Chương 1

Khi tôi tỉnh lại theo bản năng sờ sờ bụng.

Phẳng lỳ. Con của tôi đâu?

Bên tai tôi vang lên tiếng khóc nũng nịu.

“A Dữ, anh tỉnh lại đi, anh nhất định không được có chuyện gì, anh đã nói muốn bù đắp và chăm sóc em cả đời mà.”

Vừa mở mắt ra tôi đã thấy bản mặt ghê tởm của Hồ Duyệt.

Người phụ nữ này là bạn gái cũ của Chung Dữ, trong lúc tôi mang thai cô ấy cùng Chung Dữ quay lại, còn ở trước mặt tôi diễu võ dương oai.

Tôi đã từng bị cô ta làm cho tức giận đến mức suýt sinh non.

“A Dữ! Anh tỉnh rồi!”

Sao cô ấy lại gọi tôi là “A Dữ”?

Những người cấp dưới cũng vội vàng chạy đến vây quanh tôi: “Chung tổng, ngài tỉnh rồi? Ngài cảm giác thế nào?”

Chung tổng…

Tôi ngồi dậy, chiếc gương trong phòng phản chiếu bộ dáng của tôi hiện tại.

Tóc ngắn, gương mặt anh tuấn sắc bén.

Tôi là Chung Dữ?

Tôi gõ gõ vào đầu.

Không, tôi là Lâm Kiều.

Tôi lại nhìn vào chính mình trong gương.

Tuy không thể tin được nhưng tôi cần phải chấp nhận sự thật trước mắt: Tôi đang ở trong cơ thể của Chung Dữ.

Vậy thì Chung Dữ đâu?

Tôi nhớ rõ mình đi công ty Chung Dữ tìm hắn, sau đó phát hiện hắn và Hồ Duyệt đang ở cùng nhau.

Hắn cho Hồ Duyệt đi trước, đóng lại cửa văn phòng cùng tôi cãi nhau một trận lớn.

Sau đó nữa công ty cháy, Chung Dữ đẩy tôi ra, lo lắng đi tìm Hồ Duyệt. Chuyện tiếp theo tôi không nhớ được.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở tung.

Tôi thấy chính mình đau đớn ôm bụng chạy vào.

“Tôi” này sắc mặt trắng bệch, bắt lấy tay của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Kiều, cô đã làm gì tôi? Mau trả lại cơ thể cho tôi!”

Trong nháy mắt tôi liền hiểu.

Chung Dữ đang ở trong cơ thể của tôi.

Tôi nhìn Chung Dữ ôm cái bụng to đau đến ứa mồ hôi trước mắt.

Một ý nghĩ chợt lóe lên.

Ông trời cho tôi đổi thân thể với hắn, có lẽ vì muốn hắn cũng phải nếm trải những đau khổ mà tôi đã chịu.

Sao tôi có thể lãng phí cơ hội này được?

Tôi duỗi tay ôm lấy Hồ Duyệt, mắt lạnh nhìn Chung Dữ: “Lâm Kiều, cô đừng có ở đó nổi điên nữa, dọa Duyệt Duyệt sợ rồi, mau cút đi.”

Hồ Duyệt còn đang xấu hổ đứng bên cạnh, nghe thấy tôi nói vậy liền ngọt ngào ôm lấy tôi.

Khi cô ta quay đầu nhìn về phía Chung Dữ, đắc ý trong đáy mắt muốn tràn hết ra ngoài: “Hu hu, A Dữ, Duyệt Duyệt sợ lắm, anh đem người phụ nữ điên này đuổi ra có được không?”

Chung Dữ ngạc nhiên trợn tròn mắt, giống như cảm thấy cô ta thật xa lạ.

Đương nhiên hắn sẽ cảm thấy cô ta xa lạ, Hồ Duyệt trong trí nhớ của hắn luôn ôn nhu thanh thuần.

Mà hiện tại hắn biến thành tôi, đôi mắt đầy ác ý của Hồ Duyệt nhìn hắn chằm chằm, đương nhiên không khớp với người trong ký ức của hắn.

Chung Dữ mơ hồ, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ nghi ngờ người trong lòng mình, đành tức giận nhìn về phía tôi: “Lâm Kiều, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”

Làm cái gì?

Đương nhiên là làm những việc mà anh đã từng làm với tôi rồi.

Tôi ngoáy tai, nói với cấp dưới: “Người phụ nữ này điên rồi, kéo cô ta ra ngoài.”

Cấp dưới chần chờ: “Chung tổng, sao chúng tôi dám động vào phu nhân?”

Tôi xoa đầu Hồ Duyệt, giống như xoa đầu chó: “Nhìn cho rõ ai mới là phu nhân chân chính.”

Cấp dưới có mắt nhìn, trong phút chốc liền hiểu ra, lôi Chung Dữ kéo ra ngoài.

“Buông ra! Tôi mới là Chung Dữ. Các người buông tôi ra!”

Chung Dữ gấp gáp hét to, nhưng mà tất cả mọi người đều cho rằng hắn điên rồi.

Cấp dưới sợ hắn làm phiền đến tôi, nhanh chóng bịt miệng hắn lại.

Chỉ vài phút sau, một người vội vàng chạy tới: “Chung tổng, phu… Lâm Kiều hình như chảy máu.”

Ồ, xem ra sắp sinh rồi.

Tôi đứng dậy đi ra ngoài, nhìn Chung Dữ đau đến ngã ra đất.

Trong lòng chỉ cảm thấy châm chọc.

Tôi từng rất yêu hắn.

Mặc dù sợ hãi kết hôn sinh con, tôi vẫn đồng ý gả cho hắn, đồng ý sinh cho hắn một đứa con.

Tôi cũng từng cho rằng hắn thật sự yêu tôi.

Một tổng giám đốc trẻ tuổi, giá trị con người lên đến hàng trăm triệu như hắn lại coi trọng tôi, một nhân viên mới không có bối cảnh, mỗi ngày mặc kệ mưa gió đón tôi tan làm, tự mình nấu cơm cho tôi, theo đuổi tận nửa năm, nếu không phải yêu thì là gì?

Ngày kết hôn, lúc mời rượu, một bạn học của hắn say khướt nhìn tôi nói: “Giống, con mẹ nó thật sự rất giống.”

Khi ấy tôi tưởng rằng người đó nói tôi và Chung Dữ có tướng phu thê, còn thầm cao hứng trong lòng.

Hiện tại ngẫm lại mới thấy bản thân ngu ngốc đến mức nào.

Sau khi kết hôn được một năm, Chung Dữ đối xử với tôi không tệ, tôi cho rằng chúng tôi sẽ hạnh phúc cả đời.

Vậy mà lúc tôi mang thai đến tháng thứ năm, ác mộng mới bắt đầu.

Một ngày kia, Chung Dữ đưa tôi đi khám thai.

Trên đường đi, di động rơi vào một kẽ hở trong xe, tôi cúi xuống nhặt lên lại ngoài ý muốn móc ra một chiếc qυầи ɭóŧ ren.

Tôi cầm chiếc qυầи ɭóŧ lên, nhìn thấy dấu vết xé rách bạo lực mà tuyệt vọng.

Tôi có thể tưởng tượng được, người phụ nữ ấy mang tâm trạng diễu võ dương oai cỡ nào khi đem món đồ dơ bẩn này nhét vào khe hở trong xe, chờ một ngày tôi phát hiện.

Cô ta thắng rồi, như cô ta mong muốn, tôi sụp đổ.

Hai tháng trước đó, thái độ của Chung Dữ đối với tôi đột nhiên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Khi đó tôi tưởng bởi vì tôi mang thai, không thể thỏa mãn hắn nên hắn mới lạnh lùng với tôi.

Cho đến khi thấy cái này, tôi rốt cuộc hiểu rõ.

Chung Dữ giật lấy chiếc qυầи ɭóŧ, nhanh chóng giải thích: “Có thể là người khác làm rơi trong xe. Xe này anh cho rất nhiều người mượn.”

Tôi không tin, cùng hắn cãi nhau to một trận, chất vấn người phụ nữ kia là ai.

Lúc đầu hắn còn giải thích cho có lệ, đến cuối cùng rốt cuộc mất đi kiên nhẫn: “Đủ rồi, em đừng có nổi điên nữa!”

Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn vào mắt hắn và bỗng phát hiện, tình yêu mãnh liệt dành cho tôi đã biến mất.

Khoảnh khắc ấy, tôi khổ sở đến mức hít thở không thông, từng hơi thở đều phải dùng toàn bộ sức lực.

Tôi nghĩ đến việc ly hôn.

Sau ngày cãi nhau đó, tôi giận dỗi trốn ở nhà bạn mấy ngày. Chung Dữ gọi điện thoại đến liền tắt đi.

Bạn tôi khuyên: “Bỏ anh ta rồi mày nuôi con kiểu gì? Về đi, nghĩ thoáng lên, anh ta không yêu mày thì vẫn còn tiền của anh ta, có tiền là được, mặc sức mà tiêu xài, làm thiếu phu nhân nhà giàu không sướиɠ à?”

Tôi bị bạn thuyết phục.

Ba ngày sau, Chung Dữ đến đón tôi, tôi tự an ủi bản thân để làm tê dại sự đau đớn thấu tim, tự cho mình một cái bậc thang đi xuống.

Nhưng đêm đó về nhà, tôi liền nhận được một bức thư.

Đó là tấm ảnh chụp chung của hai người, người đàn ông cười đến xán lạn, người phụ nữ mặc váy trắng rúc vào vai hắn cười ngọt ngào.

Tôi tức giận đến run rẩy cả người.

Bởi vì người đàn ông trên ảnh chụp là Chung Dữ.

Còn người phụ nữ kia giống tôi đến tám phần.

Không phải lớn lên giống nhau, ngũ quan của tôi và cô ta cũng không tương tự, nhưng ghép vào một thể tính cả khí chất thì giống nhau như đúc.

Nếu liếc sơ qua chỉ sợ bạn bè của tôi đều sẽ nhận sai người.

Tôi nhớ đến câu nói mà bạn học của Chung Dữ đã từng nói trong tiệc cưới của chúng tôi.

Giống, thật con mẹ nó giống.

Giờ tôi mới hiểu được, tôi giống với người phụ nữ kia.

Mà người phụ nữ ấy đã trở lại.