[Diên Hy Công Lược] Hoàng Hậu Vi Thượng

7.75/10 trên tổng số 71 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Dung Âm Công Lược
Sẽ làm sao nếu Phú Sát Dung Âm là hoàng hậu nhưng tâm tình không ủ dột nữa? Sẽ làm sao nếu Dung Âm không sống trong sự tranh giành hậu cung mà sống trong sự sủng ái của các phi tần khác? Văn án "Nàng  …
Xem Thêm

Chương 1: Gặp gỡ Ngụy Anh Lạc
Trường Xuân cung - cái tên ưu ái được hoàng thượng ngự ban, nơi mà lần đầu tiên Anh Lạc thấy hoàng hậu nương nương. Quỳ gối dưới sàn đất lạnh giá, Anh Lạc thấy cái chết chỉ là gang tấc, thế nhưng với bản tính của mình, Anh Lạc không thể để mình rơi vào thế yếu được.

- Mọi người đã về hết, ngươi còn quỳ ở ngoài điện làm gì?

Giọng nói của hoàng hậu nương nương vang lên thanh nhã, Anh Lạc dập đầu một cái, sau đó dõng dạc hô to:

- Nô tài đến thỉnh tội.

Hoàng hậu ồ lên một tiếng, sau đó hỏi: - Ngươi có tội gì sao?

Anh Lạc kể lại chuyện mình đã làm đánh mất tơ khổng tước ban nãy, tự ý thay đổi thành đuôi hươu. Nàng biết hôm nay đang là ngày vui của hoàng hậu, thế nên hoàng hậu cũng sẽ không trách mắng nàng, nhưng vì cái mạng nhỏ của chính mình, nàng vẫn phải đợi sau khi hoàng thượng dâng lễ vật rồi mới dâng lên cung bào mình đã chuẩn bị. Anh Lạc thật tình kể lại chuyện này với hoàng hậu nương nương, vì nàng biết, mình có dối cũng không qua được ánh mắt nhìn người của hoàng hậu.

Không ngờ hoàng hậu không hề quá giận dữ, chỉ muốn nàng may lại một bộ thường phục khác. Trong lòng Anh Lạc bỗng nhiên có cảm giác nhẹ nhõm, nàng ngước mắt lên, lần đầu tiên mục sở thị dung nhan của hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu nương nương tên gọi Dung Âm, họ Phú Sát, sinh ra trong một gia đình thuộc thượng tam kì, giành được hậu vị vì gia đình quyền thế, không phải vì tranh đấu mà thành. Ngụy Anh Lạc đối với chuyện này tương đối có hiểu biết. Thế nên nàng đối với hoàng hậu có thêm vài phần kính nể, hoàng hậu người hoàn toàn không giống như các nữ tử hậu cung, nàng ấy hoàn toàn khác biệt.

Hoàng hậu dáng vẻ xinh đẹp, tuy nét đẹp không bức nhân nhưng bớt một phần kiều diễm lại thêm vài phần đoan trang. Mi mục nàng ấy như được vẽ từ trong tranh, trên tóc cài trâm nhỏ, không hề có cảm giác xa cách. Thấy nàng nhìn, bèn nói:

- Bổn cung có gì lạ sao?

Nha đầu Nhĩ Tình ở bên cạnh liền hảo tâm nhắc nhở một tiếng: - Ai cho phép ngươi nhìn chằm chằm hoàng hậu nương nương?

- Nô tài tội đáng chết.

Nàng nhanh chóng dập đầu một cái, hô lên. Hoàng hậu đứng đó trước mặt nàng, sắc đẹp của nàng so với ánh trăng còn diễm lệ hơn vài phần, mi thanh mục tú, càng nhìn càng thấy đoan trang, kiều diễm, làm sao có thể không nhìn thêm một chút?

- Biết tội đáng chết mà còn làm. – Nhĩ Tình hảo tâm nhắc nhở một tiếng, tội nhìn chằm chằm nương nương là tử tội, là đại bất kính. Cũng may nương nương nhà nàng là một người nhân từ, đổi lại là Cao quý phi, không chừng mắt cũng sớm rớt ra khỏi tròng rồi.

Anh Lạc nhanh chóng dập đầu xuống một cái, giọng nói thanh mà rõ ràng: - Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, nô tì thiển cận, trước giờ ở trong cung chưa từng gặp qua nữ nhân nào xinh đẹp bằng người, cho nên không nhịn được nhìn thêm một chút. Thỉnh xin hoàng hậu nương nương niệm tình nô tì thiển cận mà không trách phạt nô tì.

Hoàng hậu nương nương che chiếc khăn tay của mình, cười một tiếng: - Nha đầu này cũng quá tinh ranh rồi.

Nhĩ Tình ở bên cạnh cũng cười theo, nha đầu này miệng lưỡi cũng thật ngọt, trên đời này hễ là nữ nhân, ai cũng muốn bản thân mình xinh đẹp diễm lệ. Mà hoàng hậu nương nương cũng là nữ nhân, nghe được những lời này, sao có thể không vui?

- Được rồi, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi.

Nhĩ Tình ngầm ra hiệu cho Anh Lạc trở về tú phường, Anh Lạc không siểm nịnh, hành đại lễ với nương nương một cái rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Anh Lạc mà nụ cười của hoàng hậu nương nương vẫn mỉm trên môi, nha đầu này cũng thật vừa mắt nàng.

- Nếu nương nương vui như vậy, kêu nàng ta đến Trường Xuân cung được không?

Dung Âm gật đầu một cái, sau đó xoay lưng đi về bên trong phòng mình: - Sau khi thêu xong thường phục, gọi nha đầu ấy đến Trường Xuân cung đi.

Nhĩ Tình âm thầm ghi nhớ lời này của hoàng hậu nương nương, lần sau khi Anh Lạc đem thường phục tới, Nhĩ Tình đã giữ nha đầu ấy lại, phân phó việc làm ở Trường Xuân cung cho nàng ta. Nha đầu Anh Lạc khá thông minh, nói năng khôn khéo, cư xử chừng mực, Nhĩ Tình nhìn cũng thấy thuận mắt.

Nhưng có một vấn đề đó là Minh Ngọc khá không thích Anh Lạc, Nhĩ Tình thấy Minh Ngọc mách lẻo với hoàng hậu về chuyện Anh Lạc lười biếng, suốt ngày chỉ đi đi lại lại trong cung, nàng cũng cảm thấy lạ lẫm. Anh Lạc cũng không phải dạng nữ nhân ngu ngốc đến độ ấy, đã một bước được vào Trường Xuân cung, không thể nào lại tỏ vẻ lười biếng như vậy.

Nhưng dù sao người cũ nói ra vẫn đáng tin hơn người mới, thế nên khi Dung Âm nghe đến chuyện Anh Lạc lười biếng, nàng đã buộc miệng nói: - Nếu thật như vậy thì ngày mai cho nha đầu đó trở về tú phường đi.

Minh Ngọc nghe đến đó bèn trộm cười, xem xem nha đầu đó còn hống hách được bao lâu? Nàng nhất định một cước đá tiểu nha đầu đó về tú phường, tránh ở đây ăn nói ba hoa trước mặt hoàng hậu nương nương của nàng.

Tối đó, mây đen vần vũ. Sét đánh ầm ĩ, Dung Âm đang say ngủ bỗng nhiên bị một tia sét đánh xuống quá to làm tỉnh giấc, nàng vội vàng xỏ chân vào hài, hốt hoảng nói: - Hoa của ta, hoa của ta.

Những đóa hoa nhài nàng yêu thích nhất, nếu nàng không ra kịp thế nào cũng bị mưa làm cho rơi rụng. Không ngờ nàng lại thấy nha đầu lười biếng kia đang đứng dưới mưa giúp nàng che chắn chúng lại, rõ ràng là Minh Ngọc ghét bỏ người mới nên đặt điều nói xấu. Dung Âm ý tứ liếc nhìn Minh Ngọc một chút, nha đầu Minh Ngọc bèn cúi đầu, không nói gì.

Dung Âm nhìn thấy mưa vần vũ rơi xuống, từng hạt mưa, từng hạt mưa rơi xuống nặng nề. Nàng đưa tay ra ngoài hứng một ít nước mưa vào tay mình, lạnh đến thế này, nha đầu đó lại có thể vì những bông hoa nàng yêu mà chịu lạnh, một mình không oán không thán. Quả thật là một tiểu nha đầu đáng để tin tưởng.

Sau khi Anh Lạc che chắn cho hoa nhài xong, ngước mắt lên thì thấy hoàng hậu nương nương đang đứng bên mái hiên nhìn nàng. Dưới màn mưa đêm, nàng ấy hệt như tiên nga lạc bước xuống nơi này. Phút chốc Anh Lạc bỗng cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, nàng suy nghĩ cũng không biết nên làm gì tiếp theo, nàng có nên tiến lên một bước thỉnh an nàng ấy, hay nàng nên đợi nàng ấy quay về phòng trước?

Những suy nghĩ rối rắm xuất hiện trong đầu, Anh Lạc cau mày lại, bình thường không phải nàng không gì làm khó? Sao bây giờ lại cảm thấy bản thân nan giải thế này.

- Ngụy Anh Lạc! Mau vào bên trong, ngươi còn đứng dưới mưa làm gì?

Giọng của hoàng hậu nương nương mềm mại như làn nước suối trong, Anh Lạc nhanh nhẩu giật mình, nàng nhanh chóng bước vào bên trong mái hiên, nhanh nhẩu hành lễ: - Hoàng hậu nương nương tối an.

Hoàng hậu nhìn nàng, sau đó buông ra câu nói: - Mau về phòng thay đồ kẻo nhiễm phong hàn.

Anh Lạc nghe mình được quay về phòng, trong lòng cảm thấy y hệt như được giải thoát. Nàng nhanh chóng nhún người hành lễ một cái rồi nói: - Nô tì xin phép cáo lui.

Nói rồi Anh Lạc quay đầu lại, nhanh nhẩu đi thẳng một đường về phòng mình. Dung Âm thấy tiểu nha đầu ấy như chuột chũi lủi đầu đi mất, nụ cười bên môi thoắt ẩn thoắt hiện, nàng dặn dò nho nhỏ: - Nhĩ Tình, ngươi nấu cho nha đầu ấy một chén canh gừng giúp bổn cung.

Nhĩ Tình hầu hạ hoàng hậu trở về giường, trên đường đi Dung Âm có suy nghĩ một chút về nha đầu Anh Lạc, dù chỉ là một thoáng suy nghĩ lướt qua, thế nhưng đây là lần đầu tiên hoàng hậu nương nương suy nghĩ về một tiểu nô tì nho nhỏ dưới trướng mình.

Ẩn ẩn trong hành động của Anh Lạc, Dung Âm cảm thấy tiểu nha đầu ấy có thể tiến xa hơn. Nhưng Anh Lạc hình như không hứng thú với cường quyền, với ngân lượng, tính tình quật cường bất khuất, Dung Âm cảm thấy giống một nữ tướng không sợ trời sợ đất thì hơn.

Nghĩ đến Anh Lạc cầm gương giáo ra sa trường, Dung Âm bất giác lại bật cười một tiếng. Nhĩ Tình nghe nàng cười bèn ngạc nhiên, hỏi: - Nương nương có chuyện gì vui ạ?

- Không có.

Dung Âm nằm ngay ngắn trên giường, nhắm hờ đôi mắt xinh đẹp của mình lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Ánh sáng của ngày mới len lỏi vào bên trong Trường Xuân cung, đúng giờ Nhĩ Tình gọi nàng dậy. Nàng nằm yên trên giường một chút, sau đó mới tỉnh táo hoàn toàn để bước xuống giường. Nhĩ Tình ở bên cạnh cũng không nóng vội, chỉ nói:

- Hoàng hậu nương nương tối qua thức khuya, hôm nay mệt thì ngủ thêm một khắc nữa đi ạ.

Anh Lạc bưng một thau nước ướp hoa vào bên trong nội các của hoàng hậu, nàng thấy hoàng hậu nương nương đang nằm trên giường, hệt như một chú sâu lười đang nằm trên chiếc lá, thảnh thơi, an nhiên. Nụ cười trên môi bất giác ẩn hiện, hoàng hậu thấy điều này, thế nên nàng ngồi dậy, nhanh chóng khiến bản thân thức tỉnh.

- Hoàng hậu sáng an.- Anh Lạc hành lễ một chút, sau đó giúp cho hoàng hậu rửa mặt, chải tóc.

Những điều này Minh Ngọc không hề dạy nàng, nàng chỉ đành hỏi Trương ma ma, học lỏm chút nào hay chút đó. Thật ra Minh Ngọc không hề muốn nàng giúp nàng ấy làm chuyện này, nhưng Nhĩ Tình cứng rắn ra lệnh cho Anh Lạc tiếp xúc với hoàng hậu. Thế nên Anh Lạc nàng mới có cơ hội chạm vào mái tóc mây của nàng ấy.

- Thì ra nha đầu tinh ranh như ngươi không biết chải tóc.- Hoàng hậu nhìn mái tóc của mình rối bời trong gương, mỉm cười, không hề có ý tứ trách móc. Nhĩ Tình cũng cười nhìn bàn tay vụng về của Anh Lạc, nói, "Ngươi cũng thật vụng về rồi, làm sao hầu hạ hoàng hậu nương nương?"

Anh Lạc vội vàng quỳ xuống đất, nàng có thể không biết trong lúc này, nhưng Anh Lạc nàng tuyệt đối không phải dạng người khó tiếp thu. Nàng đã quyết ở bên cạnh hoàng hậu nương nương, thế nên những chuyện nhỏ như vậy không phải chuyện khó nhọc gì, nàng sẽ học thật tốt.

- Nô tì có thể nhất thời không biết, nhưng cho nô tì ba ngày, nhất định sẽ thành thạo.

Dung Âm thấy dáng vẻ khẩn trương này, nụ cười ngày càng sâu đậm: - Bổn cung cũng đâu trách ngươi, không chải tóc được thì giúp ta chuẩn bị y phục đi.

Nhĩ Tình nghe vậy bèn giúp nàng nhận lược, nhanh chóng chải tóc cho hoàng hậu. Anh Lạc ngập ngừng đưa lại chiếc lược trong tay mình, nàng nhất định phải biết cách chải tóc cho nàng ấy, nhất định.

Bình Luận (4)

  1. user
    tecaibich Tongtangtonnutreocaymit (2 năm trước) Trả Lời

    Truyện hay nhất từ lúc tôi đi vào động LạcHậu haha!Yên tâm đi tôi lưu lại rồi nữa có gì tôi viết vô vở để dành cho đời sau haha😉👍

  2. user
    Kiri Shion (2 năm trước) Trả Lời

    Ano đây là góc nhìn thứ mấy vậy???? Chả lẽ góc nhìn thứ 3?????

  3. user
    AnhM (2 năm trước) Trả Lời

    :>♡♡ tuyệt vời :3

Thêm Bình Luận Xem Thêm Bình Luận→