Chương 3: Hoàng hôn trên sân thượng.

Ngày thứ 3,….

Ban đêm bố mẹ em không cho tôi ở lại nên tôi cũng chỉ đành quay về. Dù sao họ cũng muốn có nhiều thời gian ở bên con gái nên tôi hiểu và không dám ý kiến.

Sáng mai tôi lại nấu cơm và cháo gà đem vào bệnh viện. Lần này tôi vào sớm hơn nên bác gái cũng chưa đi mua đồ ăn sáng.

Tôi đứng ngoài cửa thấy em đang ngủ nên cũng không vào vôi. Tôi ngồi xuống bên cạnh bố mẹ em. Sự đau thương hiện rõ trong đôi mắt hai người. Bác gái thì đôi mắt đỏ hoe, thần sắc tiều tụy đến đau lòng. Bác trai cũng chỉ còn lại một mảnh trầm tư, tóc đã bạc đi nhiều rồi.

Bác trai nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy

- Hai bác xin lỗi vì trước đây đã có hành động không đúng với hai đứa. Bác cứ nghĩ đó chỉ là tình cảm trẻ con nhất thời. Nhưng bác thật sự không ngờ được, con bé lại đối với cháu sâu đậm đến vậy. Đến lúc đứng trước ranh giới cái chết nó vẫn muốn một lần ở bên cháu.

Bác trai nghẹn lại một chút mới nói tiếp

- Thời gian qua bác cấm đoán nó có lẽ đã khiến nó tổn thương rất nhiều. Nhưng vì sức khỏe bác không tốt nên nó chưa từng cãi lại ý bác. Có phải bác đã quá ích kỉ rồi không? Bác thật sự hối hận vì không thể để nó sống vui vẻ hơn mà lại ép buộc nó vào khuôn khổ do bác vẽ ra.

Bác trai nói xong thì gục đầu xuống, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt đầy hối hận.

- Em ấy sẽ không trách bác và cháu cũng vậy. Bác lo lắng cho Hân là điều hiển nhiên và cháu cũng biết cháu khó có thể lo cho em ấy một tương lai đủ đầy. Ai cũng có nỗi lòng riêng của mình nên bác đừng tự trách.

- Nếu em ấy biết bác nghĩ như vậy thì sẽ càng đau lòng hơn.

Tôi dùng chính sự thật lòng của mình mà nói ra những lời này.

Cả hành lang rơi vào yên tĩnh. Tôi đứng lên nhìn vào bên trong thì thấy Hân đã tỉnh. Đúng lúc em nhìn ra ngoài này thấy tôi liền vui vẻ vẫy tay gọi tôi vào.

- Anh lại nấu cháo cho em đấy à ?

Trong mắt em long lanh như cả bầu trời sao. Chỉ có làn da trắng nhợt cùng khuôn mặt gầy gò làm người nhìn phải nhói lòng.

Nhìn nụ cười của em, tim tôi lại không kìm chế được mà loạn nhịp. Sức hút của em với tôi là chưa bao giờ hết.

Tôi lại múc cháo ra bát cho em. Thật ra em ăn rất ít. Tôi tình cờ nghe em nói với bác sĩ miệng em dạo này chỉ toàn vị đắng. Nhưng vì nể mặt tôi, nên em vẫn cố tỏ ra vui vẻ ăn hết nửa bát cháo.

Tôi nghĩ như vậy cũng tốt. Ít ra tôi còn là lý do để em chịu khó ăn uống.

Ăn xong, tôi gọt hoa quả cho em. Em thích táo nên tôi đã tiện tay mua 1 cân lúc đi qua chợ.

Vì hôm nay em phải chuyền dịch và dùng thuốc buổi chiều nên tôi chỉ có thể ở bên em buổi sáng này.

Hôm nay em muốn được đi ăn kem. Ban đầu tôi không đồng ý vì sợ sức khỏe của em. Nhưng em lại dùng ánh mắt như cún con, chớp chớp nhìn tôi. Em còn nắm lấy tay tôi cọ cọ. Tim tôi lụi trước em mất rồi. Cuối cùng tôi đành phải đầu hàng trước em.

- Chỉ được ăn một ly nhỏ thôi nhé.

Trên đường đi tôi dặn dò em như trẻ con.

Em chỉ cười hì hì rồi mặc kệ những lời tôi nói.

Chúng tôi chọn một quán kem gần đó. Vừa ngồi xuống em liền gọi vị socola mà em thích và vị khoai môn cho tôi.

Nhìn em ăn kem đến vui vẻ, tôi cũng cảm thấy cuộc sống tươi sáng hơn đôi chút. Thật muốn mãi có thể nhìn em như vậy.

Ăn xong ly kem, nắng cũng đã lên cao. May mà lúc đi tôi có đem theo dù. Tôi lại cõng em về.

Em ở trên lưng tôi, đôi tay nhỏ giữ lấy chiếc ô lân la bài hát mà em thích.

Tôi cảm nhận được càng ngày em càng nhẹ đi. Cõng em mà lòng tôi lại thấy xót xa. Nhưng vì không làm em mất hứng nên tôi cũng lân la cùng em. Hai người cứ như vậy vui vẻ về đến bệnh viện.

Chiều hôm đó, tôi chờ em truyền dịch và kiểm tra tổng thể xong, trò chuyện cùng em một chút rồi mới về nhà.



Ngày thứ 4,…

Hôm nay em muốn cùng tôi ngắm hoàng hôn. Vì không thể đi biển nên tôi và em chỉ chó thể lên sân thượng của bệnh viện để ngắm nhìn.

Lúc này đã 5 giờ 30 phút chiều. Tôi và em đứng trên sân thượng nhìn Sài Gòn chìm trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Em đứng đó, giống như thiên sứ đứng nhìn thế gian, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối.

Tôi thật muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi để tôi có thể nhìn ngắm em thế này. Tôi nhìn lên bầu trời thầm trách ông trời nhẫn tâm. Trách xong tôi lại thầm cầu cho em phẫu thuật thuận lợi. Nếu có thể, tôi chấp nhận đánh đổi 10 năm của mình để lấy dù chỉ 1 năm của em.

Bỗng dưng em quay đầu lại, vẫy vẫy tay với tôi. Trong ánh mắt còn đọng lại ánh hoàng hôn

- Thiên. Qua đây em chỉ anh xem cái này.

Tôi mỉm cười bước tới bên em. Hân chỉ tay về phía sân thượng của một ngôi nhà không xa. Ở đó có hai con mèo đang tựa vào nhau, tranh thủ sưởi mình với chút nắng cuối cùng trong ngày.

- Anh nói xem chúng có phải là một cặp không?

Em vu vơ hỏi tôi.

- Em nói phải thì nhất định là phải.

Tôi xoa đầu em.

Hân ngẩng đầu nhìn tôi

- Thiên

- Hửm….

- Ôm em đi !

Em lần đầu đưa ra đề nghị này với tôi.

Tôi ngây người trong chốc lát rồi tiến tới ôm gọn thân hình nhỏ nhắn của em vào trong vòng tay mình. Em nhỏ tới mức khiến người ta đau lòng. Em cũng vòng tay qua eo ôm chặt lấy tôi. Ánh nắng bao phủ lấy hai chúng tôi như hòa làm một.

- Như này thật tốt.

Em thủ thỉ một câu.

Dưới ánh hoàng hôn đang tắt dần, tôi cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán em. Rất nhẹ nhàng, giống như chỉ mạnh thêm chút nữa tôi sẽ làm em đau vậy.

Ngày thứ tư của tôi và em cứ như vậy trôi qua. Đến lúc trời tắt sáng hẳn em mới chịu quay về phòng.