Chương 5: Tiểu ca ca nhà bên, có chút ngoan (5)

Editor : Nha Đam (Đã Beta)

Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua cửa kính, lưu loát mà chiếu vào trên toàn bộ giường.

Cô gái với gương mặt vừa ngọt lại vừa ngoan ngoãn đang ngủ say trên giường.

Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào trên người cô gái, giống như vì nàng độ một tầng ánh sáng.

Tốt đẹp đến làm cho người ta không đành lòng phá hư hình ảnh như vậy.

Nhưng mà cô gái lại có cái hệ thống, sớm tinh mơ liền ở bên tai cô kêu to.

Cô vẫn còn đang trong giấc mộng nhíu nhíu mày.

Chỉ chốc lát, lông mi của cô hơi hơi run rẩy.

Phong Thiển mở to mắt, ánh mặt trời có chút chói mắt.

Xoa xoa đôi mắt.

Hơi thở trên người cô trầm thấp, phảng phất giống như nổi lên một hồi bạo tuyết, làm người vô cớ sinh ra vài phần lạnh lẽo.

"Hệ thống, ngươi lại đánh thức ta." Cô nhìn chằm chằm hư không, thần sắc bình tĩnh, nghe thanh âm nhìn không ra cảm xúc của cô.

Mà cố tình chính là như vậy, hệ thống không có thực thể cũng không có cảm giác sau lưng dâng lên một tia hàn ý.

Hệ thống căng da đầu nói: "Ký chủ, ngươi nên rời giường, nếu không sẽ đến trễ đấy!"

Phong Thiển chớp chớp mắt, tựa hồ như ý thức được cái gì, cô nhấp nhấp cánh môi đỏ, chậm rì rì xuống giường.

Cô lục lọi đồng phục mà Hứa Thâm đưa tới để thay.

Cô gái giờ phút này còn chưa thanh tỉnh, con ngươi xinh đẹp phảng phất dâng một tầng hơi nước, giống như là muốn khóc.

Sợi tóc nàng có vài phần hỗn độn, điều này ngược lại làm tôn lên vẻ nhuyễn manh của nàng.

Phong Thiển rửa mặt xong sau đã đi xuống lâu, Hứa Thâm đã sớm chờ ở đại sảnh.

Thấy Phong Thiển xuống dưới, Hứa Thâm tiến lên.

Trong tay hắn xách theo một phần bữa sáng.

"Tôi thấy tiểu thư chậm chạp không có xuống dưới, liền rời đi thay tiểu thư mua bữa sáng trước." Hứa Thâm nói.

Hứa Thâm nhìn thoáng qua đồng hồ treo ở trên tường, "Còn có nửa giờ nữa nếu không sẽ phải đến muộn, chỉ sợ tiểu thư không có thời gian ở nhà ăn bữa sáng. Đành phải ủy khuất tiểu thư một chút, ở trên xe dùng bữa vậy."

Ngày đầu tiên nhập học, đến trễ dù sao vẫn không tốt lắm.

Còn phải cho bạn học cùng thầy cô giáo lưu lại ấn tượng tốt.

Trong lòng Hứa Thâm nghĩ như vậy.

Phong Thiển gật gật đầu, mặt không biểu tình đi theo đằng sau Hứa Thâm.

Ở nơi nào ăn bữa sáng, cô cũng không có ý kiến gì.

Nghĩ đến vẫn là chính mình dậy đã muộn, Phong Thiển có chút bực bội, cô liếʍ liếʍ môi, không có nói thêm cái gì nữa.

Là Hứa Thâm mở cửa xe.

Nguyên chủ về nước không có ở tại nhà cũ Phong gia, mà là ở nội thành lân cận mua một biệt thự nhỏ tinh xảo.

Cách Phong thị xí nghiệp gần, cũng thuận tiện cho cô đi bệnh viện hỏi thăm sức khỏe cha.

Hứa Thâm là người của cha nguyên chủ.

Cha nguyên chủ không yên tâm nguyên chủ một mình, liền phái Hứa Thâm tới bảo hộ cô.

Biệt thự trừ bỏ Hứa Thâm, còn có một người làm việc nhà bà Từ, trừ những người đó ra liền không có những người khác.

Nguyên chủ tính cách ngoan mềm, tuy là thiên kim đại tiểu thư, lại cũng không thích quá nhiều người hầu hạ.

Điểm này thật cũng là vừa ý của Phong Thiển, cô cũng không thích trong nhà có quá nhiều người, chỉ là cảm thấy phiền phức.

Quá nhiều người ở bên nhau khó tránh khỏi sẽ cãi cọ ầm ĩ.

Cô không thích.

Dù sao cũng là ở nhà, an tĩnh chút mới có thể nghỉ ngơi tốt.

Phong Thiển ở trong xe an tĩnh ăn bữa sáng.

Hứa quản gia bên cạnh vừa lái xe vừa lải nhải dặn dò Phong Thiển phải chú ý ở trong trường học một chút.

Rốt cuộc, cha mẹ Phong Thiển không ở bên người, nhiệm vụ này tự nhiên liền dừng ở trên người hắn.

Hơn nữa hắn cũng bị Phong gia gia chủ giao phó.

Cô an an tĩnh tĩnh, Hứa Thâm cũng không biết rốt cuộc cô có nghe được nhiều hay ít.

Hứa quản gia tràn đầy chút bất đắc dĩ, nhưng là cũng không có quá mức nhọc lòng.

Rốt cuộc có thân phận Phong gia đại tiểu thư, có lẽ cũng không có người dám bắt nạt trên người tiểu thư nhà hắn.

Trung học đế đô kỷ luật nghiêm minh, những người không có nhiệm vụ không được tiến vào bên trong vườn trường.

Hứa Thâm đành phải canh chừng Phong Thiển đưa đến cổng trường, sau đó tỉ mỉ hướng Phong Thiển chuẩn xác miêu tả đường đi tới lớp, sợ cô tìm không thấy phòng học.

Phong Thiển lẳng lặng nghe, thoạt nhìn thực nghiêm túc.

Trên thực tế, cô một chữ cũng không nhớ.

Không muốn nhớ.

Nhớ kỹ yêu cầu cần động não.

Cô lười nhác động.

Dù sao cô còn có hệ thống.

*****

Beta chương này thấy hồi đầu mình edit lủng củng quá, nếu edit tiếp TG2 tớ sẽ edit chương này xong hôm sau beta luôn chương đấy nhé