Chương 44: Giải khai thắc mắc

- Ah?

Diệp Phi kinh hô một tiếng, vấn đạo:

- Cũng bởi vì cái này, nhị cô mới trở mặt cùng dì cả ?

Diệp Ngưng Sương gật đầu nói:

- Đúng vậy, nhị cô ngươi cho rằng người kia là do dì cả ngươi hại chết đấy, có điều dì cả ngươi lại nói nàng không sai, còn nói người nam nhân kia không phải vật gì tốt, kêu nhị cô ngươi không cần vì hắn mà thương tâm. Nhị cô ngươi đương nhiên không muốn nghe, hai người liền hóa bạn thành thù, mà mấy người bọn ta và mẫu thân ngươi lúc ấy cũng đều là tuổi trẻ khí thịnh, đều chỉ lo giúp đỡ tỷ muội của mình so đấu cùng đối phương, cho nên mâu thuẫn lại càng náo càng sâu rồi.

- Vậy nhị cô cũng bởi vì người nam nhân kia, mới đến bây giờ vẫn chưa chịu kết hôn sao?

Trước đây Diệp Phi một mực kỳ quái vì cái gì mà nhị cô của mình đều đã hơn ba mươi sáu tuổi rồi còn chưa kết hôn, hiện tại xem ra chỉ sợ là vì chính chuyện này rồi.

- Đúng vậy.

Diệp Ngưng Sương nhẹ gật đầu, nói ra:

- Lại nói tiếp, mẫu thân ngươi có thể coi như là vật hi sinh cho chiến tranh giữa hai người các nàng đâu.

Diệp Phi không khỏi sững sờ, như thế nào lại nhấc lên mụ mụ của mình rồi? Vội vàng hỏi:

- Đây là có chuyện gì?

Diệp Ngưng Sương nhớ lại nói:

- Thời điểm đó, hai nhà Diệp Liễu chúng ta vừa mới thành lập nên quan hệ hợp tác sâu nhất, gia gia và ngoại công của ngươi đều không muốn bởi vì mâu thuẫn giữa chúng ta mà làm cho loại hợp tác này bị rạn nứt, cho nên mới để cho mẫu thân ngươi gả cho một người mà nàng không có một chút cảm tình như phụ thân ngươi, lại nói tiếp, hai nhà Diệp Liễu chúng ta có thể có được danh vọng cao như vậy tại Vọng Hải, tất cả đều là công lao của mẫu thân ngươi đấy.

Diệp Ngưng Sương nói ra lại giúp Diệp Phi giải khai được thắc mắc trong lòng của hắn. Trước đó, hắn một mực không nghĩ ra vì cái gì mẫu thân của mình ưu tú như vậy, còn là nữ nhân xuất sắc nhất Liễu gia, lại muốn gả cho phụ thân xuất thân hắc đạo, hơn nữa còn từng kết hôn một lần của hắn. Hiện tại mới biết được, mẫu thân nhìn như phong quang vô hạn, vậy mà năm đó cũng là vật hi sinh của gia tộc, trong nội tâm đối với nàng ngưỡng mộ, bất tri bất giác lại có thêm vài phần thương tiếc.

- Thực ra chúng ta và mấy tỷ muội mẫu thân ngươi bất hòa, ngoại trừ nguyên nhân này ra, kỳ thật còn có chút ý tứ khác ở bên trong.

Diệp Ngưng Sương nói đến đây, khuôn mặt có chút ửng đỏ khẽ cúi đầu, nàng vốn là không muốn nói ra, nhưng cũng không biết là vì cái gì, đối với Diệp Phi, nàng hiện giờ lại không muốn có một chút giấu diếm, trong lúc bất tri bất giác, cái thiếu niên chỉ có mười sáu tuổi này vậy mà lại chiếm một vị trí quan trọng trong nội tâm của nàng:

- Đó là, ta và nhị cô, tam cô của ngươi đều có chút ghen ghét mấy người các nàng.

- Ghen ghét?

Diệp Phi không khỏi lặp lại một lần, nghi ngờ hỏi:

- Các nàng có cái gì để cho các ngươi ghen ghét đâu? Ta thấy sinh hoạt của các ngươi cũng không kém các nàng ? Hơn nữa danh khí cũng không nhỏ hơn các nàng a.

Diệp Ngưng Sương cười nói:

- Ngươi nghĩ xem, đều là nữ nhi trong hai gia tộc đứng đầu Vọng Hải, cũng đều là ba tỷ muội, nhưng mẫu thân ngươi một mình quản lý tập đoàn Phi Vân đã không kém hơn ba tỷ muội chúng ta cùng nhau quản lý Diệp thị rồi, mà thành tựu của dì cả và tiểu di ngươi cũng không thấp hơn so với mụ mụ ngươi, hiện tại mọi người chỉ cần nhắc tới nữ nhân của Vọng Hải, nhất định sẽ nghĩ đến sau người chúng ta, nhưng ta và nhị cô, tam cô của ngươi lại luôn xếp sau các nàng, cái này sao có thể để cho chúng ta không ghen ghét?

Diệp Phi có chút không biết nói gì :

- Ta còn tưởng rằng chỉ có tiểu hài tử mới có thể tranh giành những thứ đó, không nghĩ tới nữ nhân đã trưởng thành cũng sẽ như vậy.

- Hài tử ngốc, ngươi đúng là không thể hiểu rõ được nữ nhân, nếu như nữ nhân có quan hệ tốt với nhau mà nói, vậy dù cho bị người khác so sánh thế nào cũng sẽ không để ý, nhưng nếu như giữa các nàng hơi chút có chút vướng mắc, như vậy dù chỉ là một chút chuyện nhỏ, cũng sẽ nhịn không được muốn cùng đối phương so đo đấy, mà ta hôm qua cũng vì muốn cho ngươi thân cận với ta nhiều hơn Liễu Phượng Nghi một chút, mới cố ý làm những chuyện dụ dỗ kia đấy, không nghĩ tới, lại thực sự đem mình đáp vào, để cho tiểu bại hoại nhà ngươi tai họa rồi.

Nói đến đây, nàng đột nhiên nở nụ cười, đưa tay vào trong chăn, cầm lấy gia hỏa trong lúc mải mê nói chuyện đã có chút nhuyễn xuống của Diệp Phi, vui vẻ nói :

- Chỉ là, hiện tại ta chắc chắn sẽ không còn ghen ghét các nàng rồi, bởi vì tiểu tử mà các nàng thương yêu nhất đã bị ta mất nha!

Trong nội tâm Diệp Phi lúc này đã giải đáp hết những nghi hoặc, tuy rằng tạm thời còn không nghĩ ra phương pháp hóa giải ân oán giữa các nàng, nhưng mọi thứ cũng đã dễ dàng hơn trước rất nhiều, hắn liền ôm lấy Diệp Ngưng Sương, cười nói:

- Ai ăn ai còn chưa biết đâu!

Nói xong liền hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, hai tay cũng không thành thật chui vào trong váy ngắn của nàng, tại cặp đùi mềm mại được tất chân bao vây của nàng không ngừng vuốt ve trêu đùa.

Diệp Ngưng Sương cùng hắn hôn một hồi, lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cười nói:

- Không quản là ai ăn ai, dù sao các nàng cũng hưởng thụ không tới khoái hoạt mà ta có thể hưởng thụ, tốt lắm, chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đi.

Diệp Phi bị nàng chọc cho có chút nóng rực, nơi nào còn có tâm tư ăn cơm, hai tay tiếp tục tại phía dưới của nàng du động, tay phải cũng đã đi đến địa phương mỹ dịệu đêm qua bị hắn ra vào không biết bao nhiêu lần của nàng mà nhẹ nhàng đào khoét, chỉ vài cái liền đem nước suối nơi đó dẫn ra, cười nói:

- Ta hiện tại muốn ăn ngươi!

Diệp Ngưng Sương nới rộng ra hai chân mặc cho hắn làm, mà tay lại đem bàn ăn ở đầu giường nâng lên, cười nói:

- Vậy cũng phải ăn trước một chút gì đó nha. Bằng không lấy đâu khí lực lăn qua lăn lại? Hảo hài tử, ăn trước một chút, đợi ăn no, cho dù ngươi không ăn ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Trống trải hơn mười năm, đêm qua lại được hưởng thụ loại kɧoáı ©ảʍ tuyệt nhất thế gian kia, mức độ nghiện của Diệp Ngưng Sương về phương diện này đã bị Diệp Phi triệt để dẫn phát ra, hiện tại còn thầm nghĩ mỗi thời mỗi khắc đều cùng hắn quần lấy một chỗ, chỉ hận không thể để cho hắn một mực cắm ở bên trong mới cảm thấy đã ghiền đâu.

- Trên này ngươi đút thức ăn vào miệng giúp ta, dưới này ta cũng cho cái miệng nhỏ nhắn của ngươi ăn no a.

Diệp Phi nói xong liền há to miệng, ngón tay cũng tăng thêm chút lực đào khoét chỗ đó của nàng. .

Diệp Ngưng Sương sướиɠ đến toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa liền bàn ăn cũng không thể bưng nổi, vội nói:

- Ngươi trước đừng làm, đợi ăn cơm xong, lại tùy ngươi được không?

Diệp Phi cười cười dừng lại động tác trên tay, đem tay từ trong váy ngắn của nàng rút ra, đem hai ngón tay dính đầy giọt sương của nàng bỏ vào trong miệng, sách sách cười một tiếng, nói:

- Thật sự là mỹ vị a, có quỳnh tương ngọc lộ như vậy, ăn thứ khác quả thật là không có vị rồi.

Dù Diệp Ngưng Sương cũng đủ lớn mật, nhưng cũng bị hắn làm cho mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng cầm lấy một mảnh bánh mì nhét vào trong miệng của hắn, gắt giọng:

- Ăn cơm của ngươi đi !

Diệp Phi cười hắc hắc, đem miếng bánh mì nàng nhét vào trong miệng mình nhai nhai, nuốt xuống, lại đột nhiên kêu lên:

- Hỏng rồi, mắc nghẹn!

Diệp Ngưng Sương lại càng hoảng sợ, vội vàng đưa cốc sữa đến bên miệng hắn, Diệp Phi cũng không uống, chỉ nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướŧ áŧ của nàng nói ra:

- Ta muốn ngươi uy ta!

Diệp Ngưng Sương cực kỳ thông minh, chỉ nghe qua liền hiểu rõ ý tứ của hắn, bất đắc dĩ cười cười, bưng cốc sữa lên uống một ngụm, cũng không nuốt xuống, mà là hôn lên miệng của hắn, đem sữa từ trong cái miệng nhỏ nhắn của mình đưa vào trong miệng của hắn.

Bữa sáng cực kỳ đơn giản, lại bị hai người dùng loại phương pháp cực kỳ hương diễm này ăn gần nửa giờ mới chấm dứt.

Nuốt vào một mảnh bánh mì cuối cùng, Diệp Phi đem bàn ăn từ trong tay Diệp Ngưng Sương ném qua một bên, sau đó mạnh mẽ ôm lấy nàng, cười nói:

- Bữa sáng đã ăn xong, nên ăn tiểu mỹ nhân của ta rồi!

Diệp Ngưng Sương lại đẩy hắn ra, nói:

- Trước nghỉ ngơi một chút rồi nói, vừa mới ăn xong không nên vận động quá kịch liệt!

Trong lòng của nàng kỳ thật cũng là muốn gần chết, bất quá sợ Diệp Phi làm hư thân thể, cho nên cố nén khát vọng mà ngăn trở hắn.

Diệp Phi cũng biết nàng vì tốt cho mình, vậy nên nghe lời dựng lại động tác, nhưng thực sự cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng kéo nàng lên giường, giúp nàng đem giầy cởi bỏ, kéo qua hai chân của nàng đặt ở trên người mình, khi thì khẽ vuốt ve bàn chân mượt mà được tất chân quyến rũ bao lấy, có khi lại cầm từng ngón chân ngọc khéo léo của nàng chậm rãi đem chơi.