Chương 7: Đại tỷ ôn nhu

Thẳng đến khi môi Diệp Phi đυ.ng phải cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Vân Khinh, nàng mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy Diệp Phi ra nói:

- Ca ca, không được, chúng ta không thể như vậy !

Diệp Phi bị nàng đẩy ra, cũng đã khôi phục thần trí, biết mình có chút quá mức, có chút áy náy nói:

- Khinh Khinh, thực xin lỗi, ta xúc động quá rồi.

Diệp Vân Khinh kỳ thật cũng rất hưởng thụ cảm giác vừa rồi đấy, chỉ có điều nàng không có những tư tưởng tà ác kia như Diệp Phi, cho nên lý trí so với hắn hơn một ít, nhìn thấy bộ dạng Diệp Phi như vậy, ôn nhu cười nói:

- Không có quan hệ, kỳ thật ta cũng vậy rất thích cảm giác này, chính là chúng ta dù sao cũng là huynh muội sinh đôi, không thể làm như vậy.

Diệp Phi thấy muội muội tha thứ cho mình, nhẹ gật đầu, thề rốt sẽ không động ý biếи ŧɦái gì đối với nàng rồi, chính là hắn dù sao còn nhỏ, cũng không dám chắc, thời điểm ý nghĩ đen tối tiến đến, lý trí sẽ khống chế nổi hay không.

Thấy không khí xấu hổ trong phòng giảm bớt, hai huynh muội ăn ý vô cùng, ngồi xuống bắt đầu làm bài tập, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có âm thanh ngòi bút lướt trên giấy sàn sạt.

Chính là thái độ chăm chú của hai người rất nhanh liền bị thanh âm dưới lầu cắt đứt, chỉ nghe Trương di nói:

- Đại tiểu thư, a, Tư Kỳ, ngươi đến đây?

- Đúng vậy a, đến xem tiểu Mãn cùng Khinh Khinh, Trương di, ngươi có khỏe không?

Một thanh âm ôn nhu truyền ra, hai người Diệp Phi biết rõ là đại tỷ của mình Diệp Tư Kỳ đến đây, đối với bọn họ mà nói, cái đại tỷ ôn nhu này như mụ mụ thứ hai của bọn họ, có lúc, đối với bọn họ còn muốn cẩn thận hơn với mụ mụ, cho nên bọn họ đối với đại tỷ đều thân vô cùng.

Bây giờ nghe được thanh âm của nàng, rốt cuộc ngồi không yên, Diệp Vân Khinh liền chạy trước ra ngoài, hét lớn:

- Đại tỷ, ngươi không nhìn Khinh Khinh nha ?

Tên của hai nàng mặc dù lúc sinh ra chỉ kém một chữ, nhưng bởi vì bình thường mọi người cũng gọi hai chữ Tư Kỳ, mà gọi Diệp Vân Khinh sẽ gọi Khinh Khinh, Diệp Vân Khinh lúc nói chuyện cùng đại tỷ lúc nào cũng đều tự xưng là Khinh Khinh đấy.

Diệp Tư Kỳ liền mở hai tay đỡ tiểu muội đang lao đến ôm lấy, cười nói:

- Ai thèm tới nhìn cái tiểu tinh nghịch này nha? Ta tới xem tiểu Mãn đấy, hắn đâu?

Diệp Phi cũng rất muốn hưởng thụ một chút ôn nhu của đại tỷ, chính là thân thể yếu nhược của hắn lại làm cho hắn rớt xa lại phía sau Diệp Vân Khinh, thời điểm hắn đi đến đầu hành lang, Diệp Vân Khinh đã ở trong ngực Diệp Tư Kỳ làm nũng rồi.

Thấy Diệp Phi đến, Diệp Tư Kỳ buông tiểu muội ra, đem Diệp Phi chăm chú ôm vào trong ngực, có chút kích động cười nói:

- Tiểu đệ, đại tỷ nhớ ngươi muốn chết rồi.

Ngày hôm qua khi Diệp Phi từ quân doanh trở về, nàng vì công ty có việc nên chưa có về nhà, cho nên tới hôm nay nhìn thấy tiểu đệ từ biệt hai tháng, từ nhỏ nàng đối với hắn yêu thương cực kỳ, tự nhiên tưởng niệm là phi thường.

Chứng kiến đại tỷ cùng ca ca thân mật như vậy, Diệp Vân Khinh có chút bất mãn, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, khẽ nói:

- Đại tỷ bất công, chỉ thích ca ca, không thích Khinh Khinh.

Diệp Tư Kỳ nở nụ cười, đưa một tay qua, đem Diệp Vân Khinh cũng ôm vào trong ngực nói:

- Ai nói nha? Hai người các ngươi đều là tiểu bảo bối của ta nha!

Nói xong hai cánh tay ôm bọn hắn thật chặt.

Lúc này Diệp Phi quá sướиɠ rồi, lúc mới bị đại tỷ ôm lấy, tim hắn cũng có chút đập rộn lên, dáng người đại tỷ so với tiểu muội tốt hơn nhiều lắm, cảm thụ được ngực đại tỷ vậy mà so với tiểu muội lớn hơn, lại mềm mại không tồi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tựa như tiên thiên của đại tỷ , Diệp Phi lần đầu tiên cảm thấy đại tỷ của mình ngoại trừ bên ngoài xinh đẹp ôn nhu, còn gợi cảm như vậy, khinh niệm trong nội tâm không khỏi nổi lên, phía dưới cũng có dấu hiệu ngẩng đầu.

Đại tỷ đem Diệp Vân Khinh từ sau cũng ôm qua, Diệp Vân Khinh đối với đại tỷ mặc dù không đồ sộ như nàng, nhưng cũng rất lớn và mềm mại, rốt cuộc không chịu đựng nổi xúc động trong nội tâm, phía dưới hưng phấn nhô lên thẳng tắp lại chọc lên trên bụng mềm mại của đại tỷ.

Diệp Tư Kỳ cùng Diệp Phi chăm chú ôm một chỗ, liền phát hiện biến hóa của hắn trước tiên, mặt đỏ lên, đành phải đem bọn họ buông ra, cũng không có vạch trần Diệp Phi, chỉ thâm ý nói được một câu:

- Tiểu Mãn lớn rồi a.

Diệp Phi vừa nghe liền hiểu rõ ý của đại tỷ, nhất định là phát hiện biến hóa của mình rồi, không khỏi xấu hổ đến mức cúi đầu, thầm mắng mình quá vô sỉ rồi, sao có thể động tâm tư như vậy với đại tỷ ôn nhu tựa như mụ mụ đây?

Diệp Tư Kỳ thấy biểu lộ Diệp Phi như hài tử đã làm sai chuyện, mỉm cười giữ chặt tay của hắn nói:

- Các ngươi vừa mới khai giảng a. Tới ! Để cho đại tỷ nhìn xem, các ngươi có tiến bộ hay không.

Nói xong lôi kéo tay Diệp Phi cùng Diệp Vân Khinh, cùng một chỗ vào thư phòng.

Ngồi xuống phía trước bàn, Diệp Tư Kỳ cầm lấy sách bài tập Diệp Phi nhìn xem, càng xem càng thoả mãn, cười nói:

- Tiểu Mãn, xem ra ngươi lúc ở quân doanh ngây người hai tháng cũng không có đem bài tập quên hết nha, không tồi.

Lúc này Diệp Phi vẫn còn đắm chìm trong hổ thẹn, cũng không có nghe Diệp Tư Kỳ nói, Diệp Tư Kỳ thấy hắn như vậy, hướng Diệp Vân Khinh nói:

- Khinh Khinh, đại tỷ hơi khát, ngươi đi lấy giúp ta chén nước !

- Nha !

Diệp Vân Khinh nhu thuận lên tiếng, đi ra cửa.

Thẳng đến khi Diệp Vân Khinh đi xa, Diệp Tư Kỳ mới hướng Diệp Phi nói:

-Tiểu đệ, có thể nói cho đại tỷ biết ngươi mới vừa rồi nghĩ gì không ?

Diệp Phi còn tưởng đại tỷ đem muội muội đuổi ra là muốn trách cứ mình, vội nói:

- Đại tỷ, thực xin lỗi, ta biết sai rồi.

Diệp Tư Kỳ ôn nhu nở nụ cười, đưa thay sờ sờ đầu Diệp Phi, mặc dù hiện tại Diệp Phi cũng đã cao hơn nàng không ít, nhưng làm đại tỷ, nhìn hắn lớn lên Trong nội tâm Diệp Tư Kỳ, hắn vẫn là cái tiểu đệ chưa trưởng thành.

- Ngươi không có sai nha, đại tỷ cũng không có trách ngươi, ngươi là nam hài tử khi đến tuổi này hiếu kỳ đối thân thể nữ hài , thậm chí có xúc động đều là chuyện rất bình thường.

Diệp Tư Kỳ nói ra.

- Đại tỷ, ngươi nói thật sao?

Diệp Phi gặp đại tỷ cũng không có trách cứ mình, có chút kích động lên.

- Đương nhiên, đại tỷ còn có thể lừa ngươi sao?

Diệp Tư Kỳ lại sờ lên đầu Diệp Phi:

- Bất quá, ngươi cùng hài tử khác không giống, thân thể của ngươi quá kém, đáp ứng đại tỷ, trước lúc ngươi không có trưởng thành, không được lại muốn loại chuyện này a, được không?

- Ân!

Diệp Phi dùng sức gật đầu, con mắt lại không tự chủ được được nhìn hướng hai hình cầu cao cao nhô lên trên quần áo đại tỷ, trong nội tâm thầm nghĩ:

- Nơi này của đại tỷ tựa hồ cùng Ngọc lão sư đồng dạng lớn a, không biết nếu các nàng mà đem quần áo cởi thì ai càng nhìn đẹp mắt hơn một ít?

Diệp Tư Kỳ thấy tiểu đệ mặc dù miệng đáp ứng nhưng ánh mắt lại không thành thật, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng biết, loại chuyện này chỉ có thể từ từ hướng dẫn hắn, không thể mạnh mẽ ngăn lại, bởi vì hài tử tuổi này như hắn, rất dễ dàng sinh ra tâm lý ngỗ nghịch.

Diệp Tư Kỳ còn muốn nói gì đó, chính là lúc này Diệp Vân Khinh cũng đã bưng nước vào, nàng liền ngừng lại đề tài này, lại cùng bọn họ hai người hàn huyên chút ít, liền rời đi, thời điểm ra đi nàng có chút bận tâm hai cái tiểu tử này, bọn họ đều ở tuổi có mối tình đầu, lại cùng một chỗ như hình với bóng, có thể hay không lại xúc động mà làm ra chuyện tình không nên.

Bất quá ngẫm lại, lại cảm giác mình lo lắng thừa, không nói tiểu muội thanh thuần hiếu kỳ với thân thể của tiểu đệ mà đối với thân thể hắn cảm thấy hứng thú hay không, chính là tiểu đệ thân thể yếu nhược đến kỳ lạ, bọn họ nếu có tâm này cũng không làm được cái gì.