Chương 1: Thợ mỏ tinh tế

Theo sự tiến bộ và phạm vi ảnh hưởng ngày càng được mở rộng của khoa học kỹ thuật, số lượng dân cư cũng đang không ngừng tăng lên, ô nhiễm môi trường cùng với việc thiếu thốn nguồn năng lượng càng giống như đổ thêm dầu vào lửa dẫn các giống loài lần lượt bị tuyệt chủng,cuối cùng dẫn đến hoàn cảnh của địa cầu không còn thích hợp cho nhân loại sinh sống nữa, vì vậy nhân dời sự chú ý về phía vũ trụ mênh mông, từ đây nhân loại chính thức tiến vào thời đại tinh tế.

Nhưng nếu muốn từ trong vũ trụ mênh mông rộng lớn tìm được một tinh cầu có hoàn cảnh thích hợp cho nhân loại sinh sống giống như địa cầu thật sự rất khó khăn hơn nữa còn phải đối mặt với các chủng tộc khác trên hành tinh đó, trong đó một bộ phận có ác ý rất lớn đối với nhân loại.

Vì để thích ứng hoàn cảnh khốc liệt của vũ trụ và chống lại sự xâm lược của các chủng tộc khác, trải qua hơn trăm năm nghiên cứu và thực nghiệm lặp đi lặp lại, các nhà khoa học đã phát minh ra tàu vũ trụ, cơ giáp và các loại vũ khí có tính tấn công cực mạnh.

Ngoại trừ những thứ này, các nhà khoa học còn tiến hành kế hoạch cải tạo gen với ý muốn làm tăng thực lực của nhân loại. Ban đầu, bọn họ tổ hợp gen của con người và các loài thú khiến cho loài người có thể hóa thú, đây là cải tạo sơ cấp nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện, gen của loài thú không được ổn định, đời sau rất dễ xuất hiện dị dạng.

Sau khi kế hoạch cải tạo gen sơ cấp tuyên bố thất bại, các nhà khoa học bắt đầu nghĩ cách cường hóa gen loài người, trải qua trăm ngàn lần thất bại, cuối cùng cũng nghiên cứu thành công phương pháp cường hóa gen nhân loại khiến cho nhân loại rốt cuộc cũng có thể đứng vững ở tinh tế, thành lập nên đế quốc thuộc về nhân loại.

********

Năm 1552.

Tinh cầu Kurta.

Đây là một tinh cầu hoang vu, khắp nơi đều là đất vàng, gió cát cực kì lớn, nhiệt độ lại còn cực kì thấp, nhưng trên thực tế nơi này lại là một tinh cầu có tài nguyên dồi dào, dưới lòng đất cùa tinh cầu cực kì bình thường này cất giấu đá ngọc có giá trị lên đến trăm tỷ điểm tín dụng.

Trong mỏ quặng tối đen có mười mấy tên thợ mỏ khỏe mạnh, mồ hôi như mưa đang tiến hành khai thác đá, nếu nhìn thật kỹ thì có thể thấy trong đó có một thiếu niên tương đối gầy yếu.

Thiếu niên đó tên là Lâm Lạc, là đời sau của người cải tạo gen sơ cấp, trong cơ thể có gen của loài thú khiến cho cậu có hóa thú tùy ý, lúc này cậu đang biến đôi tay của mình thành vuốt động vật khiến cho động tác đào đá cực kì nhanh nhẹn, hoàn toàn không thể so sánh với các thợ mỏ đang cật lực bên cạnh.

Vận may của thiếu niên này không tồi, rất nhanh đã đào được một đá ngọc to bằng cỡ nắm tay, cậu cẩn thận bỏ đá ngọc vào chiếc xe đẩy bên cạnh, bên có mười mấy khối đá ngọc, mỗi khối có thể đổi được một trăm điểm tín dụng.

Đá ngọc là một loại khoáng thạch cực kì đặc biệt của vũ trụ, bên dưới lớp vỏ đá cứng rắn bị phong hoá là một loại kết tinh đặc biệt ẩn chứa năng lượng khổng lồ, một khối nhỏ là đủ năng lượng cho cơ giáp vận hành trong ba ngày, bởi vậy nên giá trị không hề rẻ. Hiện giờ cơ giáp, phi thuyền, vũ khí, khí giới, tất cả đều không thể thiếu năng lượng. Năng lượng trở thành tài nguyên khan hiếm nhất thời đại tương lai, ngay cả dị năng giả sau khi đã kích phát gen đặc biệt cũng phải cần dịch năng lượng được lấy ra từ kết tinh năng lượng này.

Lúc đầu đá ngọc được gọi là đá năng lượng nhưng sau đó mọi người phát hiện loại đá năng lượng này cực kì giống với phỉ thúy trên địa cầu nên mọi người quyết định dùng đá ngọc làm tên của loại đá năng lượng này. Khoáng thạch vừa mới được khai thác hoặc chưa qua gia công đều được gọi chung là đá ngọc hay mao liêu còn kết tinh năng lượng ở bên trong được gọi là phỉ thúy.

Bên ngoài đá ngọc được bao phủ mới một lớp phong hóa đặc biệt có thể ngăn cách phóng xạ, bảo vệ cũng như che lấp kết tinh năng lượng ở bên trong khiến cho các cách thăm dò của con người đều không có hiệu quả. Bởi vậy nên mỏ quặng đá ngọc không có cách nào sử dụng máy móc để khai thác, cần phải sử dụng nhân công mới có thể đảm bảo được độ hoàn chỉnh của đá ngọc.



Đá ngọc và phỉ thúy nguyên thạch ở địa cầu giống nhau, không phải bên trong mỗi khối đá đều có chứa phỉ thúy, đá ngọc còn chia ra loại có tính chất tốt và xấu, có sắc hoa hay có vết nứt không, vấn đề này không chỉ yêu cầu kiến thức cùng kinh nghiệm mà còn cả vận may. Phỉ thúy phẩm chất càng tốt thì năng lượng ẩn chứa trong đó cũng càng nhiều, giá trị cũng càng cao.

Bất kể một khối đá ngọc nào trước khi cắt ra đều không thể biết được bên trong có phỉ thúy hay không, phỉ thúy loại gì khiến cho việc mạo hiểm và sự ngoài mong đợi của nó được mọi người yêu thích, bởi vậy ở đế quốc, đổ thạch lại càng thịnh hành hơn so với địa cầu.

“Này, Tiểu Lạc, tới giờ cơm chiều rồi, đi không?” Một thợ mỏ có ngoại hình thật thà khỏe mạnh buông cái xẻng trong tay xuống, lại lau mồ hôi trên trán sau đó nói với Lâm Lạc.

“Vâng, anh Tôn.”

Lâm Lạc dừng tay, biến vuốt thú trở lại thành bàn tay của con người sau đó chuẩn bị đẩy xe của mình đi.

“Để anh, để anh!” Tôn Hoành dùng dây xích buộc hai xe lại với nhau, sau đó một tay đẩy xe, một tay ôm vai Lâm Lạc, cùng nhau đi ra ngoài.

Lâm Lạc nở nụ cười cảm ơn anh ta sau đó cùng nhau bước trước bước sau ra khỏi quặng mỏ.

Bên trong quặng mỏ đèn đuốc sáng trưng cho nên Tôn Hoành đi đường cũng không cần phải cẩn thận nhưng anh ta vẫn đỡ Lâm Lạc như cũ cũng bởi vì buổi tối mắt của Lâm Lạc không được tốt lắm.

Hai người đi trước trung tâm quản lý, giao đá ngọc trong xe đẩy sau đó đổi thành điểm tín dụng, lãnh dịch dinh dưỡng rồi về khu ký túc xá. Sau khi chia tay, Lâm và Tôn Hoành đi vào phòng của mình.

Ký túc xá của thợ mỏ hiển nhiên là rất đơn sơ, diện tích khoảng mười mét vuông, ngoại trừ tủ quần áo, giường đệm và bàn ghế thì không còn gì nữa, may mà còn có cái phòng vệ sinh nho nhỏ để bọn họ giải quyết cá nhân vấn đề ở trong phòng.

Bận rộn ở quặng mỏ một ngày, trên người Lâm Lạc toàn là bụi đất, khuôn mặt nhỏ cũng bẩn khiến cậu rất muốn được tắm nước nóng cho thoải mái.

Lâm Lạc cởi bộ đồ phòng hộ bẩn thỉu ra, tiện tay ném trên mặt đất sau đó đi vào phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh đại khái chỉ rộng khoảng hai mét vuông, bên trong trống không nhưngLâm Lạc vẫn đóng cửa lại, sau khi ấn phím vòi sen, trên vách tường đột nhiên xuất hiện nhiều lỗ nhỏ phun ra các tia nước ấm. Sau khi phun nước ấm lại bắt đầu phun dung dịch tẩy rửa chuyên dụng, cuối cùng là phun nước đợt cuối với cường độ mạnh hơn để tẩy sạch dung dịch tẩy rửa. Tiếp đến bật chế độ không trọng lực hút hên nước, đến khi Lâm Lạc ra khỏi nhà vệ sinh thì trên người đã sạch sẽ, khô ráo.

Bộ đồ phòng hộ bị ném trên sàn cũng đã được người máy giặt sạch sẽ, đặt ngay ngắn ở trên giường, giày để ở mép giường, sàn nhà cũng đã được lau qua. Lâm Lạc vừa lòng gật đầu, mặc đồ phòng hộ sạch sẽ vào sau đó nằm lên giường, uống sạch dịch dinh dưỡng mà lúc nãy mình vừa mới nhận.

Hôm nay dịch dinh dưỡng là vị thịt gà mà Lâm Lạc thích, cậu thỏa mãn xoa bụng, lúc này quang não trên cổ tay vang lên chứng tỏ có người muốn liên lạc. Lâm Lạc nhìn tên ở trên đó sau đó lập tức nhấn chuyển.



“Tiểu Lạc.” Khuôn mặt hiền từ của Lý Quân xuất hiện trên màn hình.

“Ông Lý.” Lâm Lạc mỉm cười, bên trái trên má hiện lên lúm đồng tiền đáng yêu.

“Buổi tối hôm này người nhà họ Hình sẽ tới đây chọn đá, cháu có muốn làm trợ thủ cho ông không?”

“Muốn muốn muốn!” Đôi mắt Lâm Lạc lập tức sáng lên.

“Được, tám giờ, ở chỗ cũ.” Lý Quân cười khẽ, kết thúc cuộc trò chuyện.

Lý Quân là một giải thạch sư, ông đã làm việc ở khu khai thác mỏ được vài chục năm, hễ là người bên trên tới lựa đá đều chọn ông làm người giải thạch bởi vì kinh nghiệm giải thạch của ông phong phú nhất, tay nghề nhanh nhẹn, lưu loát, rất ít xuất hiện sai lầm. Ông đối với Lâm Lạc vừa chịu khó lại vừa thông minh rất yêu thích, cũng đã từng muốn bồi dưỡng Lâm Lạc trở thành người kế thừa tay nghề của ông, chỉ tiếc Lâm Lạc có gen khiếm khuyết……

Mọi người đều biết đời sau của người cải tạo gen sơ cấp khả năng mang gen khiếm khuyết lên tới 90%, chỉ là cách thức biểu hiện và mức độ nghiêm trọng không giống nhau mà thôi.

Lâm Lạc cũng không thể trở thành 10% may mắn kia, sau khi sinh ra không lâu, cậu đã được kiểm tra là có gen khiếm khuyết về thị giác vô cùng hiếm gặp làm cho cậu không thể nào phân biệt được các sắc thái màu sắc giống người bình thường, thế giới đầy màu sắc trong mắt cậu chỉ có ba màu trắng, đen và xám, chỉ có sáng và tối mà không có bất kì màu sắc nào khác.

Cha mẹ cậu hiển nhiên không thể nào chấp nhận được đả kích như vậy nên đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng cậu, đưa cậu đến cơ quan phúc lợi. Mặc dù gọi là cơ quan phúc lợi nhưng giáo dục cũng không kém trường công bao nhiêu.

Sau khi Lâm Lạc tròn mười tám tuổi thì phải rời cơ quan phúc lợi, sinh hoạt một cách độc lập, bởi vì cậu mang gen khiếm khuyết nên rất khó tìm được công việc thích hợp, cậu rất vất vả mới tìm được công việc thợ mỏ bao ăn bao ở này nên làm một lần chính là làm ba năm.

Ngày từ đầu mục đích của cậu chỉ muốn sống sót nên cơ bản cũng không có hoạt động giải trí gì, chỉ có lúc có người tới chọn đá mới tới nơi giải thạch nhìn một chút. Không nghĩ tới cậu lại nảy sinh hứng thú đối với việc đổ thạch đầy mạo hiểm và nhiều bất ngờ này.

Chỉ tiếc là gen khiếm khuyết khiến cậu không thể nhìn rõ trong bóng tối nên càng không cần phải bàn đến việc đổ thạch. Khi thấy người ta nói phỉ thúy đẹp như thế nào, khi thấy dáng vẻ mọi người hưng phấn quơ tay múa chân khi xem giải thạch, cậu cũng muốn được nhìn thấy vẻ đẹp lộng lẫy của phỉ thúy, cho nên cậu bắt đầu tích cóp tiền để đổi lấy dịch cường hóa gen xem thử có thể chữa khỏi hai mắt của mình hay không.

Nghĩa của dịch cường hóa gen cũng giống như tên, có nghĩa là thuốc giúp cơ thể loài người mạnh hơn , dịch cường hóa gen sơ cấp đã năm mươi vạn điểm tín dụng, trung cấp cần một trăm vạn điểm tính dụng, cao cấp cần năm trặm vạn điểm tín dụng.

Dịch cường hóa gen sơ cấp nhiều nhất cũng chỉ giúp cơ thể khỏe mạnh hơn, dịch trùng cấp có thể cải thiện thể chất loài người, chữa trị vết thương còn cao cấp thì không chỉ chữa được những bệnh nặng bẩm sinh hoặc kéo dài mà còn có thể giúp cho bọn họ thức tỉnh dị năng cho nên mới có giá cao đến thế.

Lâm Lạc thở dài, dùng quang não xem điểm tín dụng trong tài khoản của mình, nếu mua dịch cường hóa gen trung cấp thì còn thiếu khoảng sáu mươi vạn, thật sự không biết còn phải tích cóp bao lâu nữa mới đủ đây.