Chương 1: Khung Cảnh Kỳ Dị Trong Mơ

Chương 1: Khung Cảnh Kỳ Dị Trong Mơ

Tôi tên là Mai Như Tuyết, năm nay hai mươi tuổi, là một sinh viên bình thường. Gia đình tôi rất phức tạp, phức tạp đến nỗi tôi không muốn nhắc tới gia đình làm tôi nhức đầu kia.

Toàn bộ câu chuyện bắt đầu bằng một giấc mơ.

Tạm thời chắc tôi vẫn là sinh viên đại học đi! Chẳng qua chỉ không rõ khoảng thời gian sau này sẽ ra sao.

Bởi vì gia đình tôi thật sự quá nghèo, đã không còn khả năng chi trả học phí và sinh hoạt phí cho tôi nữa, có lẽ ba ngày sau tôi sẽ phải từ giã cuộc sống đại học này thôi.

Năm nay tôi mới chỉ là cô sinh viên năm hai, thế mà đã đứng trước khả năng phải bỏ học.

Vào ban đêm, tất cả các bạn cùng lớp của tôi ở trong ký túc xá đều đã đi hẹn hò. Tôi biết đây lại là thời gian của một mình của tôi, vì họ sẽ không quay lại cho đến khi trời sáng.

Tôi nằm trên giường, nhưng lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào, hàng loạt suy nghĩ chạy loạn xạ trong đầu. Mãi đến lúc mười hai giờ đêm, đột nhiên tôi cảm thấy buồn ngủ đến nỗi không thể mở mắt ra được.

Sau đó, tôi nghĩ rằng tôi đã ngay lập tức ngủ thϊếp đi.

Hơn nữa sau đó tôi lại mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ không thể kỳ lạ hơn được nữa.

Trong mơ, tôi lắc mình một cái biến thành tiểu thư của một gia đình giàu có, cả gia đình sống trong một căn biệt thự rộng lớn xa hoa, hơn nữa còn có rất nhiều người giúp việc phục vụ tôi, trong sân sau biệt thự còn có một cái hồ bơi rất lớn.

Tôi không kìm được bật cười thật to, cuối cùng lại vì cười quá to mà tỉnh giấc.

Tôi nhớ lại từng tình tiết trong giấc mơ vừa rồi, cảm thấy có chút quyến luyến không nỡ. Tỉnh dậy rồi mà tôi vẫn còn nhớ như in mỗi một chi tiết nhỏ trong mơ.

Nếu như đây không phải là một giấc mơ thì tốt biết bao nhiêu!

Ngay lúc tôi đang ngẩn ra thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên.

Tôi giật cả mình, nhìn tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, hai hàng chân mày càng nhíu chặt lại.

Lúc này đã quá nửa đêm rồi, trong nhà lại gọi điện thoại tới?

Thật ra tôi không muốn nhận điện thoại, nhưng nghĩ tới gương mặt nhăn nhó của mẹ, còn có ánh mắt tham lam vô độ của ba, lòng tôi lập tức lạnh lẽo như băng.

Nhưng cuộc điện thoại này dường như đang thi gan với tôi, nó cứ reo mãi reo mãi chẳng chịu dứt!

Bực mình định tắt máy quách cho yên thân, nhưng không biết vì sao, tôi lại nhấn nút nghe.

Trời ạ! Mình đang làm cái gì vậy nè? Tôi thật sự cạn lời với mình luôn!

Điện thoại vừa nối thông, tôi liền nghe được chất giọng oang oang của mẹ từ đầu dây bên kia truyền đến: “Như Tuyết, nhà xảy ra chuyện lớn rồi, lớn dữ lắm! Con mau mau trở về nhà."

Tim tôi như ngừng đập, mẹ tôi là người không thể nào kiên nhẫn được, nếu như thật sự đã xảy ra chuyện lớn như mẹ đã nói, với tính cách của mẹ, nhất định bà sẽ không đợi đến sáng mai.

Tôi lười biếng hỏi một câu: “Có chuyện gì mà mẹ lại cho con vào đêm hôm khuya khoắt như thế?"

Vậy mà mẹ tôi lại không quan tâm đến thái độ có phần vô lý của tôi, bà tiếp tục nói: “Như Tuyết, nhà chúng ta có tiền rồi, có biệt thự lớn rồi! Căn biệt thự này, ôi trời ơi, cực kỳ sang trọng xa hoa luôn đó! Con nhất định không cách nào tưởng tượng ra nổi đâu! Ôi trời, nói tóm lại mẹ có nói qua điện thoại con cũng nghe không hiểu đâu, con cứ trở về nhà là biết ngay."

Biệt thự lớn?

Bỗng nhiên, trong đầu tôi xuất hiện tình tiết trong giấc mơ ban nãy.

Trong mơ, tôi thậm chí có tiền, còn bước chân vào căn biệt thự khang trang.

Sau đó, vừa tỉnh lại mẹ liền gọi điện thoại tới, còn báo một tin tức khiến tôi không kịp phản ứng.

Tôi vừa định hỏi mẹ tiếp, nhưng phát hiện mẹ đã cúp điện thoại.

Từ sau khi hay tin, tôi cũng không thể bình tĩnh được nữa, trong đầu cứ mãi nghĩ đến chuyện này.

Trải qua một đêm hồi hộp và lo lắng, hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã lập tức mua vé xe chạy về nhà.

Ngồi trên xe, tôi vẫn miên man suy nghĩ về sự việc khó tin thình lình xảy ra này.

Nhà của tôi ở một nơi gần như không thể "khỉ ho gà gáy" hơn nữa. Nếu tra tìm trên bản đồ, có lẽ có khi còn không tìm được một địa điểm như vậy.