Quyển Thượng

Rồng là loài đứng đầu đám thú có vảy, là vua của Thủy Tộc.

Có khi hiện hình cũng có thể ẩn hình, có loài nhỏ cũng có loài lớn, có con ngắn cũng có con dài. Mùa thu thì ẩn dưới làn nước sâu, khi xuân đến lại bay lượn trên trời.

Trong thiên địa vạn vật, tổng cộng có năm mươi bốn Long Vương, sáu mươi hai Thần Long Vương.

Tại Hải Vực xưng vương, lại chỉ có Tứ Hải Long Vương.

Tứ Hải Long Vương phụng mệnh Ngọc Đế, chưởng quản Hải Vực, Đông Hải Long Vương Ngao Quảng* là lớn nhất, tiếp theo lần lượt là Nam Hải Long Vương Ngao Khâm, Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận, Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận. Tiếp quản mọi sinh vật dưới biển, vì nhân gian hành vân bố vũ (thổi mây làm mưa).

Trong Đông Hải, dưới làn nước là Đông Hải Long Cung.

Ban công cung khuyết, bên ngoài có tường thủy tinh bao bọc xung quanh Thủy Cung.

Chỉ thấy thủy ảnh phản chiếu lên vách đá, ngói ngọc lưu ly, lấy tinh thạch làm trụ, dùng minh châu làm đèn. Có thể nói là cực kì xa hoa, cho dù không thể so sánh với thiên cung đẹp đẽ quý giá, lại cũng là một cảnh đẹp khó thấy nơi đáy biển.

Trong mảnh sân lát đá phù dung, âm thanh ồn ào huyên náo không ngừng vang ra, một đám thủy tộc thượng lủi hạ khiêu xung quanh chui bò, binh tôm tướng cá hoảng thành một đoàn, Quy thừa tướng khoa tay múa chân, không biết đang tìm kiếm thứ gì.

Không ai phát hiện ra, trên một cây tuyết san hô trong sân, ngay giữa trạc cây trắng như ngọc thạch, có một cẩm y thiếu niên đang ngồi, nhìn hắn chắc chắn chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng lại có ánh mắt cực kì linh duệ thông minh, một đôi mắt to đồng bạch rõ ràng, con ngươi như làm bằng thủy tinh nâu, đảo quanh linh động, sắc sảo mà bướng bỉnh, nhưng cực kỳ xinh đẹp. Trên người là cẩm y như tuyết, khuôn mặt cùng cánh tay thon nhỏ cũng trắng nõn như ngọc, ngồi giữa cành tuyết san hô, thật như hòa thành một thể, khiến cho đám thủy tộc mắt vốn đã kém liền hoàn toàn vô phương phát hiện.

Thiếu niên đắc ý dào dạt rung rung hai đùi, chống má nhìn đám binh tôm dưới tán cây chạy tới chạy lui cùng đám tướng cá đang lủi lên lủi xuống, khóe miệng nhếch lên một độ cung xinh đẹp, tuyệt đối không hề giống cái gọi là lương thiện.

Xem đủ rồi, liền ngáp một cái, vặn vặn thắt lưng, đột ngột nhảy xuống, rơi thẳng xuống mai của Quy thừa tướng bên dưới, khiến lão rùa biển kia sợ tới mức hiện ra nguyên hình rụt hết đầu cổ tứ chi vào mai, biến thành một cục dẹt dẹt màu xanh thật to, hắn lại tiện chân đá một cái, Quy thừa tướng kia liền trở thành một quả bóng lao đi, ầm ầm đυ.ng ngã một đống lớn binh tôm.

Đám thủy tộc vừa thấy hắn, ngay lập tức vội vàng xông tới.

“Thái tử Điện hạ, ngài vừa rồi trốn ở chỗ nào vậy, khiến cho chúng tiểu nhân tìm thật vất vả …”

“Thái tử Điện hạ, Bệ hạ đang tìm ngài khắp nơi nga! Yến hội đã bắt đầu lâu lắm rồi!”

“Thái tử Điện hạ …”

Thiếu niên không kiên nhẫn phất tay: “Cút cút cút! Không phải chỉ là một tên họ hàng xa đến mức bay không tới thôi sao? Cần gì phải đích thân bản Thái tử đi đón tiếp?!”

Quy thừa tướng kia thật vất vả mới khôi phục được nguyên trạng, gian nan bước tới: “Thái Tử Điện hạ, Bệ hạ đã ra lệnh ngài nhất định phải dự tiệc.”

“Bản Thái Tử không đi!”

Quy thừa tướng đảo tròn mắt một cái nói: “Bệ hạ nói, nếu Điện hạ không đi, hôm sau sẽ không mang ngài đi Tụ Long Uyên nữa.”

Bốn vị Long Vương Hải tộc hàng năm đều đến Tụ Long Uyên hội ngộ một lần. Thiếu niên tuy là Thái tử của Long Vương, nhưng chung quy tuổi còn quá trẻ, hàng năm ngoài Long Cung cũng rất ít khi được bước ra ngoài, hiện giờ là cơ hội một năm mới có một lần, làm sao hắn có thể bỏ qua?!

Thiếu niên nghe thấy quy thừa tướng kia nói vậy, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp liền biến đen, cố tình dậm chân thình thịch rời khỏi hậu điện.

Đám thủy tộc bị bỏ lại phía sau đều vỗ ngực lau trán, thở phào một hơi thật mạnh.

♥♥♥♥♥♥♥♥♥

*Ngao Quảng: nguyên văn là Ngao Quang nhưng đúng ra phải là Ngao Quảng. Tên của các Long Vương còn lại cũng bị đảo lộn. Nhưng ta tôn trọng tác giả, chỉ sửa lại tên Ngao Quảng để đọc thuận tai hơn.