Chương 1: Tổ của cậu đâu rồi?

Edit: Manh Manh

"Ai nha, hài tử nhà ai đây? Mùa đông mặc như này không lạnh sao?"

Trên đường đi, một bà thím nhìn thấy một thiếu niên nhỏ tuổi, quần áo đơn bạc, bên dưới còn dính một ít bùn. Vốn không tính quan tâm nhưng lại thấy thiếu niên này có một đôi mắt rất linh khí.

Nàng lấy ra vài đồng tiền từ trong tay áo, ném vào cái chén đặt trước mặt Phượng Sâm.

Phượng Sâm chân không đi giày, ngồi dưới đất đang ngơ ngẩn suy nghĩ nên giáo huấn kẻ mắng mình là xú chim sẻ như thế nào, bỗng nhiên thấy vài đồng tiền trong chén lập tức vui vẻ cười tươi.

Bà thím kia thấy vậy không khỏi lắc đầu than nhẹ: "Vẫn chỉ là một hài tử ngốc." Tay cầm hai cái bánh bao từ trong rổ đặt xuống chén rồi rời đi.

"Ông ơi!" Phượng Sâm cầm hai đồng tiền chạy đến đưa cho ông lão ăn mày ngồi cạnh tửu lâu. "Ông nói cho ta tin tức kia đi."

Ông lão duỗi tay nhận hai đồng tiền, đôi mắt nhìn chằm chằm hai cái bánh bao trong chén, nói với Phượng Sâm: "Có thể cho ông một cái không?"

Phượng Sâm hào phóng đem cho ông một cái bánh bao, học theo bộ dáng của ông đem cái bánh bao nhét vào trong miệng,

Đây là lần đầu tiên tiểu Phượng Hoàng ăn loại đồ vật này, lúc nếm được nhân thịt bên trong vỏ bánh, đôi mắt trừng lớn.

Nhai hai ba cái là ăn xong cái bánh, nhìn ông lão đang nhấm nháp từ từ, cậu liền thắc mắc.

"Ông ơi, sao ông ăn chậm vậy, ông thấy bánh không ngon à?"

Ông lão ăn mày nghe xong cũng mặc kệ, từ tốn ăn hết cái bánh.

"Ông ơi, ông nhanh kể cho ta chính sự đi."

Ông lão sờ hai đồng tiền trong túi, lúc này mới chậm dãi nói: "Thôi được, ta kể ngươi nghe một chút. Ngàn năm trước, tộc chim Phượng Hoàng ngã xuống, Phượng Tê Tông..."

"Cái gì!" Cái chén trong tay Phượng Sâm rơi xuống, vỡ ra một lỗ to ở đáy chén.

"Ai ui." Ông lão đau lòng lập tức cúi xuống nhặt cái chén lên "Không phải ngươi muốn nghe ta kể chuyện này hay sao? Sao tự nhiên lại quăng bỏ cái chén?"

"Kể cả thế ông cũng thể nói mê sảng nha? tộc Phượng Hoàng làm sao ngã xuống được?" Phượng Sâm nghe xong liền tức giận, chân trần dẫm lên tuyết đi tới đi lui nói.

Ông lão đã thu tiền của cậu, tính tình liền tốt hơn một chút, lão lôi Phượng Sâm ngồi xuống còn quan tâm cậu mùa đông không đi giày có cảm thấy lạnh không.

Phượng Sâm nghe xong liền ném ra sau đầu, ngồi trên bậc thang bên cạnh nói. "Không lạnh, ông thấy lạnh không?"

Ông lão lắc lắc cái đầu, tiếp tục kể chuyện xưa: "Tộc Phượng Hoàng sau khi hứng chịu thiên kiếp liền ngã xuống, Yêu tộc thất thủ, chiến tranh diễn ra không ngừng, con dân bá tánh chạy nạn khắp nơi, sau đó ở bên cạnh cấm địa Phượng Hoàng tộc thành lập một Phượng Tê Tông, được thừa hưởng chút truyền thừa, lúc này mới kết thúc được mười mấy năm chiến tranh."

Phượng Sâm đã ngủ hơn một ngàn năm, đối với sự vật bên ngoài không có chút hiểu biết nào, cậu hỏi: "Tại sao Yêu tộc lại thất thủ? Không phải còn có Long tộc hay sao?"

"Sau khi Phượng tộc ngã xuống không lâu, chiến tranh lan tới lãnh địa của Long tộc, đúng lúc tộc trưởng Long tộc đang ở thời điểm tu luyện quan trọng, cuối cùng đã tẩu hỏa nhập ma, tự bạo Kim Đan dẫn đến toàn bộ cực bắc trở thành một mảnh hoang vu, không còn một ngọn cỏ."

"Hơn tám trăm năm trước, đoàn người của Phục Hi Các tiến vào Hoang Mạc Cực Bắc, hơn một trăm người đi vào một đi không trở lại, chỉ có hai vị trưởng lão của Phục Hi Các thuận lợi đi ra, bọn họ vậy mà tìm được Long cốt, đem chúng chế thánh Huyền Sương Kiếm đệ nhất thiên hạ, lúc này mới đi đến tìm Phượng Tê Tông có được truyền thừa của Phượng Hoàng liên thủ bình định chiến loạn, từ đó đến nay, thiên hạ thái bình."

"Thì ra là như vậy a." Phượng Sâm nghe xong có chút rầu rĩ không vui, đem cả người đều gục xuống tuyết lạnh.

Ông lão cầm lên chén của mình, để ở phía trước, thấy Phượng Sâm không phản ứng liền hỏi: "Làm sao thế? Nghe ta kể xong thương tâm hả?"

"Không phải" Phượng Sâm có chút xấu hổ nói: "Ta lại thấy đói rồi, cái đồ vật trắng trắng vừa nãy ăn xong vẫn chưa thấy no."

Cậu từ trên bậc thang nhảy xuống, thiếu chút nữa làm cho cái chén của ông lão cũng vỡ nốt, Phượng Sâm nhanh chân chạy đi "Trời sắp tối rồi, ta đi kiếm ăn đây, ngày mai lại gặp ngươi nha"

Cuối cùng chỉ còn lại ông lão ngồi tại chỗ thở dài. "Tuổi trẻ thật tốt, cái bộ xương già này của ta không biết có thể chịu qua mùa đông này hay không đây..."

Phượng Sâm tìm một góc vắng người, hóa thành hình một con chim cao ước chừng bảy tám tấc, lông đuôi dài kéo lê trên mặt đất, toàn bộ lông chim một màu xám xịt dính đầy bùn đất.

(Một tấc = 10cm -> Bảy tấc = 70cm)

Cậu nhảy lên đầu tường, cất cánh bay ra ngoại thành.

Đã nhiều ngày rồi cậu chưa được ăn ngon, ngủ cũng không tốt, vốn muốn tìm một vài con chim đến cùng nhau ngủ, ai mà ngờ con chim sẻ nhỏ nhưng gan lớn kia chê cậu một hồi.

Cậu từ nhỏ đã được tộc chim sủng ái, đây là lần đầu tiên bị một con chim sẻ nhỏ chê như vậy, cảm thấy rất tức giận.

Cậu hướng đến nhóm chim tước hỏi thăm sự tình một phen liền bị cả đám hội đồng một trận, cuối cùng đành phải biến về hình người chạy vào thành hỏi thăm.

Không nghĩ đến bây giờ là một ngàn năm sau rồi.

Phượng Sâm một bên vỗ cánh phành phạch bay, một bên suy nghĩ: Có thể là lần trước trộm lông đuôi của phụ thân và mẫu thân nên bị bọn họ đuổi đến nơi này, không sao cả, cậu trở về làm nũng với mẫu thân một chút, lại xin lỗi họ là tốt rồi, chắc chắn họ sẽ tha thứ cho cậu nha.

Cái ông lão nhân tộc kia nói cái gì mà Phượng tộc ngã xuống, lãnh địa của Long tộc biến thành Hoang Mạc Cực Bắc, Thanh Long thúc bị người ta lột xương cốt chế thành kiếm gì gì đó, hơn nửa chắc chắn là giả.

Phượng Sâm bay một hồi, thân hình rút nhỏ đi không ngừng, cuối cùng thành một con chim cao một tấc, chim nhỏ tính ra dễ hoạt động hơn. Cậu dừng ở một cành cây nhỏ, con chim sẻ hôm qua khi dễ cậu đang nằm ở trong ổ ăn thịt.

Chim sẻ vốn không cảm nhận được hơi thở của Phượng Sâm, chỉ là ánh mắt cậu quá mức u oán, chim sẻ cảnh giác ngước đầu lên liền thấy Phượng Sâm đang ngồi cạnh ổ của mình.

"A! Con chim xấu xí! Ngươi tránh xa ổ của ta ra!"

Phượng tộc sinh sản so với các tộc khác khó khăn hơn rất nhiều, là một bé Phượng Hoàng duy nhất trong gần một trăm năm, lông chim của Phượng Sâm được chăm chút đến mức bóng loáng, so với lông chim của đại bá cậu còn xinh đẹp hơn.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời chim, cậu bị một con chim kêu là đồ xấu xí.

Nháy mắt lông chim của cậu liền xù lên, nhìn người chim thấy tròn lên một vốc. Phượng Sâm xông lên mổ vào cánh của con chim sẻ mắt mù này một cái. Một lúc sau liền thấy hai con chim ở trong ổ chim sẻ đánh nhau.

Ngày hôm qua chưa đánh cho con chim sẻ mất nết này một cái là do cậu còn chưa quá quen với thân hình bé xíu này, hôm nay cậu đã có thể thuần thục mà khống chế thân thể liền chạy qua đánh nhau với con chim xấu xa này.

Mà chim sẻ cũng biết nắm bắt cơ hội, gặm rớt mất mấy cọng lông chim của cậu. Cánh của cậu chợt cảm thấy đau xót, cúi xuống liền nhìn thấy mấy cọng lông chim màu xám rơi xuống.

Phượng Hoàng đã thành niên sẽ không dễ bị rụng lông, rụng lông đồng nghĩa với việc sẽ sinh bệnh hoặc chết đi, nhất là bị ngoại lực cố ý kéo rụng lông, rất đau.

Trước khi ngủ cậu đã được một trăm tuổi, rất nhanh liền trở thành một Phượng Hoàng trưởng thành. Càng không nói đến giấc ngủ này trải qua cả ngàn năm, thân thể đã trở thành chim trưởng thành từ rất lâu rồi. Hôm nay lại bị chim sẻ gặm rớt mấy cọng lông xuống, cánh đều thấy xót xót.

Phượng Sâm trừng mắt nhìn lông chim màu xám dính đầy bùn đất từ trên người rơi xuống. Cậu không thể tin được thứ lông xấu xí này là từ trên người cậu rụng xuống. Trời quang sụp đổ.

Khoan đã! Quan trọng là!! Lông chim của cậu sao lại dễ rụng như vậy?

Tâm trạng Phượng Sâm hỏng mất, Phượng Sâm ủy khuất, Phượng Sâm muốn khóc.

Trong chốc lát, mắt đậu đen nhỏ của Phượng Sâm có ánh kim chuyển động, nháy mắt phóng ra vô số uy áp tràn ngập khu rừng.

Con chim sẻ ở trước mặt cảm nhận được một cỗ hơi thở đáng sợ, rất nhanh quỳ rạp cả người chim xuống.

Vô số chim muôn khắp nơi bay ra, sợ hãi bay đi, cách khu rừng càng xa càng tốt.

Phượng Tê Tông, Thiên Sơn đỉnh.

Yến Hồi vừa kết thúc tu luyện liền cảm thấy ở dưới chân núi có một tia linh lực dao động, vô số chim tước chưa khai thông linh trí chạy đến viện của hắn. Hắn liền đứng dậy phất tay đem kiếm bản mạng của bản thân triệu hồi ra, ngay lập tức chạy đến nơi phát sinh dị tượng.

~~~~

"Uy, cái tư thế này của ngươi là gì? Tư thế đầu hàng??" Phượng Sâm dãn dãn cái cánh một cái, vừa quay đầu liền thấy chim sẻ quỳ rạp xuống, cậu liền lấy cánh vỗ vỗ người nó một cái.

Ân, cảm giác không tồi, con chim này ăn uống khá tốt, sao lại có thể mập mạp như vậy.

Chim sẻ không màng đến ân oán trước kia, nó run rẩy lấy cánh tự ôm chính mình khóc ra: "Ngươi vừa nãy không cảm nhận được sao? Là Phượng Hoàng! Là hơi thở tức giận của Phượng Hoàng!!"

Lúc này Phượng Sâm liền cố ý thẳng lưng ưỡn ngực, chờ con chim sẻ mất nết này khen thêm vài câu nữa.

Tuy rằng trước đó nó mắng cậu không ít, nhưng cậu không thèm để ý, khen cậu thêm hai câu liền coi như không có chuyện gì.

Kết quả con chim sẻ kia câu tiếp theo liền thắc mắc: "Ơ không đúng, Phượng Hoàng đã chết từ lâu lắm rồi mà?"

Vừa rồi do Phượng Sâm quá tức giận nên mới bộc phát được chút uy áp của Phượng Hoàng, lúc này uy áp đã tan biến hết, chim sẻ liền bò dậy vỗ vỗ ngực: "Làm ta sợ gần chết, còn tưởng rằng Phượng Hoàng niết bàn trở về cơ."

Phượng Sâm: "......."

Còn cùng con chim sẻ này so đo cậu sẽ thành con gà!!!!

Cậu trùm cái cánh lên đầu con chim sẻ, tức giận nói: "Nằm im cho ta mượn lông chim ngươi ngủ một giấc."

"Nga nga." Chim sẻ nhặt lên miếng thịt vừa bị ném rơi xuống ổ vừa gặm vừa gật gù. "Khoan đã, không đúng, ngươi sao lại ngủ trong ổ của ta? Ta đã có chim trong lòng rồi nha!"

Cậu tức giận đem cái cánh chụp lên đầu nó, làm cho khối thịt nó vừa mới gặm được hai miếng lại rơi xuống đất.

"A! Bữa tối của ta!!"

Nghe tiếng rít gào của chim sẻ, Phượng Sâm lúc này mới vừa lòng bay đến dòng suối nhỏ cách đó không xa.

~~~~~

Chim sẻ: Con chim xấu xí chết tiệt, ta sắp cầu hôn chim khuyên ở cây bên cạnh rồi nha, ngươi cút ra khỏi ổ của ta mau.

Phượng Sâm: Con chim ngu si