Chương 4: Điều lãng mạn nhất trên đời.

Đêm Sài Thành Vắng Em - Chương 4: Điều lãng mạn nhất trên đời.[/PROTECT]
[PROTECT]Ngày thứ 5..

[BOOK]Chiều hôm nay em muốn cùng tôi đi xem phim một lần. Tôi không do dự liền đồng ý.

Tôi và em bắt taxi đi tới rạp chiếu phim gần nhất. Hôm nay em mặc một chiếc váy trắng tinh. Nhìn em như tinh linh lạc giữa chốn nhân gian vậy.

Em cố ý đánh một ít son để che đi vẻ nhợt nhạt trên gương mặt. Em càng lúc càng gầy đi, em bây giờ mỏng manh giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan biến đi.

Tôi nắm lấy tay em đi đến chỗ mua vé. Phim cũng tùy em chọn. Em chọn một bộ phim tình cảm khá nhẹ nhàng. Trước đây em vốn không thích thể loại phim này. Phim mà em thích là phim khiến cho người xem tốn hết một bịch khăn giấy.

Trước khi vào xem, chúng tôi đi mua chút bỏng ngô, bim bim em thích và chút nước.

Trong rạp phim, tôi nắm lấy tay em, cả hai chăm chú xem hai nhân vật chính trên màn hình lớn. Đúng lúc hai người trên màn hình quấn quýt hôn nhau thì bất ngờ cảm giác mềm mại trên môi truyền tới.

Vậy mà em lại hôn tôi. Một nụ hôn lướt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước khiến tim tôi "thịch" một tiếng rồi lệch nhịp. Người con gái nhìn tôi cười tươi như bông hoa giữa mùa xuân rồi quay mặt xem phim tiếp. Tôi không nhịn được cảm giác trong lòng, tiến tới giữ lấy đầu em, tìm chuẩn xác đôi môi của em mà hôn tới.

Em hơi bất ngờ nhưng sau vẫn rất phối hợp. Chúng tôi cứ quấn quýt như vậy, một nụ hôn mãnh liệt, đem bao tình cảm của tôi và em hòa làm một. Tôi hôn đến lúc mặt em đỏ ửng lên vì hô hấp khó khăn mới dừng lại. Chúng tôi chẳng ai để ý đến nội dung chiếu trên màn hình lớn nữa, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh đối phương.

Nụ hôn đầu của tôi và em cứ thế mà trao cho nhau

* * *

Về đến bệnh viện, tôi không đưa em về phòng mà cùng em lên sân thượng bệnh viện ngắm sao. Trong đôi mắt ấy như chứa ngàn vì sao lấp lánh, đẹp đến mức chỉ muốn chìm đắm vào trong đó.

Tôi ôm lấy em, xoay người đối diện với em. Lúc đó tôi mới lấy chiếc hộp nhỏ chứa hai chiếc nhẫn trong túi áo ra, đưa đến trước mặt em

- Hân! Em có đồng ý làm bạn gái anh không?

Tôi quỳ xuống trước chân em, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn em. Lần đầu tiên tôi chính thức tỏ tình với em.

Hân bất ngờ vô cùng. Em cười rạng rỡ, ngàn vì sao trong mắt như vì tôi mà sáng. Em khóc, lần đầu tiên em khóc. Những giọt nước mắt của hạnh phúc nhưng pha vào đó một chút tiếc hận.

- Em đồng ý!

Giọng nói em nghẹn ngào.

Tôi cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay em, nâng niu như báu vật. Em đỡ tôi đứng lên rồi lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay tôi.

Tôi lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt em. Chúng tôi cứ thế tựa vào nhau ngắm bầu trời đêm đầy sao.

* * *Đêm Sài Thành Vắng Em - Chương 4: Điều lãng mạn nhất trên đời.Ngày thứ 6..

Hôm nay sức khỏe của em đã tệ đi rất nhiều. Bác sĩ nói em không nên ra ngoài nữa, rất dễ bị trúng gió và không tốt cho sức khỏe.

Em ngồi khoanh chân trên giường, sắc mặt lại tái nhợt thêm vài phần. Trái tim tôi như bị hàng tram cây kim lần lượt đâm vào, từng giọt máu rỉ xuống. Mái tóc em buông xõa, ánh mắt ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Thấy tôi, em vẫy vẫy tay gọi tôi lại. Dù đau đớn nhưng vẫn cố nặn một nụ cười với tôi. Tôi bước nhanh đến bên giường.

- Thiên!

- Hửm..

- Buộc tóc giúp em đi!

Em lại nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh đó, nhưng ánh sáng trong đó đã ảm đạm đi vài phần. Tôi chưa từng thử nhưng vì không muốn làm em mất hứng nên đồng ý.

Tôi mất thời gian loay hoay đến 3 -4 lần mới giúp em buộc xong tóc. Em cười nhẹ nhàng nhìn tôi, cả ánh mắt em cũng là một bầu trời dịu dàng.

- Em muốn tới bưu điện.

Em đưa ra đề nghị. Ban đầu cả tôi, bố mẹ em và bác sĩ đều không đồng ý. Nhưng thái độ của em rất cương quyết nên cuối cùng vẫn là để tôi đưa em đi một chuyến.

Đến nơi, em không cho tôi vào cùng mà một mình đi vào. Em vào đó khoảng mười phút thì ra ngoài. Tôi cũng không nhìn ra em có điểm gì khác thường.

Vì sức khỏe của em nên tôi đưa em về thẳng phòng bệnh..

* * *Đêm Sài Thành Vắng Em - Chương 4: Điều lãng mạn nhất trên đời.Ngày thứ 7..

Ngày mai là em phải phẫu thuật rồi. Cả tôi và bố mẹ em đều bồn chồn, lo lắng không yên.

Tôi mở cửa phòng. Hôm nay em không được ăn uống để chuẩn bị cho phẫu thuật nên tôi không nấu cháo. Hôm nay, sức khỏe em đã yếu đi rất nhiều. Gương mặt em không còn một chút huyết sắc.

Tôi nhẹ nhàng đi tới. Em nhìn thấy tôi thì nở một nụ cười. Một nụ cười như bồ công anh trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

- Thiên!

- Ừ!

- Đến đây ôm em đi!

Em yếu ớt đề nghị.

Tôi tới bên giường bệnh, ngồi xuống, ôm em vào lòng. Tôi đặt cằm lên vai em, vòng tay ôm chặt lấy thân hình mỏng manh đến đau lòng của em. Tôi ôm chặt em, giống như chỉ cần buông tay là em sẽ bị cướp mất vậy.

Tôi và em cứ như vậy ôm nhau, cùng ngắm ánh nắng soi qua cửa sổ.

- Thật muốn cùng anh làm hết những điều lãng mạn nhất trên đời này.

Em thì thào, giọng nói có chút khàn. Tôi nghe rõ được sự tiếc nuối, ưu thương trong em. Lúc này trong đầu tôi lại quanh quẩn một câu nói mà trước đây tôi từng đọc được ở đâu đó: "Điều lãng mạn nhất trên đời là được chết cùng người mình yêu."

Tôi tự hỏi nếu em ra đi thì tôi phải làm gì. Nhưng tôi biết tôi không thể đi cùng em, tôi còn bố mẹ tôi. Họ chỉ có một đứa con duy nhất là tôi..

Tôi cứ ôm em như vậy, đến lúc em vì mệt mà thϊếp đi lúc nào..

Đây có thể là ngày cuối cùng mà tôi được bên em. Chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi nhanh như vậy. Nhìn người con gái trong lòng, thỉnh thoảng lại nhăn mày khó chịu vì đau, nước mắt tôi rơi xuống. Tôi lặng lẽ lấy tay lau đi, ánh mắt nhìn về nơi xa nhất.