Chương 1: Tôi sẽ cùng em !

“ Cầm tấm vé trên tay

Em bay đến nơi xa

Sài Gòn đau lòng quá

Toàn kỷ niệm chúng ta

Phải đi xa đến đâu?

Thời gian quên mất bao lâu?

Để trái tim em bình yên như ngày đầu tiên” ( Sài Gòn đau lòng quá lyrics)

Tôi một mình ngồi trên ban công nhìn ngắm Sài Gòn. Thành phố ồn ào, náo nhiệt của trước đây không còn. Vì dịch bệnh mà chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng bao phủ khắp thành phố. Tôi là Thiên, một chàng trai 27 tuổi với sự nghiệp khá ổn định. Tôi ngồi một mình với bộ đồ ngủ màu đen, toàn thân như muốn hòa vào đêm đen bất tận. Trên cái bàn bên cạnh là mấy lon bia trống không.

Tôi thở dài một hơi. Từng mảnh kí ức tôi cất sau tận đáy tim như phá kén mà ra. Tôi lại nhớ đến cô gái ấy, cô gái mà cả đời này tôi không bao giờ quên được và cũng không bao giờ có được. Tôi còn nhớ rõ cái ngày hôm đó.

5 năm trước…

Sáng hôm đó là chủ nhật, tôi đang ngủ nướng trên giường thì chuông điện thoại reo lên. Tôi với lấy chiếc điện thoại đầu giường, là một số máy lạ

- Alo! Cho hỏi ai đây ạ?

Đầu dây kia im lặng một chút rồi mới lên tiếng

- Bác là mẹ của Gia Hân đây. Cháu có phải là Thiên – bạn của con bé không?

Lúc đó tôi ngây người mất 5 giây, nhưng vẫn đáp lại

- Vâng là cháu đây ạ. Không biết bác có việc gì không ạ?

- Cháu đến bệnh viện A một chút được không. Bác có chuyện muốn nói. Nói qua điện thoại không tiện.

- Vâng ạ. Cháu sẽ đến đó ngay ạ.

Tắt máy rồi tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Trước đây tôi và Hân đều thích nhau nhưng vì tôi ăn chơi lêu lổng, không có công việc ổn định, không có tương lai nên bố mẹ Hân luôn ra sức cấm cản không cho hai chúng tôi quen nhau.

Tôi cũng không trách bố mẹ Hân. Vì nếu là tôi thì tôi cũng sẽ không để con gái mình quen một người như vậy. Và đây là lần đầu tiên bố mẹ Hân gọi cho tôi. Trong lòng tôi vô cùng hoang mang, tôi không biết chuyện gì mà lại khiến bố mẹ Hân tìm tới tôi.

Tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, chạy thẳng xe tới bệnh viện.

Tôi gặp cả bố và mẹ Hân. Sự mệt mỏi và u buồn hiện rõ lên khuôn mặt hai người. Trong lòng tôi bắt đầu hoảng loạn.

- Không biết hai bác gọi cháu đến đây có việc gì ạ?

Sau khi chào hỏi lễ phép xong thì tôi mới hỏi vấn đề chính. Tôi thấy rõ sự do dự trong mắt hai bác.

- Có chuyện gì hai bác cứ nói. Nếu giúp được, cháu sẵn sàng giúp hết mình ạ.

Sau khi nghe tôi nói vậy, bác gái mới bắt đầu lên tiếng.

- Bé Hân nó bị ung thư gan giai đoạn cuối…..

Bác gái được một câu thì nước mắt tuôn trào, nghẹn giọng không nói tiếp.

Đầu tôi lúc đo như có thứ gì nổ tung, tôi dường như không hấp thu nổi tin tức này. Tôi không phải bác sĩ nhưng tôi biết ung thư quái ác tới mức nào. Tại sao lại là cô ấy chứ.

Bác trai đỡ lấy bác gái rồi nhìn thẳng vào mắt tôi nói tiếp

- Cách duy nhất để cứu sống con bé bây giờ là phẫu thuật ghép gan. Gan phù hợp cũng đã tìm được và bác sĩ nói 7 ngày sau sẽ tiến hành phẫu thuật. Nhưng………

- Nhưng sao ạ ? Tôi gấp gáp hỏi

- Tỷ lệ thành công chỉ có 40%.

Bác trai trầm giọng nói. Giống như nói cho chính bác ấy nghe.

Trong đầu tôi loạn một mảnh. Cả ba người đứng ngoài phong chăm sóc đặc biệt đều đỏ hoe mắt. Bác trai đẫn tôi và bác gái tới chỗ ghế gần đó rồi ngồi xuống.

Tôi như người mất hồn, trái tim như ai đó cầm dao đâm thẳng một nhát, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Có trời mới biết tôi thương em tới nhường nào. Nhưng vì không đủ khả năng cho em một tương lai tốt đẹp nên tôi quyết định rời xa em. Chỉ cần nhìn em sống vui vẻ một đời là tôi thấy đủ rồi.

Nhưng em bây giờ lại như một con búp bê bị hút hết sức sống, nằm ở trên giường bệnh với chi chít dây chuyền dịch,…

Bác trai bỗng dưng nắm lấy tay tôi. Tôi nhìn thấy được sự khẩn thiết trong mắt bác ấy.

- Con bé nói nếu phẫu thuật thất bại thì thời gian của nó chỉ còn 7 ngày nữa. Nó nói nguyện vọng cuối cùng của nó là có thể một lần chính thức ở bên cháu. Bác hi vọng cháu có thể đáp ứng nó.

Nói đến đây bác trai cũng không kìm nổi nước mắt nữa. Giọt nước mắt đã lăn trên má của người cha luôn nghiêm khắc, trầm lặng.

- Cháu hứa sẽ cùng hai bác chăm sóc Hân thật tốt. Cảm ơn hai bác đã cho cháu cơ hội ở bên Hân.

Tôi vừa nói vừa đứng dậy, cúi người bằng chính sự kính trọng của bản thân.

Tôi nhìn vào phòng bệnh, nhìn cô gái mà tôi yêu nằm trên giường trắng xóa, xung quanh là mấy bác sĩ đang bận rộn. Mắt tôi cay xè đi, nhưng tôi không dám để nước mắt rơi. Tôi phải mạnh mẽ thì mới có thể giúp em ấy mạnh mẽ vượt qua chông gai này.

- Còn tiếp -