Chương 1: Xuyên sách, tôi biến thành người song tính.

Một ngày tháng tám ở thành phố Hoài Lâm, nắng nóng như thiêu như đốt.

Cố Triệt nằm trên giường thở hổn hển như một con cún, trên người chỉ mặc chiếc áo phông trắng, quần đùi ngắn đến đầu gối, tay đặt bên trong quần, đôi mắt trống rỗng, nếu để ai nhìn thấy còn tưởng cậu vừa thủ da^ʍ xong.

Nào các đồng da^ʍ, thu hồi những cái suy nghĩ bậy bạ đi!

Cậu - Cố Triệt, 16 năm nay luôn sống đúng mực, tôn trọng đoàn kết, tình bạn ...

Cậu chết vì một cơn đau tim đột ngột trong kỳ nghỉ hè lớp 11, yên tâm đây không phải là một câu chuyện ma quỷ.

Sau khi chết thì xuyên vào một bộ Hải Đường văn “Bị đại lão bệnh kiều cưỡng chế yêu” mà cậu đã lưu trong điện thoại di động của mình, là một tiểu thụ cùng tên cùng tuổi, nhưng lại là một người song tính! ! ! Đó là lý do tại sao bây giờ cậu lại thò tay vào trong quần.

Cậu là một người cong, cong như cuộn nhang muỗi, vì bị bệnh tim từ nhỏ nên không dám yêu đương, chính cậu còn không dám tin bản thân đột nhiên lên cơn đau tim chết trên giường.

Nhưng bây giờ thì khác, cậu chết rồi, nhưng cmn quá trời đã, cho cậu xuyên vào cái thân thể kỳ lạ này, đừng hỏi cậu tại sao cái gì cũng biết, bị bệnh dày vò lâu như vậy cũng ấp ủ thành nước.

Trong sách tiểu thụ giống cậu, nhưng có chút khác, ví dụ đôi mắt này luôn mênh mông sương mù, chính cậu xem còn nghĩ muốn bắt nạt, còn nữ huyệt kiều nộn cũng giống con gái này nữa, cũng muốn chơi đùa một chút, nhưng bây giờ phải đi tìm lão công bệnh kiều trước.

Thực ra xuyên tới nơi này so với thế giới mà cậu từng sống cũng không khác lắm, đều không có ba mẹ, sống trong căn nhà do ba để lại, chỉ là điều kiện ở đây tốt hơn trước, trong sách có ghi, mỗi tháng đều nhận được tiền trợ cấp an ủi ba mẹ, xem ra tác giả cũng là người có lương tâm.

Cố Triệt còn nhớ trong cuốn sách, Phong Húc An chuyển đến từ năm lớp 12. Hắn là học sinh nổi tiếng với thành tích học tập tốt, nghe nói chỉ số IQ là 150, bất quá trong sách lại thiết lập nhà hắn nghèo nên phải làm thêm rất nhiều công việc.

Vào thời điểm khai giảng lớp 12, Cố Triệt đang đi vệ sinh thì cánh cửa bị hư, Phong Húc An tưởng không có ai liền đi vào, phát hiện ra cậu là người song tính, vừa hay là bạn cùng bàn, bắt đầu tình yêu cưỡng bức, đủ loại xấu hổ, suy nghĩ một chút cũng kích động.

Trong sách Phong Húc An thân cao chân dài, cơ bụng 8 múi, đường cong hoàn mỹ, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn vi-ô-lông, quan trọng là, côn ŧᏂịŧ của hắn 20cm đấy, quá kinh khủng! Nghĩ thôi cũng đã thấy ướt...

Tại sao tiểu thụ lại muốn trốn, bệnh kiều lão công không thơm ngon sao?

Cố Triệt vui vẻ tới trường với cặp sách trên lưng, thật may trường cách đó không xa, vì tối hôm qua cậu tò mò đem nữ huyệt bẻ ra nhìn, sáng nay nhìn lại lần nữa, vẫn còn in dấu tay, cơ thể này thật mềm mịn.

“Tiểu Triệt Triệt” Một thằng mập mạp chạy về phía cậu, trong sách miêu tả, cậu ta hẳn là Lê Phàm, y như cái loa phát thanh trong trường.

"Mày biết không, Phong Húc An muốn chuyển đến trường chúng ta học! Tao kiểm tra sơ đồ chỗ ngồi, mày ngồi cùng bàn với hắn! Đừng sợ! Tao sẽ bảo vệ mày!" Lê Phàm ôm người anh em tốt Cố Triệt.

Đương nhiên cậu biết, cậu còn biết hắn là lão công của cậu đấy nhá! Cậu còn biết trước tương lai nhân vật chính, còn mấy chú chỉ là nhân vật phụ thôi ha.

“Không sao đâu, được rồi.” Cố Triệt ngược lại còn an ủi Lê Phàm, Lê Phàm thất thần khi nhìn thấy Cố Triệt cười, đã lâu cậu không cười rồi, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Cố Triệt chưa bao giờ thích kết bạn hoặc nói chuyện, nhưng hai ba năm trước ba mẹ qua đời đột ngột càng thêm khép kín hơn.