Chương 1

Ngay lúc mặt trời vừa lặn về phía tây, đột nhiên ba tiếng sấm vang lên, từng tiếng từng tiếng vang rền trời, bầu trời quang đãng nháy mắt bị mây đen che khuất. Giang Nghiên Thư quan sát tiếng sấm qua cửa sổ, mày nhăn lại. Không biết nghĩ tới cái gì mà hắn phủ thêm ngoài bào, sắn cái ống tay áo quá dài lên rồi đi thẳng ra bên ngoài, gọi đạo đồng Thạch Nguyên Tử đang hái cam: “Ngươi và Tri Linh ra đầu thôn đi dạo đi, Niên…… Có lẽ là sắp tới rồi.”

Đạo đồng tên Thạch Nguyên Tử thấy người gọi mình, thì ôm cái giỏ tre đầy cam, chạy chậm tới, nói: “Ngày mai là giao thừa, Tri Linh sư huynh đã đến cửa thôn rồi. Giường con đã rũ sạch sẽ, cam cũng hái xong, chỉ chờ Ông cô nương thôi ạ.”

Ông cô nương trong miệng Thạch Nguyên Tử là một con niên thú. Bắt đầu từ 6 năm trước, hàng năm nàng sẽ đến thôn Tinh Đường thượng phiên.

Cái gọi là thượng phiên chính là con niên thú ốm yếu ấy sẽ tới chỗ này chơi bảy ngày.

Lần đầu tiên gặp Ông Mão Mão vào 6 năm trước, nàng mới chỉ là một đứa bé. Bởi vì thân thể không tốt, đi đường cũng không vững, cho nên được ca ca Ông Úc ngậm ra khỏi thôn.

Ông Ngự đặt nàng ở một cái hố tối trong thôn Tinh Đường, đồng thời dặn dò ba lần bảy lượt: “Mão Mão chơi ở chỗ này nhé, lát nữa ca ca sẽ quay về tìm muội. Ở đây không có pháo, Mão Mão đừng sợ.” Nói xong hắn quay đầu đi sang thôn khác quấy rối.

Rồng trời sinh đã có tính nghịch ngợm, tới nhân gian, miệng ngứa tay ngứa, luôn muốn phá hoại một ít đồ vật. Ông Ngự đi rồi, Ông Mão Mão cuộn tròn ngủ thϊếp đi. Lúc tỉnh lại nàng cảm thấy tinh thần sảng khoái, bắt đầu gặm cắn cây cam ở gần đấy, trong cái bụng nhỏ đã ăn vài trăm quả cam.

Ai ngờ cây cam mình đang gặm được trồng bởi một đạo sĩ đã đắc đạo, cũng chính là Giang Nghiên Thư, đạo sĩ của Huyền Ngân, người khiến các tinh yêu nghe tiếng là sợ khϊếp vía bỏ chạy tán loạn.

Tiếng động con rồng nhỏ gặm cắn quả cam cũng không nhỏ. Nửa đêm, Giang Nghiên Thư nghe được tiếng động lạ thì lập tức đốt đuốc lần theo tiếng động xem có chuyện gì.

Vừa ra ngoài thì đập vào mắt là một con rồng ăn uống no say, chân trước cuộn vào bộ lông xù trên ngực, trên lưng dính một ít cỏ, trong đôi mắt mông lung ánh lên tia sáng nhàn nhạt, giống y hệt tên lưu manh say rượu trên đường.

Nó mà bất động, sẽ khiến người ta tưởng là rồng được may bằng chỉ thêu. Giang Nghiên Thư lại gần, kéo chòm râu nhỏ dính đầy nước cam trên miệng nó, mới dám tin thực sự có niên thú tới thôn Tinh Đường. Đưa cây đèn cầy tới gần mới thấy, rõ ràng là một con Niên thú hunh mãnh, nhưng thoạt nhìn nó lại giống như một con vật to xác ngu ngốc.

Ăn nhiều cam quá nên cái bụng nhỏ không thoải mái lắm. Thân sau Ông Mão Mão run rẩy, cổ họng đau đớn rêи ɾỉ đến tận ngày hôm sau. Nó than khóc cả đêm vẫn không khá hơn chút nào, nằm úp sấp trên thảm lim dim cả một ngày, tinh thần mới dần dần khôi phục.

Đột nhiên bị bắt gặp, còn gặp mặt người ta trong nguyên hình, Ông Mão Mão cũng không hề sợ hãi.