Dạ Hành Thuyền [Bác Chiến]

8.36/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: bjyxszdddddd Bối cảnh: mập mờ trong thời gian quay chụp Trần Tình Lệnh. Bản dịch không đảm bảo sát nghĩa 100%.
Xem Thêm

Thời điểm Vương Nhất Bác ở trên người anh lắc tới lắc lui, Tiêu Chiến đang nhớ lại một buổi trưa nào đó bọn họ cùng nhau quay phim trên thuyền nhỏ, từng đợt sóng nước dập dờn dao động trên mặt hồ.

Cái nóng nực oi bức của ngày hè, giọi mồ hôi lấp lánh trên vầng trán thiếu niên, sự thăm dò bằng lời nói mang theo gai nhọn, cùng với ảo giác xa cách thế tục.

Mà ngay lúc này đây khi thiên quang ảm đạm, mặt hồ cũng tĩnh lặng im lìm, chỉ có Vương Nhất Bác vẫn đang thỏa sức phóng túng trên thân thể anh, khai mở tô vẽ từng vòng thủy quang liễm diễm, dưới vòm trời vụn sao rải rác như phản chiếu rõ ràng đường vân ướŧ áŧ, như chỉ bạc trong suốt lấp lánh.

Phát giác ra người dưới thân không chuyên tâm, Vương Nhất Bác đem hạ thân hung ác đâm vào nơi sâu nhất, trước khi Tiêu Chiến kịp tràn ra tiếng rêи ɾỉ vì đau đớn liền cắn chặt lấy cánh môi anh, dưới một mảnh hắc ám bị bao vây đằng sau tấm rèm cửa sổ dày nặng, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được ánh mắt đang hướng về mình mang theo chút tàn nhẫn: không cho phép phân tâm.

Tiêu Chiến nhu thuận nghênh tiếp cái hôn nóng bỏng, hai tay quấn lên tấm lưng trần trụi của chàng thanh niên, đôi chân thon dài câu xuống phần xương cụt dưới eo hông cậu, động tác trên tay mang theo dỗ dành hơi siết chặt lại, trong tim không nén được mà cảm thán một câu – vẫn cái tính cách hệt như chó con vậy.

Thật khó để giải thích quan hệ giữa bọn họ từ lúc nào bắt đầu trở nên nồng nặc mùi thuốc súng, cũng giống như Tiêu Chiến không thể giải thích rõ vì sao Vương Nhất Bác lại bò được lên giường anh, rồi lại ngang ngạnh tiến nhập vào thân thể anh.

Điều duy nhất có thể khẳng định chính là, Vương Nhất Bác không phải tên tội phạm duy nhất.

Cảnh quay cuối cùng của ngày hôm đó hai bọn họ đối diễn, thời điểm thu xếp tan làm đã là đêm khuya, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không cùng đường với nhân viên công tác, hai người kéo lê một thân mỏi mệt quay về khách sạn. Bọn họ ở cùng một tầng, nhưng phòng riêng lại cách nhau hai dãy hành lang. Từ thang máy đi ra, Tiêu Chiến đứng về trước cửa phòng mình, Vương Nhất Bác cũng không có ý định bước tiếp nữa.

Tiêu Chiến quét thẻ phòng mở cửa, quay người nhìn thiếu niên đang đứng phía sau lưng, là Vương Nhất Bác thoát xác ra từ lớp vỏ bọc Lam Vong Cơ, khí tức ám muội trong tổ kịch phảng phất tựa như bị bóc ra theo lớp trang phục diễn, lại dường như không hẳn như vậy.

Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn anh, một bộ đáng thương hề hề, chân chó hệt như cún con mèo nhỏ mà anh nuôi dưỡng: "Chiến ca, trời đã muộn lắm rồi, một mình em đi qua đó, sợ."

"Hơ" Tiêu Chiến biết cậu sợ tối, lại không ngờ tới đến hành lang thắp đèn sáng trưng trong đêm mà cậu cũng sợ, không tự chủ lên tiếng cười nhạo, khóe miệng hành động còn nhanh hơn tốc độ xử lý của não: "Nhất Bác đệ đệ đừng sợ, Nhất Bác đệ đệ thế này là muốn ngủ cùng với anh sao?"

Nhãn thần Vương Nhất Bác sáng lên.

Cửa phòng chậm chạp không đóng lại phát ra âm thanh báo động chói tai.

Nhưng Tiêu Chiến còn chưa có thời gian đi tự hỏi, đứa trẻ to xác nhỏ hơn anh sáu tuổi đã nhanh tay mở cửa phòng, sải đôi chân dài từng bước lớn tiến vào trong, từ tay anh rút ra thẻ phòng cà vào khe quẹt thẻ.

Đèn sáng lên, cửa phòng đóng lại, chốt an toàn cũng được cài lại cẩn thận.

Chào mừng đến với hòn đảo cô độc bị phong bế giữa lòng thành phố.

"Ê em đứa nhóc này sao mà không nói lý gì hết vậy, em đây là thật sự tính toán ở lại chỗ này của anh đấy hả?"

Tiêu Chiến theo sau đi vào mở miệng quở mắng, tốc độ nói chuyện so với lúc cãi nhau vào ban ngày còn muốn nhanh hơn, anh nghe thấy âm thanh trái tim mình đang nhảy lên kịch liệt trong l*иg ngực.

Vương Nhất Bác ở trước mắt thẳng tắp một đường tiến vào phòng tắm, rất nhanh tiếng nước đã vọng ra, giọng nói của Tiêu Chiến lại cao thêm mấy quãng: "Vương Nhất Bác em có quần áo để thay không vậy, làm gì mà tắm rửa như đúng rồi thế?"

Giọng nói như lẽ đương nhiên của bạn nhỏ truyền ra từ màn hơi nước mịt mờ: "Chiến ca cho em mượn một bộ đi, đừng có keo kiệt như vậy chứ."

Chẳng lẽ đến đồ lót em cũng tính mượn của anh sao? Tiêu Chiến phỉ phui trong lòng.

Rất nhanh Tiêu Chiến liền phát hiện ra vấn đề này căn bản chẳng phải điều gì đáng lo ngại. Bởi vì anh nhận ra mình và Vương Nhất Bác đều có cùng một thói quen,

Vương Nhất Bác thích ngủ khỏa thân.

Tiêu Chiến cũng thích ngủ khỏa thân, nhưng rất may vẫn chưa đến mức ưa thích đồng sàng cộng chẩm với một sinh vật giống đực xích thân lõa thể khác.

Tiêu Chiến cuộn trên sofa, lướt điện thoại gϊếŧ thời gian, từ app này nhảy sang app khác, có cái chỉ nhìn chứ cũng không bấm vào.

Cửa phòng vệ sinh cạch một tiếng, Tiêu Chiến ngẩng đầu, Vương Nhất Bác từ trong màn hơi nước bao phủ bước ra, dưới thân còn quấn chiếc khăn tắm, đuôi tóc vẫn đang tích nước nhỏ giọt.

Bạn nhỏ này thật sự có hơi gợi cảm quá đáng rồi. Chuông báo động trong đầu Tiêu Chiến reo lên, lần nữa lặp lại âm thanh cảnh báo vang vọng trên cửa phòng mới cách đây không lâu.

Thể diện của bậc tiền bối vẫn như cũ khoác trên người Tiêu Chiến, anh tìm một bộ quần áo ngủ chuẩn bị đưa qua, còn chưa tổ chức tốt ngôn ngữ để thương thảo về chuyện đồ lót, Vương Nhất Bác đã rất lương thiện mà giải được ý nghĩ của người khác, lên tiếng phủ đầu: "Không cần đâu Chiến ca, em quen ngủ lõa thể, cứ nằm không trong chăn là được rồi."

Tiêu Chiến ngơ mất nửa giây, không nghĩ ra bất cứ lời nào để phản bác, biểu tình thuần chân đến kỳ lạ treo trên gương mặt khiến Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười, pha thêm đôi chút yêu thích không rời trong đó. Nhưng cậu chỉ bày ra tiếu dung còn ngây thơ vô hại hơn cả Tiêu Chiến, nụ cười ngoan ngoãn nhu thuận thuộc về người bạn nhỏ. Chỉ thấy Tiêu Chiến cứng ngắc lên tiếng ứng phó hai câu, lại cứng ngắc bước chân tiến vào phòng tắm, đến đồ ngủ trên tay cũng chưa bỏ xuống.

Đùa nhau à, anh còn chưa muốn xem em làm cách nào không mặc quần áo mà nằm ngốc trong chăn được đâu.

Đóng lại cửa phòng tắm, Tiêu Chiến duỗi tay xóa đi một mảng hơi nước mịt mờ đọng lại trên mặt gương , nam nhân trước mắt sắc mặt quẫn bách, hai tai đỏ hồng, nhưng ánh mắt lại lấp lánh sáng ngời.

Anh biết rõ bản thân mình đang dung túng điều gì.

Thời điểm Tiêu Chiến mặc vào bộ đồ ngủ mà vốn dĩ chuẩn bị cho Vương Nhất Bác, biệt nữu chui người vào trong chăn, Vương Nhất Bác đã quấn đến mơ hồ muốn ngủ mất, cố trừng mắt đối mặt với anh, ba giây sau liền không nén được nụ cười: "Chiến ca, vừa nãy anh đi vào tắm rửa quên đem theo đồ lót rồi."

Tiêu Chiến ngồi trên giường lườm cậu: em nói xem là ai hại đây hả?

Vương Nhất Bác lại cười. Theo cái kiểu vừa ngọt ngào vừa thiếu đánh.

Sau khi tắt đèn xong Vương Nhất Bác không hề đưa ra bất kì dị nghị nào, chỉ là qua năm phút lại duỗi một cánh tay qua phía bên này: "Chiến ca....em sợ...."

Tiêu Chiến bị chất giọng sữa trầm thấp gần trong gang tấc chấn đến toàn thân cứng đờ, thân thiện đưa ra đề nghị: "Vậy anh đi bật đèn hành lang lên nhé?"

Hồi đáp lại anh chính là một cẳng chân dài đè tới: "Không cần đâu, em ôm Chiến ca ngủ là được rồi?"

"Vương Nhất Bác, em thật sự là chó con đấy à?" Tiêu Chiến nhịn không được mắng.

"Ừm." Vương Nhất Bác đổi sang một tư thế thoải mái hơn, đem anh ôm càng chặt. Tiêu Chiến cũng không tính toán muốn thoát ra.

Lại qua thêm năm phút, chân Vương Nhất Bác đè trên chân anh bắt đầu không an phận cọ cọ: "Chiến ca, anh không thích ngủ lõa thể sao, vải vóc bộ đồ ngủ này của anh làm em ôm rất không thoải mái."

Thật sự không thể chịu nổi mà.

Tiêu Chiến hơi giận dỗi muốn quay người lại giáo dục đứa trẻ không biết chừng mực này một trận, lại phát hiện ra lực đạo của cái tay quấn trên thân mình còn chặt chẽ hơn trong tưởng tượng. Anh chỉ đành lên tiếng nạt nộ: "Vương Nhất Bác, em có biết hai chúng ta cô nam quả nam, lại xích thân lõa thể ôm nhau đi ngủ thì sẽ phát sinh chuyện gì không?"

Thêm Bình Luận