Chương 1: Tiểu công tử bị bán vào thanh lâu (1)

"Ha, ha, ha……"

"Khó thở, thật nặng! Chẳng lẽ gặp quỷ áp giường rồi?"

“Tanh, cái gì vậy?” Từ trong mộng giãy giụa vùng vẫy Thiệu Ngôn đột nhiên bừng tỉnh.

“A……”

“Ngô, khụ khụ……”

**

Tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, khuôn mặt dữ tợn thật lớn chết không nhắm mắt!

Trái tim Thiệu Ngôn lập tức nhảy đến cổ họng, giấc mơ quỷ quái gì đây, quá chân thật!

Dùng sức đẩy ra thi thể đang đè nặng trên người, tay dính đầy máu tươi, cảm giác ghê tởm muốn phun ra.

Thiệu Ngôn quay đầu nhìn lại, bên người tất cả đều là thi thể tử trạng thảm thiết, rất dọa người, bản năng thôi thúc cậu nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Cùng tay cùng chân vừa lăn vừa bò, giơ tay có thể với tới tất cả đều là thi thể!

Đây là nơi nào? Trong mơ cũng thấy lạnh được sao?

Thiệu Ngôn nhìn vết máu sền sệt trên tay, ánh mắt tan rã đại não trống rỗng.

Không đúng, trên người cậu không phải bộ quần áo này! Thiệu Ngôn giơ lên vạt áo dính máu, “Kiểu áo rất quen mắt, cổ đại sao?”

Rời đi cách đó không xa, người bịt mặt bỗng nhiên giữ chặt dây cương quay đầu lại nhìn lại: “Lão đại, có người còn sống.”

“Gϊếŧ nó đi!” Thay đổi phương hướng trở về, dây cương trong tay chấn động.

Nghe được phía sau có tiếng vó ngựa, Thiệu Ngôn vừa mới xoay người chuẩn bị cầu cứu.

Xuy!

Đau quá! Thiệu Ngôn che lại mũi tên trên ngực ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, “Tại sao?!”

Vài giây cuối cùng trước khi ý thức tiêu tán, Thiệu Ngôn nhìn đến hắc y nhân che mặt đánh mã mà đến, hậu tri hậu giác cư nhiên là hung thủ, gϊếŧ một người vừa mới chết đi sống lại!

“Lão đại, tìm được rồi.” Tên bịt mặt đã bắn tên mừng rỡ như điên, “Quả nhiên giấu ở dưới mấy thi thể, đỡ mất công quay lại kiểm tra, đem đầu tên tiểu tử này trở về liền có thể nhận số bạc còn lại.”

Tầm mắt cuối cùng, Thiệu Ngôn giận đến gan run, giấc mơ quỷ quái này thật sự rất đau!

Thiệu Ngôn trong lòng run sợ cả người đầy mồ hôi, lại một lần nữa bị đè nặng làm cho tỉnh, mùi máu gay mũi lại lần nữa ập vào trước mặt.

Hình ảnh tương đồng xâm nhập vào tầm nhìn, Thiệu Ngôn sợ hãi chửi ầm lên: “Còn chưa kết thúc sao?”

“Không đúng, là mơ hay là hiện thực?” Thiệu Ngôn ý đồ nhắm mắt lại một lần nữa đi vào giấc ngủ, không muốn lại bị người ta một mũi tên bắn chết, vừa mới mở màn liền chết quá thảm!

Tâm loạn như ma cộng thêm không bình tĩnh, Thiệu Ngôn ngủ không được, nhớ lại kẻ bắt cóc che mặt còn sẽ quay lại đây, giật mình một cái, không thể lại chờ đợi!

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất! Thiệu Ngôn cưỡng chế quay cuồng sợ hãi trong cơ thể, đẩy ra thi thể trên người, tìm kiếm nơi có thể ẩn nấp.

Hai cái đùi chạy không bằng bốn chân, mặt Thiệu Ngôn trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo vượt qua từng khối thi thể, hướng rừng cây nhỏ bên trái mà chạy, nơi đó có một khối đá lớn, vừa đủ che khuất thân hình.

Hết thảy đều quá mức chân thật, không giống như là mơ, Thiệu Ngôn lau mồ hôi lạnh đang chảy đầy mặt, mới nhớ lại trên tay còn đang dính máu, không khoẻ nôn khan hai tiếng.

Phía sau khối đá đột nhiên xuất hiện hai tên nam nhân cao lon, Thiệu Ngôn sợ tới mức hô hấp cứng lại, thật cẩn thận đi ra phía trước, liền phát hiện hai người kia đã chết.

Thất khiếu đổ máu, hình như là trúng độc.

Chỉ cần theo dấu chân thi thể thì chỗ này sớm hay muộn cũng sẽ bị tìm tới, không còn cách nào khác, Thiệu Ngôn thật sự không thể chạy được nữa.

Loáng thoáng tiếng vó ngựa đang đến gần, căn bản không cho Thiệu Ngôn cơ hội tìm nơi ẩn nấp khác.

“Chết thì chết.” Dịch chuyển hai cổ thi thể, liền phát hiện phía dưới lớp cỏ khô có cái động? Cuống quít lật ra liền thấy, Thiệu Ngôn cười, "Đúng là ông trời không tuyệt đường người mà.”

Nhảy vào hố, vừa đủ cho một người ngồi xổm xuống, Thiệu Ngôn đem nhánh cây cỏ khô xung quanh phủ ở mặt trên, dù làm như thế nào cũng đều sẽ lộ ra một chút ánh sáng, trong lòng nóng như lửa đốt dưới, liền kéo hai cổ thi thể bên cạnh che đậy, yên lặng cầu nguyện đừng bị phát hiện.

Tiếng vó ngựa dừng lại, Thiệu Ngôn ôm chặt lấy hai tay, gắt gao cắn chặt răng, không phát ra một chút thanh âm nào, thời gian chờ đợi dài dằng dặc bắt đầu.

Trên lưng ngựa người bịt mặt chia nhau ra đi khắp nơi, dùng kiếm đâm xuyên qua những cổ thi thể, phát hiện hơi thở liền trực tiếp chém một đao.

“Lão đại, không tìm được!” Đã tìm hai lần.

“Ta nơi này cũng không có.”

“Ta nơi này cũng vậy.”

“Chết tiệt, tên tiểu tể tử kia có thể trốn đi đâu được chứ?” Người bịt mặt tức giận, “Không tìm thấy người vậy số bạc còn lại liền không lấy được, chẳng phải mất công rồi sao?”

“Có thể hay không bị người khác cứu đi rồi?” Thu kiếm vào vỏ, lão ngũ nhìn về phía lão đại.

“Lúc thì muốn thả người, lúc thì lại muốn đầu người, nếu không phải cấp bạc phong phú, ai thèm mà đi làm mấy chuyện này chứ!” Lão lục không cao hứng hùng hùng hổ hổ.

“Coi như không thấy bồ câu đưa thư hồi nãy, lấy tiền đặt cọc chạy trước.” Lão nhị mở miệng.

“Thời gian nhận được bồ câu đưa thư không đến một chén trà nhỏ.” Lão đại người bịt mặt nhíu mày trầm tư, “Xung quanh đây có dấu chân ngựa nào khác không?”

“Không có.” Lão ngũ nói, “Nếu không lại tìm xem, có lẽ trốn ở chỗ nào đó.”

Lão đại: “Tìm được liền lấy thêm hai phần tiền, tìm không thấy liền tính.” Phân phó huynh đệ phía dưới nhanh chóng tìm kiếm.

Quanh đây nơi có thể giấu người rất ít, mấy người bịt mặt không hẹn mà cùng đem tầm mắt hướng về phía rừng cây nhỏ, giục ngựa tiến lên.

Tiếng vó ngựa hỗn độn liền ở bên tai, Thiệu Ngôn một lòng treo cao lập tức che lại miệng mũi, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn chằm chằm tầng đất phía trên được che đậy sơ sài.

“Lão đại, nơi này có hai cổ thi thể.” Lão nhị liền rút kiếm chém xuống, “Chết rồi.”

Thi thể bị chém xuống phát ra tiếng trầm đυ.c, Thiệu Ngôn tâm căng như dây đàn, yên lặng cầu nguyện chư thiên thần phật, nếu có thể thuận lợi tránh thoát tai bay vạ gió, sau khi trở về nhất định sớm muộn cũng đem ba nén hương thành kính quỳ lạy.

“Lão đại, dấu chân đến đây dừng lại rồi.” Lão ngũ bên kia tra xét phản hồi tới.

Che mặt lão đại thu kiếm, hài hước nói: “Thi thể biết di chuyển sao?.”

Những người khác tuy rằng không rõ nguyên nhân, lão đại từ trước tới giờ không bao giờ hàm hồ, liền nắm lấy cổ áo của thi thể, một trái một phải ném sang một bên.

Xong rồi! Thiệu Ngôn huyết áp tăng cao, không có quá nhiều thời gian che giấu hành tung, vội vàng như vậy chắc chắn bại lộ rồi.

Đám người trên đỉnh đầu này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu, Thiệu Ngôn thống khổ nhớ lại, sau khi nghe được đối thoại liền bị bắn chết, lần trước chết quá nhanh, ý thức bị cắt lấy đầu, một giây lập tức điên mất!

Làm sao bây giờ? Tay trói gà không chặt không nói, bên ngoài kẻ bắt cóc cùng hung cực ác, Thiệu Ngôn thân cô thế cô tâm hoảng ý loạn sứt đầu mẻ trán.

Ngay khi đại não Thiệu Ngôn gần như chết máy, đột nhiên một thanh kiếm đâm xuống phía dưới làm cánh tay phải cậu bị thương.

Thiệu Ngôn động cũng không dám động, cắn chặt răng nuốt xuống tiếng hô lên vì đau đớn, cái hố nhỏ hẹp không cho phép hoạt động.

Che mặt lão đại một kiếm đâm ra, tầng đất cách trở thật sự rất mỏng, dưới khăn che mặt lộ ra ý cười.

Lặp lại ở xung quanh đâm xuống mấy thêm kiếm, xác định phía dưới là trống không, đang lúc che mặt lão đại sai người đem tầng đất cành lá xốc lên.

Vèo, vèo, vèo, mũi tên đến.

“Ách!” Người chung quanh không phản ứng kịp, đã bị bắn xuyên tim, ngã xuống đất mà chết.

“Kẻ nào!” Lập tức quay đầu lên ngựa nghênh địch.

Che mặt lão đại cuối cùng nhìn thoáng qua nơi giấu người, vung kiếm chặt đứt mũi tên bay tới, trước xử lý kẻ địch sau lại trở về lấy đầu người.

Bên kia đồng dạng cũng là hắc y che mặt, kẻ tới sau so với kẻ trước số lượng người đông hơn rất nhiều, đánh lén vài lần liền xử lý mấy tên, tiếp theo là một trận mưa tên.

Thiệu Ngôn che lại cánh tay trái đang đổ máu, ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng kêu không ngừng truyền đến.

Nghiến răng cắn chặt cổ áo, thật sự rất đau, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương nặng như vậy, nếu thật là ở cổ đại, không bị thương đến gân cốt tuy không đến mức đổ máu mà chết, nhưng cũng sẽ bị nhiễm trùng, Thiệu Ngôn nhận thấy được tình cảnh không ổn khóc không ra nước mắt.

Đi ra ngoài một giây liền chết, không ra thì cũng sinh bệnh chết, quả thực không xong! Thiệu Ngôn ở trong lòng thăm hỏi tổ tông mười tám đời cái tên vương bát đản nào đem cậu tới nơi này.

Không cần véo đùi, cảm giác đau đớn chính xác đánh nát Thiệu Ngôn đang bắt đầu si tâm vọng tưởng.

Đang êm đẹp ngủ ở nhà, vì cái gì sẽ tự nhiên bị đẩy vào cái nơi quỷ quái này!

Trong suốt 23 cuộc đời, Thiệu Ngôn dám thề với ông trời, cậu chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lí nào, vì cái gì người gặp xui xẻo còn sắp gặp Diêm Vương lại chính là cậu!

“Thân thể này không phải của cậu.” Thiệu Ngôn xác định mình không có ngón tay non mịn mảnh dài như vậy, giống như còn có thể đàn dương cầm.

3000 phiền não thật dài! Mồ hôi từ trên sườn mặt trượt xuống, mơ hồ mang theo chút hương cỏ cây.

“Lúc trước đã chết một lần, đúng không nhỉ?” Thiệu Ngôn không dám khẳng định, nếu chạy không thoát, những người bịt mặt đó có đi vòng vèo trở về gϊếŧ cậu nữa không, cậu còn có cơ hội sống lại lần nữa không?

Thiệu Ngôn trong đầu rối như tơ vò, máu ở miệng vết thương vẫn luôn chảy không ngừng, ngồi đây như vậy không phải là biện pháp, bên ngoài tiếng đánh nhau đã nhỏ dần.

Ra mồ hôi quá nhiều, Thiệu Ngôn cảm thấy khát nước, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, thình lình nếm tới máu, sắc mặt nháy mắt biến đổi, dịch dạ dày quay cuồng thiếu chút nữa nôn ra.

Không thể không mạnh mẽ dời đi lực chú ý, Thiệu Ngôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không còn âm thanh, là ai thắng vậy?

Thiệu Ngôn không tiếng động cười thảm: “Mặc kệ bên nào thắng, cũng đều không phải tới để cứu người.”

Lại là kiếm lại là ngựa trang bị đầy đủ, cổ đại trừ phi lưng dựa đại thụ dư thừa thừa lương, mới có thể nuôi nổi tư binh.

Lần đầu tiên chết quá nhanh, Thiệu Ngôn không kịp chú ý sự vật xung quanh, dưới kinh hoảng thất thố rất khó bình tĩnh khai quật tin tức khác.

“Người hình như đi rồi?” Thiệu Ngôn không dám đi ra ngoài, sợ là lại một lần ôm cây đợi thỏ bắt ba ba trong rọ.

Chỗ này tương đối an toàn, lại chờ một chút, trời xa đất lạ trên người tìm không thấy ngân lượng, không có hộ tịch hoặc là độ điệp để chứng minh thân phận, căn bản vào không được thành, huống hồ trên người tất cả đều là máu, chỉ sợ chưa kịp đến trước cửa thành, đã bị bắt vào đại lao nghiêm hình tra tấn mà chết.

Trong mấy bộ tiểu thuyết thường xuyên có viết, không quan tâm phạm tội lớn như thế nào, người đã vào đại lao trừ phi có đủ bạc, nếu không trên cơ bản có vào không có ra.

Thiệu Ngôn không rõ ràng lắm gia thế bối cảnh của thân thể này, giả vờ mất trí nhớ không thực tế, vạn nhất lộ diện bất hạnh gặp phải kẻ thù, bị một kiếm chém chết thì toang.

“Lần này thật sự xong rồi sao!” Tình cảnh trước mắt vẫn như cũ, chỉ có càng lo lắng sẽ càng không tốt.

"Chết tiệt! Có thể cho chút thời gian tự cứu được không chời?” Thiệu Ngôn khí khổ!

Bên ngoài, đám người kia thành công đánh bại đám hắc y nhân hồi nãy, sau khi kết thúc lại kiểm tra, nhanh chóng quét dọn dấu vết.

Đói khát, đổ máu, kinh hách, tàn phá ý chí Thiệu Ngôn, tinh thần xuất hiện hoảng hốt, hô hấp trở nên thô nặng mang theo nóng rực độ ấm.

Không xong! Miệng vết thương nhiễm trùng!

Thiệu Ngôn khóc cũng khóc không ra, hai chân bảo trì một tư thế quá lâu, đã tê rần vừa sưng vừa đau, dứt khoát dựa vào tầng đất hòa hoãn cảm giác không khoẻ.

“Đi ra ngoài?” Không, còn chưa được, Thiệu Ngôn suy nghĩ càng thêm trở nên trì độn, mí mắt bắt đầu đánh nhau, mất máu quá nhiều cộng thêm nhiễm trùng khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.

Trước sau không có thôn dân nào, trông cậy vào người khác tới cứu, không bằng nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Cổ đại trong rừng nói không chừng có mãnh thú, đi ra ngoài buổi tối thì ngủ như nào? Leo cây là kỹ năng sống cần thiết, nhưng Thiệu Ngôn lại không có bản lĩnh này, cậu còn sợ trên cây lỡ như có rắn, hoặc đạp phải cành cây khô ngã xuống đất, thôi thì tình nguyện nằm chờ chết vậy.

Trong lòng như cũ chờ đợi có thể về đến nhà, không có bàn tay vàng hai bàn tay trắng còn bị người đuổi gϊếŧ, làm người như thế nào sống đây?

Cơ thể càng ngày càng lạnh, Thiệu Ngôn cuộn tròn, ý thức bắt đầu mất dần, cánh tay đặt trên miệng vết thương đơn giản cuốn lấy, máu còn đang chảy ra, khoảnh khắc gần như ngất đi trong đầu chỉ còn lại một mong muốn duy nhất "phải về nhà’.