

Diệp Phi thấy nàng không ăn cơm, không khỏi cười xấu xa nhắc nhở:

- Khinh Khinh, ngươi như thế nào lại không ăn a? Coi như không đói bụng cũng nên ăn một chút, chỗ sữa dinh dưỡng vừa rồi không đủ no tới trưa đâu!

Nghe được lời của hắn, khuôn mặt của Diệp Vân Khinh vừa mới khôi phục vẻ bình thường lại thoáng cái trở nên đỏ bừng, bị hắn dám ngang nhiên đùa giỡn trước mặt Trương di khiến nàng cảm thấy vô cùng tức giận, trắng mắt liếc hắn, bực bội cầm lên một mảnh bánh mì, nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng nhai nuốt, phảng phất không phải đang ăn bánh mì, mà là đang cắn Diệp Phi.

Diệp Phi cười ngây ngô một tiếng, cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, mà tập trung ngồi ăn bữa sáng, Trương di có chút không hiểu rõ đối thoại của bọn họ, bất quá cũng không nghĩ gì nhiều, hai cái tiểu huynh muội này luôn làm ra không ít chuyện quái dị, nàng đã sớm cảm thấy quen thuộc rồi.

Ăn cơm xong, Chu Minh Minh đã đợi ở bên ngoài. Sau khi lên xe, Diệp Phi nói ra:

- Minh Minh tỷ, từ nay về sau ngươi cũng không cần phải đứng ngoài chờ, cũng không cần ăn điểm tâm bên ngoài, cứ trực tiếp vào ăn cùng chúng ta a.

- Được !

Chu Minh Minh vốn cực kỳ quen thuộc với bọn họ, bởi vậy cũng không cự tuyệt hắn.

Diệp Phi ngồi bên người Diệp Vân Khinh, thấy nàng vẫn có chút phờ phạc, không khỏi nghi hoặc:

- Khinh Khinh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Sao giống như không có một chút tinh thần a?

- Còn không phải tại ngươi!

Diệp Vân Khinh đỏ mặt, nhỏ giọng oán giận nói:

- Trêu đùa người ta lâu như vậy, làm hại người ta đến bây giờ còn mệt mỏi đâu.

Diệp Vân Khinh chỉ là báo án một chút mà thôi, nhưng nội tâm Diệp Phi lại vô cùng chấn động, chẳng lẽ môn công pháp kia cũng không phải là song tu công pháp, mà là loại tà môn công pháp thái âm bổ dương? Nếu là như vậy, vậy thì hỏng rồi, tuy rằng hắn rất muốn để cho thân thể của mình hoàn toàn tốt lên, nhưng nếu như cái giá phải là trả là thương tổn tới nữ nhân mình ưa thích, vậy có chút được không bù nổi mất.

Nghĩ đến loại khả năng này, tâm tình hưng phấn của Diệp Phi sáng nay lập tức trầm xuống, hắn không muốn nữ nhân mình thích bị thương tổn bất cứ thứ gì, nhưng là nếu như không muốn để nàng chịu thương tổn mà nói, vậy không khả năng cùng Diệp Vân Khinh làm chuyện như vậy rồi, vừa mới nếm thử loại vui thú kia, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Diệp Vân Khinh thấy thần sắc của Diệp Phi không tốt, còn tưởng rằng hắn vì chuyện của mình mà áy náy, không khỏi nhẹ nhàng dựa vào trong ngực của hắn, ôn nhu nói:

- Ca ca, ta không sao đâu, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, hơn nữa...

Nói đến đây, khuôn mặt thẹn thùng của nàng bỗng đỏ bừng một mảnh, tiến đến bên tai Diệp Phi nhỏ giọng nói:

- Hơn nữa, ta rất thích ngươi làm ta, thật thoải mái đấy.

Diệp Phi cười khổ một tiếng, cho nàng một cái ánh mắt "một hồi nói sau", hiện tại Chu Minh Minh còn đang trên xe, có mấy lời cũng không thích hợp để nàng nghe được đấy.

Thời điểm Diệp Phi cùng Diệp Vân Khinh đi vào hành lang, cũng đã sắp đến thời gian lên lớp, trong hành lang ngoài hai người bọn họ cũng không có một người nào, , Diệp Vân Khinh nhìn nhìn mọi nơi, nói :

- Ca, ngươi có phải có lời gì muốn nói với ta hay không?

Diệp Phi thở dài nói:

- Khinh Khinh, từ nay về sau chúng ta không được như vậy a.

- Chuyện gì?

Diệp Vân Khinh nhất thời không có hiểu rõ hắn nói có ý gì.

Diệp Phi giải thích nói:

- Chính là việc tối hôm qua, từ nay về sau chúng ta cũng không nên làm tiếp, như vậy đối ngươi cũng không tốt.

- Vì cái gì nha?

Diệp Vân Khinh đột nhiên có chút kích, giống như Diệp Phi, nàng đối loại tư vị này cũng cực kỳ mê luyến, lúc này nghe hắn nói không muốn cùng mình làm như vậy nữa, trong nội tâm không khỏi khẩn trương, hỏi:

- Ngươi là cố kỵ quan hệ của chúng ta sao? Không phải ngươi đã nói chỉ cần không cắm, liền không có chuyện gì sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là... ngươi không thích ta?

Trong tâm tư nho nhỏ của Diệp Vân Khinh, nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến loại khả năng này rồi, không khỏi cảm thấy nội tâm rất khó chịu, vành mắt cũng có chút đỏ lên.