Chương 46: Tà niệm

Thời gian suốt hai ngày rưỡi, Diệp Phi và Diệp Ngưng Sương đều không ra khỏi biệt thự nửa bước, trong công ty có một cái dự án lớn, Diệp Ngưng Sương cũng không buồn để ý tới. Hiện tại đối với nàng mà nói, trọng yếu nhất đúng là nắm chặt mỗi giây mỗi phút ở tại bên người Diệp Phi, dù sao Diệp Phi cũng chỉ có thể cuối tuần mới đến nơi này của nàng, mà còn không phải là cuối tuần nào cũng có thể tới. Hạn hán đã lâu gặp được cam lộ như nàng, thế nào lại buông tha một điểm cơ hội?

Đối với việc Diệp Ngưng Sương không đến công ty, Diệp Ngưng Tuyết và Diệp Ngưng Băng cũng đều gọi điện thoại tới hỏi qua, Diệp Ngưng Sương cũng không có giấu diếm các nàng việc làm bạn cùng Diệp Phi. Đối với chuyện này Diệp Ngưng Tuyết và Diệp Ngưng Băng cũng rất lý giải, nếu như không phải công ty thật sự quá bận, chỉ sợ các nàng cũng sẽ đi tới, dù sao đối với người cháu này, các nàng đều vô cùng yêu thương. Chỉ có điều các nàng không biết là, cái gọi là làm bạn trong miệng đại tỷ của các nàng, cũng không giống với khái niệm mà các nàng nghĩ tới rồi.

Tuy nhiên, hai ngày này Diệp Phi và Diệp Ngưng Sương ngoại trừ tận tình hưởng thụ hoan ái ra, cũng làm một sự tình đấy. Làm người chủ sự trên bạch đạo của Diệp gia, con đường tin tức của Diệp Ngưng Sương quả thật rất rộng rãi. Trong hai ngày này, nàng gần như phái ra tất cả những người có thể điều động, đi điều tra rốt cuộc là ai muốn đối phó Liễu gia, đồng thời còn đem thủ hạ của Diệp Lăng Thiên cũng phát động. Rốt cục tại buổi sáng thứ hai, thời điểm đang chuẩn bị đưa Diệp Phi trở lại trường học, Diệp Ngưng Sương nhận được điện thoại của thủ hạ, hiện tại dù chưa thể xác định rốt cuộc là ai muốn đối phó Liễu gia, tuy nhiên bọn họ phát hiện có một bang phái gọi là Hắc Lang bang gần đây có chút dị động.

Tin tức này lại để cho Diệp Phi và Diệp Ngưng Sương đều có chút kinh ngạc, làm người của hai cái đại gia tộc lớn nhất Vọng Hải, bọn họ ít nhiều đều có chỗ hiểu rõ đối với các phương thế lực ở Vọng Hải đấy, cũng biết đến Hắc Lang bang này, tuy nhiên cái bang phái này cũng chỉ là một cái thế lực nhị lưu nho nhỏ mà thôi, thuộc về thể loại sinh tồn trong khe hẹp đấy, tại trong mắt Lăng Vân hội, coi như một con tôm nhỏ cũng không bằng, bọn họ làm thế nào lại có lá gan đi đối phó một trong hai đại gia tộc như Liễu gia? Không nói đến thế lực, chỉ trên phương diện vũ lực, ba tỷ muội Liễu gia tùy tiện đi ra một người, cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ bang phái bọn họ rồi.

Liếc nhau một cái, Diệp Phi và Diệp Ngưng Sương đều đã nghĩ đến cùng một cái khả năng, thì phải là Hắc Lang bang chỉ là một cái tiểu tốt tử đứng ra trước sân khấu mà thôi, sau lưng bọn hắn khẳng định có một cái thế lực khá lớn, cũng đủ giảo hoạt để che giấu hết thảy manh mối đấy.

Diệp Ngưng Sương lái xe cực kỳ chậm, chân mày hơi nhíu lại, không ngừng được suy tư xem kẻ đứng sau lưng có thể là thế lực dạng nào, mà Diệp Phi ở một bên nhìn nàng lại có chút ngẩn người, Diệp Ngưng Sương nghiêm túc lên, so với thời điểm tao lãng càng thêm có vẻ xinh đẹp mê người, lại để cho Diệp Phi có chút mê luyến đồng thời cũng có chút tự hào, một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy, đã hoàn toàn thuộc về mình rồi.

Suy nghĩ kỹ một hồi, cũng không có đầu mối gì, Diệp Ngưng Sương dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, quay đầu nhìn về phía Diệp Phi, lại phát hiện hắn đang lộ ra vẻ mặt si mê nhìn mình, trong nội tâm không khỏi cảm thấy một hồi ngọt ngào, ngoài miệng lại có chút hờn dỗi nói:

- Bộ dạng ngốc kia, nhìn cái gì đấy?

- Sương nhi, ngươi thật đẹp, thật muốn thời thời khắc khắc đều đem ngươi ôm vào trong ngực!

Diệp Phi không chút nào che dấu tham luyến của mình đối với nàng.

Diệp Ngưng Sương liền hoảng sợ, vô ý thức nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong xe, mới nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Từ nay về sau, thời điểm chỉ có riêng chúng ta mới có thể gọi ta là Sương nhi a, bằng không để ngoại nhân nghe được thì hỏng rồi, hơn nữa tuyệt đối không thể đem chuyện của chúng ta nói cho người khác, biết không?

Diệp Phi lại là không thèm để ý chút nào, cười nói:

- Biết rồi, bây giờ không phải là không có người ngoài sao?

Nói xong liền tiến qua, hôn xuống cái miệng nhỏ của nàng.

Diệp Ngưng Sương vội vàng đẩy hắn ra, gắt giọng:

- Ta đang lái xe đâu, không được náo loạn!

Diệp Phi cười nói:

- Kêu một tiếng dễ nghe, ta liền không náo loạn.

- Được rồi, sợ ngươi, lão công tốt, ngươi bỏ qua cho Sương nhi của ngươi a.

Diệp Ngưng Sương có chút bất đắc dĩ nói, có điều trong nội tâm lại ngọt ngào cực kỳ, nam nhân mình không muốn xa, cũng đối với chính mình không muốn xa rời, trên đời còn có chuyện gì có thể khiến cho người ta vui vẻ hơn chuyện này sao?

Diệp Phi thoả mãn cười cười, không tiếp tục trêu chọc nàng, thành thành thật thật ngồi trở về, Diệp Ngưng Sương cũng lái xe nhanh hơn.

Đi tới cổng trường học, lại phát hiện xe của Chu Minh Minh cũng vừa vặn đến, xem ra hôm nay vẫn là nàng đưa tiểu muội đi học đấy, lúc này Diệp Vân Khinh cũng nhìn thấy xe của Diệp Ngưng Sương, từ trên xe nhảy xuống, nhìn qua bên này kêu lên:

- Đại cô, ca ca!

Diệp Phi cũng từ trên xe bước xuống, đang muốn hướng tiểu muội chạy tới, đã thấy trên xe kia lại có một người đi xuống, đúng là Liễu Diệc Như.

Nhìn thấy mụ mụ đối với chính mình mỉm cười, Diệp Phi đột nhiên cảm giác có chút xấu hổ, bởi vì hắn nhớ tới thời điểm mình dưới sự dụ dỗ Diệp Ngưng Sương nảy sinh ảo tưởng đối với nàng, trong nội tâm không khỏi thầm mắng mình, nàng chính là nữ thần của mình a, mình tại sao có thể sinh ra ý nghĩ như vậy đối với nàng?

Liễu Diệc Như thấy nhi tử cũng không giống như chính mình tưởng tượng mà bổ nhào qua ôm lấy mình, hơn nữa lại có chút đỏ mặt, nàng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, cười hỏi :

- Tiểu Mãn, làm sao vậy? Chỉ mới vài ngày không gặp, đã cùng mụ mụ xa lạ rồi sao?

Diệp Phi nội tâm nhảy dựng, hắn cũng không muốn Liễu Diệc Như bị thương tâm, vội vàng nhào tới, ôm chặt lấy nàng, thâm tình gọi nói:

- Mụ mụ, ta rất nhớ ngươi!

Liễu Diệc Như cười nói:

- Hảo hài tử, mụ mụ cũng nhớ ngươi, ở chỗ đại cô rất vui vẻ sao?

Diệp Phi nhẹ gật đầu, cảm thụ được hai cái cự đại bán cầu của nàng dán trên ngực mình, cảm giác vô cùng thoải mái, trong nội tâm không khỏi nghĩ đến, nếu như có thể cùng nàng như cùng Diệp Ngưng Sương vậy thì... Nghĩ tới đây, hắn vội vàng ngăn lại ý nghĩ không nên có này, nhẹ nhàng đẩy ra Liễu Diệc Như đồng thời dùng sức lắc đầu.

Diệp Ngưng Sương từ phía sau đi tới nhìn thấy biểu lộ của Diệp Phi, biết rõ hẵn chỉ sợ đối với Liễu Diệc Như đã sinh ra tà niệm rồi, không khỏi có chút ranh mãnh nở nụ cười, còn rất bí mật làm ra một cái thủ thế xiên vòng với Diệp Phi, sau đó con mắt liếc xuống phía thân dưới của Liễu Diệc Như.

Trong nội tâm Diệp Phi lại là nhảy dựng, nhìn thoáng qua Liễu Diệc Như bên cạnh, vật kia rất không nghe lời mà đứng lên, khiến hắn cảm thấy một trận hoảng sợ, may mắn mình vừa rồi đẩy mụ mụ ra, bằng không lại để cho thứ này đội lên nàng, vậy thì thật sự chuyện xấu, nghĩ đến cái hậu quả này, Diệp Phi không khỏi hung hăng được trừng Diệp Ngưng Sương, chính là Diệp Ngưng Sương lại cũng không sợ hắn, ngược lại còn rất xấu cười cười.

Liễu Diệc Như cũng không chú ý những động tác kỳ quái này của bọn họ, sau khi cùng Diệp Ngưng Sương bắt chuyện một chút, liền kéo Diệp Phi qua hỏi:

- Tiểu Mãn, nghe Khinh Khinh nói, thân thể của ngươi có chút chuyển biến tốt đẹp phải không?

Diệp Phi nội tâm khẽ động, xem ra tiểu muội rốt cục không nhịn được, đem cái tin tức tốt này nói cho mụ mụ, nếu như nàng đã biết rồi, Diệp Phi tự nhiên sẽ không tiếp tục giấu diếm, gật đầu nói:

- Có một ít biến hóa, có lẽ là tác dụng do môn công pháp không biết tên kia của ta mang lại.

Hắn hiện tại cũng đã quyết định, bất kể là với ai, đều sẽ đem môn công pháp kia đưa lên trước đài, về phần chuyện tình khai phá não vực, hãy để cho nó trở thành bí mật của mình a, dù sao cho dù nói cho các nàng, cũng không có một điểm tác dụng, cái đồ vật một chút tính an toàn cũng không thể cam đoan này, hắn cũng không nỡ dùng trên người những nữ nhân hắn yêu thương đấy.