Dân Mão

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tập truyện diễn biến song song với xuyên việt thú nhân chi thành Chuyện kể về bạch hổ và thỏ con Phúc hắc và thuần lương gặp nhau sẽ gặp phải điều gì ...
Xem Thêm

Chương 1
CHƯƠNG 1:

Chuyện xảy ra ngoài ý muốn rất đột ngột cũng rất nhanh, nhanh đến mức Khải Văn chỉ kịp vô thức nhắm tịt hai mắt nghênh đón đau đớn sắp tới gần, nhưng ngoài dự liệu của Khải Văn chính là, không có cảm nhận được chút đau đớn nào, nhưng lại cảm thấy hình như có một luồng sức hút hút mình đi xuống.

Có lẽ cũng chỉ trong nháy mắt, nhanh đến nỗi không đợi Khải Văn mở mắt ra nhìn xem chuyện gì xảy ra, cậu đã cảm giác được mình ngã lên một vật thể ấm áp mềm mại —— Mềm mại? Chẳng lẽ mình đè lên người phía trước? Trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, Khải Văn vội mở mắt định nhìn xem tình huống của người dưới thân mình, xem có bị thương hay không, nhưng khi ánh mắt chạm đến vật thể đó thì ngây ngẩn cả người —— Xúc cảm ấm áp, những đường kẻ màu xám và màu trắng giao nhau còn có bộ lông phập phồng theo hơi thở, Khải Văn cứng ngắc đưa mắt dọc theo từng tấc từng tấc trên bộ lông vật thể này nhìn lên trên, sau đó gặp phải đôi mắt màu xanh xám của động vật yên lặng đang dừng trước người mình.

“Bạch hổ?” Khải Văn sửng sốt ba giây, sau khi thì thào nói ra từ này, cũng rất không ý chí, mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh…

.

Đoàn người hoảng loạn, đầy rẫy tiếng kêu nhức cả tai, tiếng kêu đau đớn, vết máu rơi vụn xung quanh, Khải Văn thấy nhân viên trạm xe lửa và nhân viên bảo vệ còn có vài người nâng cáng cứu thương đi ra, người bị thương nhẹ thì được sơ cứu ngay tại chỗ.

“Uy…” Đối mặt với nhân viên y tế đang khiêng người bệnh tới càng lúc càng gần mình, Khải Văn vô thức vươn tay muốn ngăn họ lại hỏi một chút xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng những bác sĩ này xem như không thấy Khải Văn, thẳng tắp đi xuyên qua người cậu vội vã chạy đến xe cấp cứu bên ngoài.

Bị kết quả này làm cho hoảng sợ, Khải Văn cúi đầu nhìn bàn tay gần như trong suốt của mình, vừa ngẩng đầu xoay người muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra thì thấy một con bạch hổ há cái mồm đỏ tươi như máu bổ nhào tới gần mình…

“A!” Khải Văn kêu lên sợ hãi rồi ngồi bật dậy thở gấp, ánh mắt chạm đến bàn tay phát hiện không có gì khác với bình thường mới thở dài một hơi, vươn tay lau mồ hôi, “Là mơ ——” Lời còn chưa dứt thì khựng lại, cảnh tượng xung quanh khiến Khải Văn lần thứ hai sửng sốt —— Hang động râm mát, ngoại trừ giường đá dưới thân Khải Văn thì không có bất luận vật dụng dư thừa nào, nga, còn có hành lý của Khải Văn được đặt ngay ngắn bên giường đá. Cảnh tượng nhìn như bình thường lại hợp lý như vậy tại trong mắt Khải Văn là chuyện cực kỳ không bình thường, đây là đâu? Vì sao mình lại ở đây? Không phải đang ở trạm xe lửa sao? Nếu hết cứu thì cũng có thể là ở bệnh viện mới đúng, vì sao lại xuất hiện ở nơi quái lạ này? Vấn đề nảy ra như một ảo thuật gia đang tung hứng trứng gà, mỗi lần lại thêm một cái, rất nhiều trứng gà được tung lên, nhưng mà lại không có đáp án.

Trong đầu kêu loạn, Khải Văn ngồi trên giường đá một lúc lâu rốt cuộc nhớ tới điện thoại di động, nhưng tâm tình kích động bởi vì điện thoại mặc kệ đi tới chỗ nào cũng không có tín hiệu không thể nhận sóng, Khải Văn nhìn nhìn chiếc điện thoại lúc này như một cục sắt vụn mà nhíu mày.

Cầm điện thoại di động đứng một hồi lâu, Khải Văn quyết định trước tiên rời khỏi cánh rừng không biết là ở vùng nào này rồi tính tiếp, mong là đi ra ngoài thì điện thoại có tín hiệu.

Khải Văn hạ quyết tâm một lần nữa đi vào bên trong động kéo hành lý của mình ra, sắc mặt không quá tốt mà đi ra ngoài, nhưng còn chưa kịp tới cửa hang, Khải Văn liền dừng bước, bởi vì con bạch hổ mà cậu cho là ảo giác đang uy phong lẫm lẫm đứng ngoài cửa hang nhìn mình.

Hổ, Khải Văn từng thấy, mặc kệ là loại bị nhốt trong ***g hay loại ngồi trong xe phòng hộ đặc biệt của du khách hay hổ ở vùng quê chạy nhảy cậu đều đã thấy, nhưng tiếp xúc gần gũi với con hổ không có cách ly lại to lớn đến khó lường như vậy, đây là lần đầu tiên, thấy con bạch hổ yên lặng nhìn mình, Khải Văn cảm thấy chân như muốn nhũn ra, mồ hôi lạnh trên người tuôn ra từng đợt.

Một người một hổ cứ bảo trì động tác giằng co một lúc lâu, cuối cùng con bạch hổ kia không chịu được, lắc lắc đuôi chậm rãi đi đến gần Khải Văn.

Hai chân Khải Văn dường như đóng đinh tại chỗ nhìn bạch hổ từng bước đến gần mình nhưng không cách nào nhúc nhích, mỗi lần bạch hổ tiến lên tim Khải Văn lại đập nhanh hơn một chút, cho đến khi bạch hổ chỉ còn ba bước là đi đến trước mặt Khải Văn, cậu không tự chủ được mà mím chặt đôi môi nhắm chặt hai mắt lại, có lẽ mình sắp thành bàn cơm —— Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Khải Văn lúc này.

Khi đối mặt với tử vong, mỗi một giây đều như dài dằng dặc, nhưng, đau đớn trong dự liệu của Khải Văn thủy chung không đến. Dần dần, Khải Văn thấy chết không sờn vẻ mặt khẩn trương, dần dần Khải Văn không tự chủ mà đột ngột mở mắt, sau đó cậu thấy con bạch hổ kia an tĩnh ngồi xổm trước mặt mình, nhìn mình —— Đôi mắt của Khải Văn mở to, đây là đang làm gì?

Còn chưa chờ Khải Văn phản ứng tiếp, bạch hổ đứng lên không chút hoang mang dùng hàm răng mình cắn góc áo Khải Văn, một lần nữa túm cậu về chiếc giường bằng đá, sau đó dùng đầu nhẹ nhàng đẩy, Khải Văn ngã ngồi lên giường đá.

Khải Văn ngồi trên giường đá nhìn bạch hổ lại xoay người ngậm hành lý một lần nữa đem về bên chân mình, sau đó liếc mắt quét qua mình rồi thối lui hai bước, quỳ rạp trên mặt đất nhắm hai mắt lại.

Bị một loạt động tác của bạch hổ làm cho dại ra, hơn nửa ngày Khải Văn mới phục hồi tinh thần, trong đầu chỉ có một dấu chấm hỏi rất to —— Chuyện này là sao?

Năm phút trôi qua, mười lăm phút trôi qua, một tiếng trôi qua, chờ khi Khải Văn ngồi đến tê cả hai chân lưng nhức mỏi thì bạch hổ cũng không có ý định tỉnh lại.

Ọt ọt ọt —— Khải Văn cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng đang kháng nghị của mình, lúc này mới nhớ tới mình đã có một lúc lâu chưa ăn gì, liếc liếc mắt nhìn hành lý dưới chân, cuối cùng Khải Văn quyết định trước tiên cứ lấp đầy bụng trước đã.

Tay vừa chạm tới hành lý, Khải Văn liền phát hiện bạch hổ không biết từ bao giờ đã tỉnh lại, tựa vào chân trước của chính nó mà lười biếng nhìn mình, nghĩ có thể là bởi vì tiếng vang của cái bụng mình đánh thức nó, mặt Khải Văn hơi đỏ lên, suy nghĩ vừa xuất hiện đã bật ra thành tiếng, “Ta chỉ là tìm chút thức ăn, không làm gì cả.” Nói xong mặt càng đỏ, ngực thầm nghĩ, mình thực sự đói nên loạn trí rồi, tại sao lại mong một con hổ hiểu được lời mình nói.

Con hổ nhìn động tác tay của Khải Văn không phản ứng gì mà xoay đầu, một lần nữa nhắm mắt lại.

Phản ứng của bạch hổ khiến Khải Văn không hiểu sao lại thở dài một hơi, động tác nhanh hơn lấy thức ăn trong hành lý ra, lại lấy nước khoáng rồi gặm bánh mì.

Khải Văn vốn sức ăn không lớn đã nhanh chóng ăn no, đem bánh mì và nước khoáng còn thừa đặt sang một bên, Khải Văn sờ sờ bụng, không tự chủ mà ợ một cái, lần thứ hai dời tầm mắt đến con bạch hổ đang ngủ gật nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy uy vũ, càng nghĩ càng cảm thấy con bạch hổ này rất thần kỳ.

Dựa theo lẽ thường mà nói, hổ thấy người thì phản ứng đầu tiên là cắn đứt cổ người, nhưng con bạch hổ này không có làm như vậy, còn muốn túm mình trở về trong hang, cũng không cắn mình, chỉ nhìn mình, lẽ nào đây là một con bạch hổ được nhân loại nuôi dưỡng?

Khải Văn bởi vì suy nghĩ này của mình mà hưng phấn, nếu như là được người nuôi dưỡng, như vậy tức là mình có thể liên hệ với bên ngoài, như vậy cũng tức là, mình sẽ được cứu, một lần nữa trở về nơi quen thuộc của mình.

Càng nghĩ càng hưng phấn, tâm tình của Khải Văn cũng trở nên tốt hơn, thậm chí khi bạch hổ đứng dậy tiến lên ngửi bánh mì nước khoáng cậu đặt ở một bên thì còn thô thần kinh mà lấy ra lạp xưởng kẹp trong bánh mì đút cho bạch hổ ăn, nửa đoạn lạp xưởng nho nhỏ đó đối với bạch hổ mà nói chỉ bất quá là miếng thịt vừa đủ để giắt kẽ răng, có lẽ ngay cả hương vị cũng chưa nếm rõ đã trôi tọt vào trong bụng. Bạch hổ có chút bất mãn vươn móng vuốt sắc nhọn khảy khảy cái túi phía dưới, phát hiện không còn lạp xưởng thì mới lắc lắc đuôi rồi lần nữa nằm sấp ở nơi mình nằm ngủ, nheo hai mắt lại.

Khải Văn hăng hái bừng bừng đợi chủ nhân của bạch hổ tới, từ ban ngày đợi đến sắc trời tối đen cũng không đợi được bất luận kẻ nào đến, nhìn ngoài hang trở nên đen kịt một mảnh, Khải Văn tận lực quên đi phỏng đoán này trong lòng, không ngừng nói với bản thân, chắc là ngày mai, ngày mai chủ nhân của bạch hổ sẽ tới, nhất định là như vậy.

Càng không ngừng tự bơm thêm dũng khí cho mình, Khải Văn dưới sự làm bạn của bạch hổ ra chỗ cách ngoài hang không xa tìm cành cây trở về, dùng cái bật lửa mà mình mang đến châm lên tí lửa.

Lần đầu tiên dã ngoại qua đêm, Khải Văn nhìn đống lửa bùng cháy trước mặt mình, dùng một cành cây thỉnh thoảng khảy củi lửa, quay đầu hỏi bạch hổ đang vì sưởi ấm mà có vẻ lười biếng, “Uy, chủ nhân của ngươi ngày mai sẽ đến, phải không?” Đối với Khải Văn luôn thô thần kinh mà nói, một con hổ, không có ăn mình, đồng thời cùng mình chia sẻ bữa cơm trưa, như vậy ít ít nhiều nhiều đã có chút tình bạn, dù sao trong lòng Khải Văn đã cho rằng, con hổ này không có ác ý gì với mình.

Bạch hổ liếc liếc Khải Văn, cái mồm to há ra ngáp một cái, không lên tiếng.

“Ta nghĩ chủ nhân ngươi ngày mai nhất định trở về.” Khải Văn cũng không trông cậy bạch hổ có thể mở miệng nói tiếng người, ôm hai chân nói thầm một câu, lại đem đường nhìn một lần nữa tập trung đến đống lửa đang bập bùng.

.

Đêm dài trôi chậm, chán muốn chết, Khải Văn đeo tai nghe ngồi bên đống lửa nghe nhạc, nghe nghe rồi ngả người lăn trên mặt đất mà ngủ.

Bị tiếng động ngã trên mặt đất của Khải Văn đánh thức, bạch hổ liếc nhìn gương mặt ngủ điềm tĩnh của thiếu niên, đứng dậy không tiếng động mà đi tới bên cạnh thiếu niên, lần thứ hai nằm sấp xuống, nhắm hai mắt lại, trong nhất thời trong hang chỉ còn lại tiếng lép bép thỉnh thoảng phát ra của cành cây thiêu đốt, một người một hổ an tĩnh ngủ say.

.

Nửa đêm, đống lửa vì cành cây cháy hết mà dần dần lụi tắt, đã không còn lửa sưởi ấm, khí lạnh dần dần kéo tới, trong lúc ngủ mơ Khải Văn không quá thoải mái mà nhíu nhíu

ngươi, dựa theo bản năng nhích sang nơi ấm áp, sau đó mới lần nữa giãn ra vùng quanh lông mày mà ngủ tiếp.

Mà bạch hổ vốn cách Khải Văn rất gần vì hành động ‘tự dâng mình’ của Khải Văn mà mở mắt, nghe Khải Văn ngáy nhỏ, ánh mắt nhìn về phía Khải Văn mang theo chút tìm tòi tra cứu.

.

Bởi vì tự nhiên có cái gối ôm hình con hổ mà Khải Văn ngủ say cho đến bình minh, tinh thần rất tốt đứng ngoài cửa động ưỡn thắt lưng.

“Woa nga,

ngươi đi săn thú hả?” Rướn thắt lưng tới phân nửa, Khải Văn liền thấy bạch hổ to lớn uy phong lẫm lẫm miệng ngậm một con mồi đi tới gần mình, cười đi đến ngoắc bạch hổ hỏi.

Bạch hổ đương nhiên không có khả năng trả lời vấn đề của Khải Văn, nó chỉ ngậm con mồi đi tới trước mặt Khải Văn, ném tới bên chân cậu, sau đó ngẩng đầu trầm mặc nhìn Khải Văn.

“Woa chậc,

ngươi lợi hại thật, không hổ là vua muôn thú a!” Khải Văn hăng hái bừng bừng lao đến bên con mồi bạch hổ bắt tới quan sát một vòng, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Bạch hổ đối với lời Khải Văn là mắt điếc tai ngơ, chỉ là lại đem con mồi tha đến gần Khải Văn thêm một chút, gầm nhẹ một tiếng.

“Đây là…” Bởi vì động tác của bạch hổ, Khải Văn có chút không thể tin nổi chỉ chỉ vào mình, “Cho ta hả?”

Bạch hổ lắc lắc đuôi, gầm gừ hai tiếng, coi như đang trả lời Khải Văn.

“Nga, được, ông lớn.” Khải Văn hài lòng cười, “Ta coi như là cho ta rồi, nhưng mà, trước khi chúng ta dùng bữa sáng có thể dẫn ta đi súc miệng một chút được không?” Nói xong Khải Văn còn làm động tác rửa mặt, Khải Văn không hiểu sao lại rất tự tin nghĩ bạch hổ hiểu lời mình nói.

Bạch hổ nhìn động tác của Khải Văn, không ngờ thực sự lại đứng lên cắn góc áo Khải Văn dẫn cậu đi đến một phương hướng.

.

Khoảng năm phút sau, Khải Văn thấy được một dòng suối nhỏ trong suốt xuất hiện trước mặt mình, điều này khiến Khải Văn vì lòng tin của mình mà vui vẻ không ngớt.

“Cám ơn nha, ông lớn!” Tâm tình càng thêm tốt, Khải Văn cười tủm tỉm quỳ trên mặt đất xoa xoa đầu bạch hổ, sau đó tiến lên ngồi xổm bên dòng suối bắt đầu rửa mặt.

Lúc này Khải Văn đang vội vàng làm vệ sinh cá nhân không phát hiện ánh mắt bạch hổ mang theo một tia bất mãn vươn móng vuốt liếʍ liếʍ rồi giơ móng chải chải nơi vừa bị cậu xoa trên đầu lúc này.

.

Rửa mặt xong một lần nữa quay về hang động, Khải Văn nhìn bạch hổ sạch sẽ lưu loát đem con mồi vừa bắt được chia làm mấy phần, đồng thời ném một cái chân sau cho Khải Văn.

Lần đầu tiên cùng một con hổ chia sẽ thức ăn, Khải Văn có thể là do trời sinh thần kinh thô, không hề có chút nào cảm thấy không đúng, hăng hái bừng bừng mang theo thức ăn không làm mà hưởng này đi tới bên dòng suối nhỏ rửa sạch, sau đó tìm vài cành cây bắt đầu nướng.

Luôn cho rằng công tác nướng lửa này giống như làm món BBQ đơn giản khi nấu cơm dã ngoại, Khải Văn sau khi bắt đầu nướng mới biết có bao nhiêu khác biệt, đợi khi chân con mồi được nướng chín thì mặt Khải Văn cũng không còn trắng nõn sạch sẽ như ban đầu nữa, hoàn toàn trở thành một con mèo hoa lớn.

Đối với chuyện này Khải Văn không thèm để ý mà hăng hái giơ cái chân con mồi vừa được nướng hỏi bạch hổ bên cạnh đang gặm xương phát ra tiếng rôm rốp, “Ông lớn, ngươi muốn thử một ít không?”

Bạch hổ ngừng gặm xương nhìn thoáng qua cái chân sau được nướng đen thui như một cục than, lại nhìn Khải Văn trên mặt trắng đen xen kẽ, lắc lắc đuôi, tiếp tục cúi đầu gặm phần xương của nó.

Mời mà bị làm lơ, Khải Văn nghĩ, vừa nãy dáng vẻ bạch hổ liếc mắt nhìn mình hình như có mang theo một tia xem thường.

“Tốt thôi, tuy rằng hơi kém chất lượng một chút, nhưng ta nghĩ hương vị hẳn là không tệ.”

Mời mọc thất bại, Khải Văn nhún nhún vai, vừa nói vừa cẩn thận xé phần cháy đen bên ngoài, sau đó biểu tình chờ mong cắn một miếng thịt nướng, ba giây sau, vẻ mặt Khải Văn rất là thất vọng, “Ngô, không có gia vị, mùi vị gì cũng không có, giống như ăn vụn gỗ.”

Thêm Bình Luận