Quyển 1 - Chương 34: Khách không mời mà đến

“Long Mã? Em sao lại tới đây?” Hổ Phách đẩy tay Nhân Vương đang vuốt tóc mình ra. Không phải cậu vừa mới nói qua điện thoại là không tới đây sao? “Không phải em đang tập ở câu lạc bộ quần vợt à?”

“Giữa trưa mới bắt đầu, không phải chị định ở trong phòng y tế đến tối chứ?” Việt Tiền đi đến bên mép giường Hổ Phách: “ Chị đi ăn cơm cùng em, sau đó em đưa chị đến bệnh viện gặp bác sĩ, rồi về nhà.” Ánh mắt không tốt nhìn Nhân Vương: “Chị với Nhân Vương của trường Lập Hải có quen biết sao?” Chị quen biết với cả Lập Hải sao?”

“Trước kia chị cùng với cậu ấy là bạn tốt ở Đại Hải, cậu ấy có qua thăm chị một chút. Em đưa chị trở về thì câu lạc bộ làm thế nào?” Hổ Phách cũng không muốn nằm mãi ở phòng cứu thương, bên trong kia mùi nước khử trùng làm cho cô có chút khó chịu.

“ Trốn được là tốt rồi, dù sao còn có những người khác nữa.” Long Mã đỡ Hổ Phách từ trên giường, ngồi xuống đi giày giúp cô.

“ Chị cùng với hắn vẫn qua lại hay sao?”

Nhân Vương theo thói quen dùng ngón tay quấn vòng quanh lọn tóc dài của mình, cảm thấy mình sắp bị ánh mắt kia chọc mù, trắng trợn lộ ra sự ân ái quá đi mà. Hoàn toàn có thể cảm nhận được địch ý của cậu thiếu niên thiên tài quần vợt siêu cấp này, so với ở lúc ở trên sân quần vợt thì quả thật là rất có thực lực. Xem ra vận số Hổ Phách không tệ, gặp được một người vô cùng quan tâm đến cô ấy.

“ Ừ…” Hơi do dự một chút, Hổ Phách cũng trả lời quả quyết. Bây giờ dù là ai thì hẳn chỉ có Long Mã hiểu, những người khác chẳng qua chỉ là bạn chăn gối thôi. Mặc dù Long Nhã đã quay về, nhưng cô đã chấp nhận Long Mã, cô cần cẩn thận tìm khoảng thời gian thích hợp chia tay Long Nhã sau đó cùng với Long Mã ở chung một chỗ. Dù sao Bình Đẳng Viện cũng tốt Bất Nhị cũng tốt, cũng sẽ không là quan tâm loại chuyện như vậy người.

Đến cả với Tích Bộ, Hổ Phách cảm thấy lợi dụng cảm giác áy náy này cũng tốt. Đối với một số người, có được quá dễ dàng sẽ không biết quý trọng, muốn cho cậu thấy được nhưng không sờ được, mới là biện pháp tốt nhất giữ cậu bên người. Cho nên việc cùng Long Mã chính thức qua lại, cũng là một phần trong kế hoạch của Hổ Phách, chỉ là, chuyện mấy người đàn ông đồng thời ở chung với nhau bị phát hiện, tình cảm của Long Mã sẽ bị tổn thương.

Vì thế cũng giống như bây giờ, chỉ cần là chuyện không quan trọng, Hổ Phách sẽ đều nghe theo lời Long Mã, cũng chỉ có ở những chỗ như thế này, quan tâm tới cô một chút, Hổ Phách mới có thể bớt đi cảm giác bất an và áy náy.

Long Mã thay chị cột chặt dây giày, chị lại thừa nhận bọn họ đang qua lại, làm cậu thở phào một cái, khóe miệng hơi cong lên. Mới phát hiện Bình Đẳng Viện nhìn trộm chị rất nhiều lần, còn có anh Bất Nhị cũng vậy, Long Nhã cũng chỉ là muốn nắm chặt chị ở trong tay mới có thể đè xuống con tim bất an.

“ Chị à, vậy chúng ta đi ăn đi, em nhớ có một nhà vườn mà trước kia chị rất thích đấy.” Việt Tiền đỡ Hổ Phách đứng lên.

“Này, không định mời tôi hả? Bạn Việt Tiền?” Nhân Vương tinh nghịch ghé vào vai Hổ Phách, bị Việt Tiền đẩy ra, lại ghé vào bả vai Việt Tiền, “Này, này, nhưng mà cậu em à, có thể để cô ấy cử động như vậy cũng không sao chứ?”

“Không sao, chỉ cần anh cách xa chị ấy một chút.” Mặc dù là bạn của chị, nhưng mà cậu nhìn vẫn có chút không thích, nếu như có thể biến thành nhỏ lại, có thể bỏ vào trong hộp bảo vật đeo ở trước ngực như vậy sẽ không cần lo lắng bị lừa đi mất.

“Thật đáng tiếc, anh cùng Hổ Phách trước đây là bạn tốt đó. Lúc chúng tôi còn chơi chung thì còn không biết cậu đang ở chỗ nào đấy.” Nhân Vương bình thản túm lấy tay Việt Tiền, nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn không nhịn được ý nghĩ muốn trêu chọc một chút.

“Thật không, tôi chưa từng nghe chị nhắc đến cậu, có thật hai người là bạn tốt không vậy?” Bàn về độc mồm độc miệng Việt Tiền cũng đâu có thua kém.

Sau đó, Nhân Vương làm bộ u oán nhìn Hổ Phách: “ Phải không, trước kia Hổ Phách và mọi người không bao giờ nhắc tới tôi sao? Lâu như vậy mà cũng không liên lạc là bởi vì không có coi tôi là bạn bè nữa hay sao? Đúng là làm cho người ta đau lòng quá đi ”

“Này, hai ngươi nói đủ chưa hả, nếu không cứ ở trong này từ từ mà trao đổi, tôi đi ăn cái gì trước đây.” Hổ Phách im lặng nhìn hai người, lâu không gặp như vậy rồi mà tính cách của Nhân Vương vẫn không có gì thay đổi, Long Mã cũng vậy, bình thường thì lạnh nhạt xa cách, vậy mà bây giờ có thể nói nhiều như thế.

Ba người nhanh chân rời khỏi phòng y tế. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, thích quá, Hổ Phách giơ tay lên che ánh sáng, bạn tốt, lại nghiêm túc thích mình, nếu có thể một lòng như vậy thì cũng tốt.

“ A…a … thật đáng ghét! Tại sao Long Mã lại thích cô ta chứ? Thật đáng ghét, hoàn toàn không nhìn ra cô ta có điểm nào xứng với Long Mã! Tớ sẽ không buông tay đâu.” Tiểu Phản Điền Bằng Hương nhìn Long Mã đang dìu Hổ Phách, đùng đùng nổi giận hét lên.

“ Tiểu Bằng cậu đừng tức giận như thế..” Long Khi Anh Nãi sốt ruột muốn che miệng bạn thân lại, mặc dù chính mình cũng không cam lòng, nhưng là anh Long Mã thích chị ấy thì nhất định là có lý do, yên lặng ủng hộ là được rồi, bằng không nếu Long Mã biết các cô ở sau lưng mình mà bình luận như vậy thì nhất định sẽ bị ghét. Cũng giống như lúc Long Mã mới công khai, không ít nữ sinh ở sau lưng bàn tán, có một lần bị Long Mã bắt gặp, mấy cô gái kia bị trách móc đến phát khóc lên.

“ Tớ biết… thật là..Hừ, còn ba năm chứ đã tốt nghiệp ngay đâu, tớ cũng không tin Long Mã còn thích nổi cô ta, chỉ cần tớ không buông tay, nhất định sẽ còn cơ hội” Tiểu Phản Điền Bằng Hương nói, trong lòng tràn đầy tự tin.

Hai nữ sinh kia rời đi rồi, Hạnh Thôn mới từ gốc cây đi ra, sắc mặt tái nhợt. Thật là buồn cười, hạ quyết tâm thì sao chứ, ngay từ đầu hắn đã không có cửa rồi.

Phải làm gì đây? Chỉ cần buông tha cho cô ấy sao? Chấp nhận tha cho cô ấy sao Hạnh Thôn? Nhìn bóng lưng họ khuất dần, Hạnh Thôn yên lặng suy nghĩ, câu trả lời đương nhiên là phủ định, rốt cuộc thì đối mặt với khát vọng của chính mình, làm sao có thể dễ dàng buông tha được? Bất luận như thế nào, vẫn là muốn đánh cược một lần mới cam tâm.

Trong một cửa tiệm không xa trường học, nhóm ba người Hổ Phách vừa ăn cơm xong, trên bàn cơm Hổ Phách cùng Nhân Vương nói chuyện về cuộc sống gần đây và cả ý định sau này nữa. Chợt phát hiện ra hai người đều có ý định vào cùng một trường trường.

Cảm giác xa lạ do ba năm không gặp hoàn toàn biến mất, hai người lại trở về thời trung học, mọi thứ đều không có gì giấu diếm nhau. Long Mã trầm mặc ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng bị Nhân Vương chọc tức một vài câu thì tức giận đứng lên.

Ăn cơm xong, Hổ Phách cùng Nhân Vương trao đổi số điện thoại cùng địa chỉ thư điện tử mới. Ngồi phía sau chiếc xe của Long Mã, Hổ Phách chào tạm biệt Nhân Vương. Cùng Long Mã đạp xe chậm rãi quay trở lại nhà.

‘Chị, chị không muốn em đưa chị về sao?” Đề nghị đến bệnh viện bị từ chối, Long Mã đối với vết thương của chị vẫn là không an lòng.

“Không cần đâu, đây có phải là Long Mã năm thứ nhất cao trung không vậy? Giờ này về trường vẫn còn kịp vui chơi đó, không cần lo lắng cho chị đâu. Mẹ chị vốn là thầy thuốc mà, chị quen tự xử lý vết thương rồi, ở nhà còn có túi cứu thương nữa, chị có thể tự làm được. Chị cũng không muốn một người chỉ biêt vây quanh bạn gái đâu nha.” Hổ Phách làm bộ tức giận đẩy Việt Tiền rời đi.

“Được rồi, chị phải cẩn thận đó…” Long Mã vừa nói, đột nhiên ôm lấy Hổ Phách, một tay đặt ở sau gáy nàng, đôi môi nóng bỏng dán lên môi Hổ Phách, đầu lưỡi cạy ra hàm răng, càn rỡ dây dưa bên trong, cho đến khi Hổ Phách không thở nổi, vô lực đẩy bả vai của hắn, hắn mới lưu luyến buông đầu lưỡi ra khỏi miệng nàng, lại ở khóe môi liếʍ láp thật lâu.

“Đang nghĩ rất muốn chị…” Việt Tiền không nỡ cúi đầu tựa vào bả vai Hổ Phách. “Bị thương như vậy thì lúc nào mới có thể cùng chị...làm...đây…”

“Em đang nói gì thế, đáng ghét!” Hổ Phách mắc cỡ đỏ mặt: “ Đi đi, không muốn nhìn thấy em nữa…” Bị đẩy ra, Việt Tiền cười cười ngồi lên xe, lại nhân tiện ở bên môi Hổ Phách hôn môi một chút mới rời đi.

Nhìn bóng dáng Việt Tiền biến mất ở ngã rẽ, Hổ Phách mới móc chìa khóa ra, mở cửa vào nhà, vừa xoay người định đóng cửa, ngón tay rõ ràng bị khớp xương chặn lại, Việt Tiền Long Nhã đứng ở trước mặt cô, quay lưng về phía mặt trời, làm cả người cô bao trùm là bóng người dày đặc của anh.