Chương 1: GTNV

Nhân vật đầu tiên: Phác Uyên Tranh.

Không thánh mẫu, không tốt đẹp, giỏi diễn trò, sống ích kỷ, làm tất cả để dàng lấy thứ mình muốn.

Hơn hết, Phác Uyên Tranh thừa biết rõ Hạ Duẫn Tu sẽ không đồng ý đề nghị làm người đàn ông của cô ấy.

Nhưng Phác Uyên Tranh vẫn yêu cầu, vì đó là xúc tác đẩy mạnh mối quan hệ của bọn họ.

Hơn hết, cũng có thể nhận ra Hạ Duẫn Tu nhắc về Lâm Trân không có bao nhiêu cảm xúc.

Và các cậu cũng đã biết, Hạ Duẫn Tu và Lâm Trân cũng không được tính là quan hệ hôn ước.

Có thể các cậu sẽ nghĩ, Phác Uyên Tranh có tình cảm với Hạ Duẫn Tu?

Không có. Không hề có.

Hãy đọc và các cậu sẽ hiểu.

Phác Uyên Tranh trước mắt vẫn chỉ nhìn đến một người duy nhất mà thôi.

Cho dù qua bao năm, người đó vẫn chiếm vị trí cực kì lớn.

Phác Uyên Tranh nhìn rất mạnh mẽ, nhưng tâm lí thật sự rất yếu ớt.

Gồng mình lên kiêu căng, ngạo mạn, ác động, đáng ghét, chỉ để che đi phần yếu mềm của chính mình.

=======

Hạ Duẫn Tu.

Hạ Duẫn Tu không hoàn hảo, cũng không tốt đẹp, điều duy nhất mà gã muốn làm, đó là đối xử thật tốt, thật tử tế, chiều chuộng Phác Uyên Tranh.

Vì có thể đoán được tất cả suy nghĩ của Phác Uyên Tranh, quá mức lí trí, vậy nên mới bị ngược.

Mà chính gã cũng hiểu thấu, lí do vì sao. Rõ ràng chính mình không hề có tội, nhưng bị phán tử hình.

Mạch truyện hướng theo cảm xúc của Phác Uyên Tranh mà viết, vậy nên đúng sai đều dựa trên suy nghĩ của Phác Uyên Tranh.

Quan hệ của bọn họ giống hệt một tầng bong bóng mỏng manh, chỉ cần chọc một cái liền vỡ nát.

Phác Uyên Tranh lợi dụng tình huống rất tốt.

Đọc vài chương tiếp, cực phẩm phân tích và các cậu sẽ hiểu.

======

Phó Trì Diễm.

Người này, cũng rất hiểu Phác Uyên Tranh, nhưng suy nghĩ sẽ mềm mỏng hơn Hạ Duẫn Tu vì hắn đã để ý Phác Uyên Tranh rất lâu.

Bọn họ đã gặp mặt một đoạn thời gian, nhưng Phác Uyên Tranh không còn nhớ rõ.

Trước mắt chính là như vậy. Phác Uyên Tranh luôn tỏ vẻ yêu thích Phó Trì Diễm, nhưng không hề. Chỉ muốn thõa mãn chút ham muốn đẩy ngã mà thôi.

Nắm rõ điểm này, thái độ của Phó Trì Diễm cũng mập mờ, như gần như xa. Gợi lên hứng thú của Phác Uyên Tranh.

=======

Phác Lăng Thâm.

Cảnh phục trên người mặc rất nghiêm túc, nhưng lại không phải chính nhân quân tử.

Anh trai nào mà lại đối với em gái có suy nghĩ muốn làʍ t̠ìиɦ đâu? Chính là quân tử đội lốt cầm thú cả thôi.

Phác Uyên Tranh đối với Phác Lăng Thâm tính đến hiện tại không phải là yêu, chỉ muốn chơi trò kí©h thí©ɧ lσạи ɭυâи mà thôi.

Nhưng vì bọn họ có một tầng quan hệ gắn bó chặt chẽ, nên Phác Lâm Thâm hiển nhiên trở thành một đối tượng qua lại lâu dài.

=======

Bùi Thẩm Minh.

Người này... ai cũng nói hắn tra.

Không hề.

Thay vì nghĩ theo hướng tiêu cực rằng là Bùi Thẩm Minh vừa vương vấn Phác Uyên Tranh lại còn mập mờ với Lâm Chi thì sao không nghĩ theo một hướng khác tích cực hơn.

Ví dụ như, Bùi Thẩm Minh không tra. Hắn tử tế.

Bùi Thẩm Minh của quá khứ nhu nhược, không thể chọn lựa giữa hai người con gái. Người nào cũng đều rất quan trọng.

Và hơn hết, không có một chất xúc tác nào khiến cho hắn hiểu người mình cần là ai?

Phác Uyên Tranh chỉ một chỗ, không lượn qua lượn lại hận 24 giờ không thể ở bên Bùi Thẩm Minh giống Lâm Chi.

Bùi Thẩm Minh lúc còn trẻ, tình cảm đều rất mơ hồ, lại có Lâm Chi luôn biết chỗ diễn trò, ánh mắt hắn sẽ hướng đến Lâm Chi nhiều hơn.

Mà cái chất xúc tác cho Bùi Thẩm Minh hiểu rằng người hắn thật sự quan tâm là Phác Uyên Tranh đến rất muộn, chính là nút thắt du học.

Lúc đó nhận ra đều quá trễ.

Bùi Thẩm Minh tử tế quá mức.

Không đổ lỗi cho ai, chỉ ôm về lỗi một mình hắn.

Hắn nợ Phác Uyên Tranh, cũng rất có lỗi với Lâm Chi.

Vì sao có lỗi với Lâm Chi? Bùi Thẩm Minh ngây ngô cho rằng, hắn thật sự tồi tệ, nhận ra mình thích Phác Uyên Tranh quá trễ, nên mới nghĩ hắn để ý Lâm Chi, khiến cho Lâm Chi cũng đối hắn có tình.

Vậy nên, cho rằng nợ Lâm Chi, nên Bùi Thẩm Minh vẫn luôn ở vị trí bạn bè sửa đổi lỗi lầm, mà danh xấu quá nhiều, cho dù thật sự làm điều tốt, vẫn sẽ không ai tin bọn họ không có gì.

=======

Bùi Thẩm Hi.

Nam thần thanh xuân với tình yêu đơn phương trầm lặng, mãi đóng vai cái bóng của em trai.

Làm bao nhiêu chuyện tốt, lo cho Phác Uyên Tranh thật nhiều, nhưng cuối cùng có công, lại là Bùi Thẩm Minh.

Bùi Thẩm Hi rất ôn nhu, rất an phận, chỉ nghĩ muốn ở đằng sau bảo vệ Phác Uyên Tranh mà thôi.

Phác Uyên Tranh không biết bao nhiêu thứ đẹp đẽ quy lên người Bùi Thẩm Minh, đều hơn phân nữa là của Bùi Thẩm Hi.

Lúc nhận ra, đều quá muộn. Uổng phí của người ta mười mấy năm chờ đợi.

Phác Uyên Tranh đầu tiên là đối với Bùi Thẩm Hi suy nghĩ có lỗi thật nhiều, từ bù đắp chuyển qua có tình ý.

=======

Bùi Thẩm Thanh.

Anh trai này cực kì muộn tao.

Nói một đằng, lại nghĩ một nẽo.

Để ý người ta muốn chết, lại luôn tỏ vẻ không quan tâm.

Bùi Thẩm Thanh giống như Bùi Thẩm Hi, đều là đơn phương Phác Uyên Tranh.

Nhưng hắn thể hiện, thật giống như một người bạn thân, một người anh trai.

Vốn dĩ muốn đem tiếng lòng mình nói ra, lại nghe được chuyện đính hôn của em trai và Phác Uyên Tranh.

Im lặng một mình xuất ngoại, chôn vùi mối tình đầu không nên có.

Đến khi gặp lại một lần nữa, vẫn một bộ dạng muộn tao nói bọn họ quan hệ chỉ là bạn giường, chỉ vậy thôi đã rất thõa mãn tâm tư nhỏ bé của hắn.

Không cần yêu, chỉ như vậy thôi cũng đã rất tốt.

Nhưng nghe tin đính hôn một lần nữa, lại nhanh chóng tìm đến muốn làm hôn phu.

Từ bạn tình làm chất xúc tác đến tình yêu.

=======

Sở Tri Quân.

Bắt tâm của Phác Uyên Tranh dễ dàng nhất, thì phải nói đến người này.

Nam thần tràn ngập mùi vị thanh xuân, tiểu bạch kiểm biết làm nũng rất được lòng các tỷ tỷ.

Phác Uyên Tranh cũng không ngoại lệ. Bao nhiêu phép tắc cũng đều sẽ đầu hàng trước ánh nhìn làm nũng của nhóc này.

=======

Có chia xa, Phác Uyên Tranh cần một khoảng thời gian để bình tĩnh và suy nghĩ lại hết tất cả.