Chương 1: Chân Tướng Tàn Nhẫn

Bắc Tề năm thứ ba mươi, mùa đông, tại hoàng cung.

Gió lạnh vù vù, đêm lạnh như nước.

“Hoàng hậu? Nàng ta cũng xứng sao! Nếu ban đầu không phải do Thẩm Trác Bạch vừa hay lập được kỳ công ở biên cảnh, phụ hoàng có ý muốn trọng dụng, thì trẫm sao lại có thể lấy một nữ nhân đã từng thành hôn với một tên thủ lĩnh tướng cướp được chứ?”

“Những năm này cũng bởi vì nàng ta mà trẫm đã phải chịu bao nhiêu nhạo báng khinh thường, mỗi lần đối diện với khuôn mặt của nàng ta làm trẫm lại cảm thấy ghê tởm tới mức buồn nôn, lẽ nào nàng ta còn muốn khiến trẫm trở thành trò cười của tất cả mọi người trong thiên hạ sao?”

“Hoàng hậu của trẫm, phải khiêm tốn lễ độ, hiền lương thục đức, thông minh hiểu lòng người như Mi Nhi nàng vậy, chứ không phải là độc phụ gϊếŧ người như ngóe đầy nghiệp chướng kia.”

Tô Lương Thiển đứng ở ngoài cửa, thị lực của nàng đã kém lắm rồi, nhất là vào ban đêm lại càng mơ hồ hơn, nàng không nhìn rõ được mặt của hai người kia.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần một năm nay, Tô Lương Thiển còn có gì mà không hiểu chứ, chỉ là nàng làm sao cũng không ngờ được, chàng công tử nhẹ nhàng điềm nhiên hào hoa phong nhã như cây tùng trong cốc kia, lại nói ra được những lời độc ác như thế, còn là những lời nhằm vào nàng nữa.

Tô Lương Thiển chỉ cảm thấy máu đang sôi trào trong l*иg ngực, trong cổ họng có vị tanh mặn, nhưng bị nàng ép nuốt trở về.

Nàng giơ một tay ra, xoa xoa bụng mình, còn tay kia thì sờ những vết sẹo chằng chịt trên khuôn mặt, năm đó Dạ Phó Minh bị người ta truy sát, để bảo vệ hắn ta, nàng đã đổi áo quần với hắn ta, không ngờ sau đó lại bị rơi xuống vách núi hôn mê, khi tỉnh lại thì cả khuôn mặt đều đã bị hủy, nàng vì hắn ta mà xông pha chiến trường, thế mà lại chỉ đổi lại được một câu nói gϊếŧ người như ngóe đầy nghiệp chướng kia của hắn ta.

Tô Lương Thiển nhịn rồi lại nhịn, kiềm chế kích động muốn đạp cửa xông vào chất vấn một phen, nàng chậm rãi đẩy cửa ra.

“Ai?”

Dạ Phó Minh luôn có thói quen cảnh giác lập tức có phản ứng.

Dạ Phó Minh nhìn Tô Lương Thiển đang từ chỗ tối chậm rãi đi tới, đáy mắt lóe lên một tia chán ghét, hắn ta rời mắt đi rất nhanh, lạnh lùng hỏi: “Nàng tới đây làm gì?”

“Tỷ tỷ.”

Tô Lương Thiển phớt lờ giọng nói của Tô Khuynh Mi, như thể không có người như nàng ta ở căn phòng này, sắc mặt bình tĩnh, cắn răng quỳ về phía Dạ Phó Minh “Mấy ngày nữa người đã có thể đăng cơ làm hoàng đế theo như ý nguyện, thϊếp thân khẩn cầu hoàng thượng hãy bỏ qua cho Thẩm gia, xin đừng đuổi cùng gϊếŧ tận.”

Giọng nói thô ráp khó nghe, nghe trong đêm tối có phần dọa người, rõ ràng đã bị hỏng rồi.

Tô Khuynh Mi đứng lên, lại tìm một chiếc áo khoác của Dạ Phó Minh, khoác lên cho hắn ta, Dạ Phó Minh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nàng ta rồi nhảy xuống giường, lúc nhìn về phía Tô Lương Thiển thì lập tức trở thành sắc mặt lạnh lùng vô tình: “Là đừng đuổi cùng gϊếŧ tuyệt Thẩm Trác Bạch đúng không?”

“Ngấp nghé nữ nhân của thánh thượng là tội chết, không phải tỷ tỷ yêu hoàng thượng nhất sao, sao lại cầu xin tha thứ thay cho nam nhân có lòng dạ với mình được chứ?”

Toàn thân Tô Lương Thiển run rẩy, đôi mắt nhìn Dạ Phó Minh co rút lại, giọng nói trở nên sắc bén hơn: “Ngươi đã có sát tâm với hắn từ lâu, là ngươi cố ý dẫn dụ hắn trở về!”



“Ngươi với Thẩm Trác Bạch sát nghiệt nặng nề, các chư quốc khác cũng có ý kiến rất lớn đối với trẫm, chỉ cần các ngươi chết đi thì trẫm mới có thể liên hợp với bọn họ tiêu diệt Nam Yến, thống nhất thiên hạ.”

“Nói chuyện viển vông, suy nghĩ hão huyền.”

Bởi vì triều đình suy tàn, những tiểu quốc vốn phụ thuộc vào Bắc Tề nổi dậy, thiên hạ chia thành sáu phần, không ngừng chinh chiến, thế nhân đều cho rằng Dạ Phó Minh anh dũng thiện chiến, nhưng lại không biết đều là Tô Lương Thiển ở phía sau giúp hắn ta bày mưu tính kế, Thẩm Trác Bạch xung phong thay hắn ta, một văn một võ, trong vòng mấy năm chưa từng thua trận, hiện tại chỉ còn mình Nam Yến có thể chống chọi lại, nên hình thành hai thế lực phân chia thiên hạ.

Từ trước tới nay sự liên minh giữa các quốc gia đều là liên kết lợi ích, không hề đáng tin cậy, một khi nàng và Thẩm Trách Bạch chết, thì ắt sẽ khiến các tướng sĩ lạnh lòng, giang sơn Bắc Tề sẽ tràn ngập nguy hiểm.

Tô Lương Thiển đứng dậy, tới gần Dạ Phó Minh, trên khuôn mặt là nỗi buồn bã tái tê đầy tuyệt vọng: “Nếu như ngươi đã khăng khăng như thế, thì bản đồ lực lượng canh phòng biên cảnh của mười tám châu U Vân, phân bố binh lực tướng sĩ của Bắc Tề, còn có tất cả những bí mật gây khó dễ các đại thần trong triều mà ngươi đã thu thập những năm nay, sẽ nhanh chóng được đưa tới tận tay thái tử của Nam Yến.”

Dạ Phó Minh giật mình, giơ tay tát nàng một cái, ánh mắt hận không thể xé nát nàng ra: “Tiện nhân, ngươi còn dám nói không có tư tình với Thẩm Trác Bạch?”

Tô Lương Thiển lau vết máu ở khóe miệng, choáng váng đầu óc, láng máng nghe thấy tiếng đánh nhau càng ngày càng gần ở bên ngoài, Tô Khuynh Mi nhìn Dạ Phó Minh, có chút lo lắng, Dạ Phó Minh xoay người lấy một viên thuốc rồi bước tới bên cạnh Tô Lương Thiển, bóp chặt cằm của nàng, rồi trực tiếp nhét vào miệng nàng, Tô Lương Thiển vừa mới nuốt viên thuốc xuống thì nghe thấy có người hoảng sợ nói: “Hoàng... Hoàng thượng.... không ổn rồi.... Thẩm.... Thẩm tướng quân gϊếŧ...”

“Bịt miệng lại rồi lôi xuống cho trẫm.”

Tô Lương Thiển bị mấy tên thái giám kéo đến phía sau giường, cũng không biết là do Dạ Phó Minh đánh hay là do tác dụng của thuốc, mà nàng chỉ cảm thấy chân tay không có lực, không nhấc nổi cánh tay, cũng có chút mê man, nhưng ý thức của nàng lại tỉnh táo, nàng dựa vào tường, chẳng bao lâu sau, Thẩm Trác Bạch đã đến, cả người hắn đầy vết máu, khôi giáp màu bạc cũng bị nhuộm đỏ, cả người chính khí hào hùng, đi đến trước cách trước mặt Dạ Phó Minh mấy bước thì dừng lại, dáng người cao ngất, khiến người ta phải nhìn chăm chú.

“Thẩm Trác Bạch, ngươi thế này là muốn tạo phản sao!”

“Đây chẳng phải là mục đích của hoàng thượng sao? Lợi dụng chuyện mất tích của đại hoàng tử dẫn dụ ta trở về, áp đặt tội danh tạo phản, muốn nhổ cỏ tận gốc! Đại hoàng tử bây giờ ở đâu?”

Tô Lương Thiển giật mình, giống như bị ai đó hung hăng đâm một cái, đột nhiên tỉnh táo lại.

Dạ Phó Minh nhìn về phía mà Tô Lương Thiển đang đứng, cười lớn nói: “Tiểu nghiệp súc kia à, nó đã chết từ lâu rồi, thi thể cũng đã nằm trong bụng sói rồi, xương cốt không còn lại một miếng, những năm này các ngươi mắt đi mày lại, xem trẫm là thằng mù à, thế thì trẫm lại phải khiến cho nàng ta trở thành một người mù thật sự.”

Dạ Phó Minh lạnh lùng mỉa mai: “Còn đứa con trong bụng nàng ta, ngươi cảm thấy trẫm sẽ để ý tới sự sống chết của nó à? Nàng ta chính là nỗi nhục nhã của trẫm, trẫm căn bản sẽ không để cho nàng ta sinh đứa trẻ đó ra đâu, cho dù có sinh ra thì cũng chỉ là một cái thai chết lưu thôi.”

Là Dạ Phó Minh, thì ra chính là hắn đã gϊếŧ chết Ngọc Nhi, còn đứa con trong bụng nàng...

Tô Lương Thiển không dám tin trừng to hai mắt, hai tay mệt mỏi buông thõng, vô thức nắm chặt thành quả đấm, cả người nàng hốt hoảng, dường như đã mất đi linh hồn, bị chân tướng như tiếng sét đánh này làm cho không hoàn hồn lại được.

“Giang sơn của Đại Tề rơi vào tay ngươi chính là tai hoa của bách tính, ta thật sự muốn một đao gϊếŧ chết ngươi.”

“Hôm nay ta đã xông vào Ung Hoa điện thì đã không nghĩ tới việc có thể thoát thân, bản thân ta mặc ngươi xử trí thế nào cũng được, nhưng còn Lương Thiển, trong lòng nàng chỉ có ngươi, ngươi thả nàng đi đi.”

“Ngươi như thế này là đang dạy trẫm nên làm việc như thế nào sao? Thẩm Trác Bạch, ngươi thật hỗn xược.”



Khuôn mặt Dạ Phó Minh lạnh lùng như băng, sát khí phừng phừng, Tô Khuynh Mi đứng ở phía sau hắn ta, kéo kéo ống tay áo hắn ta trước khi hắn ta phát tác: “Thẩm đại nhân làm sao để chứng minh được ngươi với tỷ tỷ là trong sạch, chúng ta cũng chẳng nhìn thấy được trái tim của ngươi.”

Lúc Tô Khuynh Mi nói những lời này thì khóe mắt liếc nhìn về bội kiếm bên hông Thẩm Trác Bạch, rồi sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ngực hắn.

Lời Tô Khuynh Mi khiến cho Tô Lương Thiển hiểu rõ ý đồ của nàng ta, nàng lập tức lấy lại tinh thần, nàng quay đầu lại một cách vô thức, thấy Thẩm Trác Bạch cũng ngầm hiểu ý, kiên quyết rút thanh bảo kiếm ở bên hông ra, ngay lập tức mặt cắt không còn giọt máu.

Nàng cắn môi, thử đập đầu vào tường, phát ra tiếng kêu cốc cốc, tất cả những động tác của nàng đột ngột im bặt khi nghe thấy tiếng phụp phát ra khi dao kiếm đâm vào cơ thể con người.

Máu bắn tung tóe khắp nơi tạo nên một vùng sương máu, sinh mệnh nhỏ nằm trong bụng nàng gần tám tháng đang rời khỏi cơ thể nàng.

“Trái tim của ta...”

Tô Lương Thiển cũng không biết là có chuyện gì mà thế giới mơ hồ bao lâu nay bỗng rõ ràng, nàng nhìn thấy Thẩm Trác Bạch dùng dao khoét trái tim của mình ra, đi tới trước mặt Dạ Phó Minh và Tô Khuynh Mi, trái tim trên tay hắn còn đang đập, máu nhỏ dọc theo ngón tay hắn: “Ngươi nhất định phải thả nàng đi, nếu không, toàn bộ những chuyện ngươi làm để có thể từ một hoàng tử do một cung nữ không được sủng hạnh sinh ra mà lại có thể trèo lên được hoàng vị này, sẽ bị tất cả mọi người trong thiên hạ biết.”

Dạ Phó Minh không khỏi nghĩ tới sự uy hϊếp của Tô Lương Thiển, vừa sợ vừa giận, Tô Khuynh Mi bị dáng vẻ này của Thẩm Trác Bạch dọa sợ chết khϊếp, nàng ta hét lên liên tục, khuôn mặt xinh đẹp vừa sợ hãi mà lại cũng có ghen ghét.

“Aaaa!”

Tô Lương Thiển chỉ cảm thấy cảm giác tanh ngọt từ đáy họng tràn lên, cơ thể cũng bỗng có sức lực, nàng vừa lao về phía Thẩm Trác Bạch vừa gỡ thứ nhét trong miệng ra, máu tươi tuôn trào, ôm chặt lấy Thẩm Trác Bạch đã bị Dạ Phó Minh đẩy ngã trên mặt đất.

“Huynh trưởng, huynh trưởng.” Tô Lương Thiển che l*иg ngực đang phun trào máu tươi của Thẩm Trác Bạch, sau khi Thẩm Trác Bạch kinh ngạc thì đáy mắt vụt qua sự day dứt áy náy khi khiến nàng phải biết những chân tướng này, hắn khó khăn giơ tay lên, bao phủ khuôn mặt Tô Lương Thiển: “Xin lỗi.”

Tay của Thẩm Trác Bạch thõng xuống, hai mắt không thể nhắm lại được vì lo lắng cho Tô Lương Thiển, nhưng Tô Lương Thiển không rơi lấy một giọt nước mắt, đờ đẫn đặt Thẩm Trác Bạch xuống, cầm lấy thanh kiếm trong tay hắn, chém về phía Dạ Phó Minh và Tô Khuynh Mi.

Dạ Phó Minh phản ứng rất nhanh, bắt lấy tên thái giám ở bên cạnh chắn trước người mình, thái giám trực tiếp bị chẻ làm đôi, Tô Lương Thiển yếu ớt bị thị vệ chạy tới vây quanh bắt lại.

Dạ Phó Minh lạnh lùng nhìn Tô Lương Thiển bị thị vệ khống chế, đôi mắt lạnh như băng: “Nếu ngươi và Thẩm Trác Bạch đã thâm tình như thế, thì trẫm sẽ thành toàn cho các ngươi, để cho các ngươi được cùng nhau xuống hoàng tuyền, trên dưới Thẩm gia cũng sẽ chôn cùng với các người! Khuynh Mi, giao cho nàng xử lý, trẫm không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.”

Dạ Phó Minh nói xong thì phất tay áo rời đi, Tô Khuynh Mi nhìn Tô Lương Thiển đang nhếch nhác không chịu nổi dưới đất, nàng ta cười phá lên: “Nể tình tỷ muội, ta sẽ để cho ngươi được chết một cách rõ ràng. Chuyện năm đó lúc ngươi từ Vân Châu trở về bị cướp đều là do mẫu thân của ta sắp xếp, bọn ta làm sao có thể để cho người được gả cho thái tử, cưỡi lên đầu bọn ta được chứ? Thất hoàng tử bộc lộ tài năng hơn người, mà khuôn mặt kia của người lại càng ngày càng họa thủy như thế, khiến ta ăn ngủ không yên, lúc đó khi ngươi đang bất tỉnh nhân sự thì mỗi một nhát dao này là do chính tay ta vạch lên mặt ngươi, để thành như hôm nay, còn cả đôi mắt này của ngươi nữa. Những tin đồn nhảm kia của ngươi và Thẩm Trác Bạch cũng là do chính ta tung ra đấy, ta vẫn thật sự phải cảm ơn tỷ tỷ ngươi, nếu như không có ngươi thì ta làm sao có thể trở thành hoàng hậu được đây?”

Tô Lương Thiển nghe thấy thế thì như một con sư tử đang phát điên, thế mà lại có thể hất tung những người đang khống chế nàng, nhưng bởi vì dùng lực quá mạnh mà một cánh tay của nàng bị chặt đứt, nàng nhào về phía Tô Khuynh Mi, Tô Khuynh Mi hốt hoảng nhặt thanh kiếm của Thẩm Trác Bạch ở dưới đất lên, nhắm mắt lại đâm về phía l*иg ngực của Tô Lương Thiển.

Tô Lương Thiển ngã trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu: “Các ngươi là đồ cầm thú, cho dù ta có chết thì cũng sẽ không tha cho các ngươi, ta sẽ hóa thành quỷ khiến các người vĩnh viễn cũng không được bình yên.”

Sắc mặt Tô Lương Thiển tái nhợt, nhưng đôi mắt lại đỏ au như màu máu, dáng vẻ kia thật sự rất giống với ác quỷ, vô cùng dọa người, Tô Khuynh Mi sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, giữ một khoảng cách an toàn với Tô Lương Thiển, sau đó khinh thường cười một tiếng, giọng nói lạnh lùng như băng và tuyệt tình khiến cho người ta rùng mình: “Hóa thành ác quỷ đúng không, ta sẽ khiến ngươi tan thành mây khói, tới cả làm quỷ cũng không làm được! Chặt đứt cái tay còn lại và hai chân của nàng ta, rút lưỡi ra rồi thiêu thành tro cho ta! Tô Lương Thiển, cho dù là làm quỷ thì ngươi cũng chỉ có thể làm con quỷ vô dụng nhất bị người ta bắt nạt mà thôi. Về phần hắn...”

Tô Khuynh Mi nhìn về phía Thẩm Trác Bạch nằm trên mặt đất vẫn đang chảy máu, nói: “Thi thể của hắn sẽ được treo lên cổng thành, phơi nắng cho khô rồi cho chó ăn.”