Chương 23: Bị phát hiện

(*) Tên chương này là do editor đặt

Đinh Tiến chấn kinh ngẩng đầu nhìn Ân Trường Hoan, khó tin há to miệng.

Mặc dù hắn biết quận chúa là sẽ không tức giận nhưng hắn cũng không ngờ Ân Trường Hoan sẽ nói câu giải trừ hôn ước hời hợt như vậy.

Đây chính là Đoan vương gia đó, là người có khả năng leo lên hoàng vị nhất.

Quận chúa thật sự không hề để tâm sao?

"Vậy thuộc hạ còn phải tiếp tục theo dõi Ân Bạch Tuyết không?" Đinh Tiến hỏi.

Ân Trường Hoan lắc đầu, thản nhiên nói "Không cần, đã không còn cần thiết."

Nàng để Đinh Tiến đi theo dõi Ân Bạch Tuyết là vì muốn xác nhận hiện tại Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết còn quan hệ không đứng đắn nữa không, nêú đã xác định thì không còn ý nghĩa nữa.

Lúc vừa trùng sinh, nàng đắm chìm trong tức giận khi đời trước phát hiện Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết có tư tình, muốn nhất định phải ở trước mặt mọi người vạch trần chuyện này để bọn họ thân bại danh liệt, nhưng bây giờ nàng đột nhiên cảm thấy cái này không còn quan trọng nữa, nói cho cùng nàng cũng không quá thích Phó Dịch, chủ yếu là nàng muốn trong thời gian ngắn nhất giải trừ hôn ước với Phó Dịch.

"Người tới, chuẩn bị xe, ta phải vào cung."

Chờ giải trừ hôn ước xong, nàng nhìn Diệp đại nhân sẽ không có bất luận kẻ nào dám nghị luận nữa.

.

Xe ngựa chạy về phía trước.

Ân Bạch Tuyết nghe tiếng ngoài xe ngựa, nhịn thật lâu nước mắt cuối cùng trượt ra hốc mắt.

"Tiểu thư " nha hoàn sốt ruột nói "Có phải vương gia bắt nạt người không?"

Ân Bạch Tuyết rưng rưng lắc đầu, không thể nói là bắt nạt, đi đến bước này nàng sớm đã đoán trước, chỉ là chân chính đến thời điểm nàng vẫn không nhịn được mà thương tâm.

Năm đó nàng và Phó Dịch nảy sinh tình cảm, Phó Dịch không muốn đính hôn với Ân Trường Hoan, phụ tá bên cạnh hắn tìm nàng, muốn nàng hiểu đại nghĩa, để nàng đi khuyên Phó Dịch đính hôn với Ân Trường Hoan. Đáy lòng nàng dù không muốn, có thể tưởng tượng đây là vì đại nghiệp của Phó Dịch thì phải chịu đựng đi làm.

"Tiểu Huyên " Ánh mắt Ân Bạch Tuyết u ám "Hắn nói hắn muốn thành thân."

"Cùng ai?" Tiểu Huyên theo bản năng hỏi.

Ân Bạch Tuyết nhắm mắt, lòng đau như cắt "Quận chúa!"

"Vậy tiểu thư phải làm sao? Vương gia hắn không thể xin lỗi người như vậy."

Ân Bạch Tuyết đau thương cười một tiếng "Không biết, ta cũng không biết."

.

Ân Trường Hoan đi Từ Ninh cung, nói với Trịnh thái hậu rằng nàng muốn đi gặp hoàng thượng, nàng muốn giải trừ hôn ước với Phó Dịch.

Trịnh thái hậu không nói tốt cũng không nói xấu, bà hỏi "Hoàng thượng hỏi nguyên nhân thì cháu nói như thế nào đây?"

"Ăn ngay nói thật." Nàng mặc dù không có ý định công khai chuyện Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết, nhưng nàng cũng không có nghĩa vụ ở trước mặt hoàng thượng giữ bí mật của bọn họ, nàng lại không nợ bọn họ "Chỉ có nói thật thì cháu mới có đầy đủ lý do để hoàng cữu cữu đồng ý."

Thánh chỉ hôn sự dù sao không phải một chuyện nhỏ.

"Cháu không sợ hoàng cữu cữu không tin sao?"

"Không sợ." Ân Trường Hoan nói "Hoàng cữu cữu cũng không phải kẻ vô năng, mặc kệ là tin hay không thì nhất định sẽ phái người đi điều tra, cháu có thể điều tra ra thì người của hoàng cữu cữu đi tra lại càng dễ."

Thái hậu hài lòng cười cười "Đi, ai gia cho người đi mời hoàng thượng tới."

Có Trịnh thái hậu ở đây, hoàng thượng dù có ý thiên vị Phó Dịch cũng sẽ có điều cố kỵ.

Ân Trường Hoan cười tủm tỉm nhào vào ngực Trịnh thái hậu, cười như một hài tử "Cám ơn ngoại tổ mẫu."

Ngự thư phòng, hoàng thượng đang đánh cờ cùng Diệp Hoàn, Cao công công tiến đến bẩm "Hoàng thượng, thái hậu nương nương Từ Ninh cung cho mời."

Trịnh thái hậu sẽ rất ít vào thời gian này đi tìm hắn, trái tim hoàng thượng lập tức căng thẳng "Từ Ninh cung xảy ra chuyện gì?"

Cao công công hỏi thái giám truyền lời của Từ Ninh cung "Nghe nói Đức Dương quận chúa tiến cung."

"Trường Hoan?" Tâm hoàng thượng buông xuống, thái hậu không có việc gì là tốt rồi "Trường Hoan tiến cung có chuyện gì?"

Diệp Hoàn đặt quân cờ trong tay vào sọt "Lúc này mà thái hậu nương nương phái người tìm ngài thì nhất định là có chuyện quan trọng, ngài đi trước, ván cờ này chúng ta lần sau lại chơi."

Hoàng đế cũng muốn đi "Nói không chừng là Trường Hoan lại xông vào hoàng cung?"

Diệp Hoàn cười nhạt "Quận chúa tâm địa thiện lương, làm việc lỗi lạc, dám yêu dám hận, theo vi thần thì không chừng là có người làm quận chúa tức giận."

Nghe Diệp Hoàn khen Ân Trường Hoan, hoàng đế quả thực sững sờ "Khó nghe được con khen người khác."

Mà lại là khen Ân Trường Hoan, hắn đã lâu không nghe thấy ai thật tâm thật ý khen Ân Trường Hoan như vậy.

Diệp Hoàn chân thành nói "Quận chúa rất tốt."

Hoàng đế như có điều suy nghĩ "Trẫm nhớ là trước khi rời kinh con còn đi phủ Đức Dương quận chúa dự tiệc đúng không?"

Diệp Hoàn gật đầu "Kỳ thật quận chúa sở dĩ mời thần là vì muốn đổi hắc nhận với vi thần."

Hoàng đế nhớ hắn đem hắc nhận ban cho Diệp Hoàn thì Ân Trường Hoan liền hẹn Diệp Hoàn về sau sẽ dùng đồ vật đến trao đổi hắc nhận.

"Con bé dùng cái gì để đổi?" Hoàng đế có chút hiếu kỳ.

"« Linh Hà ráng chiều đồ » "

"Trẫm nhớ đây là đồ cưới mẫu thân của nó, không ngờ Trường Hoan lại bỏ được " hoàng đế cười nói "Con cũng không bị thua thiệt."

"« Linh Hà ráng chiều đồ » quá mức quý giá, lần này rời kinh vi thần mua được chút đồ chơi nhỏ cùng đồ ăn đưa cho quận chúa để tạ lễ." Mặt Diệp Hoàn lộ vẻ bất đắc dĩ "Kết quả quận chúa lại đưa vi thần gà xé nấm."

"Gà xé nấm?" Hoàng đế chưa từng nghe qua loại nấm này "Sao trẫm chưa từng nếm qua loại nấm này, hương vị thế nào?"

Diệp Hoàn suy nghĩ một chút, như còn dư vị "Hương vị rất ngon, có thể xưng sơn hào hải vị."

Hoàng đế chậc chậc thở dài "Có đồ tốt cũng không biết đưa cho hoàng cữu cữu, thật sự là quá yêu thương nó rồi."

Hắn nhìn Diệp Hoàn, sau đó đưa tay sờ lên mặt của hắn, bừng tỉnh đại ngộ nói "Nó khẳng định là nhìn dung mạo con mới cho con."

"Con không biết đâu, lúc trước hôm trẫm tứ hôn cho con bé, để nó chọn trong mấy vị huynh đệ, nó liền chọn Phó Dịch, trẫm hỏi vì sao lại chọn Phó Dịch, nó thế mà lý trực khí tráng trả lời trẫm là bởi vì dáng dấp Phó Dịch là tốt nhất." Hoàng đế nhìn Diệp Hoàn nói "Nếu lúc tứ hôn cho nó mà con đã nhận tổ quy tông, không cần phải nói con bé khẳng định sẽ chọn con."

Diệp Hoàn nhàn nhạt cười một tiếng "Hoàng thượng nói đùa."

Cái lời này, nói về sau tẩu tử sẽ càng ưa thích tiểu thúc tử?

Cao công công vội ho một tiếng, nhắc nhở hoàng đế "Hoàng thượng, thái hậu nương nương vẫn đang chờ ạ."

Diệp Hoàn: "Ngài vẫn là mau đi đi."

Hoàng đế gật đầu "Nói cũng phải, muốn thật sự là nha đầu Trường Hoan chịu ủy khuất, trẫm đi trễ thái hậu sẽ thương tâm."

Hoàng đế rất nhanh tới Từ Ninh cung, nhìn thấy Ân Trường Hoan đang khóc không ngừng trong ngực Trịnh thái hậu, hắn ngẩn người "Đây là thế nào?" Thật sự như Diệp Hoàn nói!

"Hoàng cữu cữu" Ân Trường Hoan đứng lên vừa khóc vừa thỉnh an hoàng đế, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nàng gạt nước mắt, nức nở nói "Hoàng cữu cữu, người phải làm chủ cho Trường Hoan."

"Làm chủ cái gì " hoàng đế không hiểu, hắn nhìn về phía Trịnh thái hậu, phát hiện Trịnh thái hậu luôn hiền từ lúc này mặt lại rất lạnh, cho dù là nhìn hắn thì sắc mặt cũng không tốt, hắn mờ mịt hỏi "Rốt cuộc là thế nào?"

Ân Trường Hoan khóc không ngừng, nửa ngày không nói rõ ràng được, Trịnh thái hậu thở dài "Để ai gia nói đi."

"Hôm nay trên đường Trường Hoan vô tình nhìn thấy Ân Bạch Tuyết cùng Phó Dịch thân mật tiến vào tầng ba một tiểu viện."

Hoàng đế nhìn thần sắc nghiêm túc thái hậu, nhìn lại Ân Trường Hoan cúi đầu khóc nức nở, không dám tin nói "Thật sự là Phó Dịch?"

Không phải hắn không tin Ân Trường Hoan, mà là hắn không tin Phó Dịch sẽ làm ra chuyện như vậy "Ở trong đó liệu có hiểu lầm?"

"Không có hiểu lầm " Ân Trường Hoan khóc đến nấc lên "Cháu tận mắt nhìn thấy, động tác của bọn họ rõ ràng là rất thân mật, hoàng cữu cữu nếu không tin, có thể đi tự mình đi tra, Trường Hoan nếu có nửa câu nói ngoa thì Trường Hoan sẽ thiên lôi đánh xuống, không được tốt...

"Im ngay " Trịnh thái hậu nghiêm nghị quát.

"Ngoại tổ mẫu!" Ân Trường Hoan lau nước mắt, ủy khuất khóc "Bọn họ sao lại làm thế với Trường Hoan?"

Trịnh thái hậu bình tĩnh nhìn về phía hoàng đế "Hoàng đế, ngươi phái người đi tra đi, đừng nói tổ tôn chúng ta oan uổng hắn."

Trong lòng hoàng đế đã tin đây là thật, Ân Trường Hoan không có lý do nói dối, nếu như nói dối, không có khả năng thản nhiên muốn hắn đi thăm dò.

Hoàng đế ngồi xuống "Trước tiên gọi Phó Dịch vào cung để hỏi đã?"

"Hoàng cữu cữu, người tin tưởng cháu sao?" Ân Trường Hoan ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng hồng hồng, nhìn mười phần đáng thương.

Đây là hài tử mà hắn nhìn lớn lên, lúc Trường Hoan còn bé hắn còn ôm còn cõng nàng, dù không phải thân sinh nhưng là thân sinh thì hắn còn chưa từng cõng hay ôm qua.

Hoàng đế gật đầu "Hoàng cữu cữu đương nhiên tin tưởng Trường Hoan."

Ân Trường Hoan mỉm cười một tiếng, rõ ràng khóe mắt còn nước nhưng nụ cười lại xán lạn, có thể thấy được tín nhiệm của hắn làm đứa bé cao hứng đến thế nào.

Sự ái mộ của vãn bối làm hoàng đế mười phần thỏa mãn, hắn nói "Yên tâm, hoàng cữu cữu nhất định làm chủ cho cháu."

"Ừm!" Ân Trường Hoan gật đầu "Cháu tin hoàng cữu cữu."

Trịnh thái hậu thần sắc hơi nhạt "Nếu đã gọi Phó Dịch thì không bằng gọi luôn Ân Bạch Tuyết đến đi."

Trường Hoan dù không muốn truy cứu Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết, nhưng ở chỗ này, vô luận là Phó Dịch hay là Ân Bạch Tuyết, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện này có thể tuỳ tiện qua mặt được.

Hoàng đế không hiểu, hỏi lại " Ân Bạch Tuyết là ai?"

Trịnh thái hậu nhìn Ân Trường Hoan, thương tiếc nói "Là trưởng nữ của tiểu đệ Ân Bác Văn, nghe nói Ân Bác Văn và phu nhân hắn yêu thương Ân Bạch Tuyết như con mình."

Hoàng đế cười lạnh "Ân gia thật đúng là giáo dưỡng tốt, một đứa con gái nhục mạ đích mẫu, đích tỷ, một người lại có tư tình với hôn phu của đường muội."

Ân Trường Hoan thấp giọng khóc nức nở.

Hoàng đế vỗ bàn cả giận nói "Nuôi không được là lỗi của cha, đã vậy gọi cả Ân Bác Văn và cháu gái hắn đến."

Trịnh thái hậu nhìn về phía Ân Trường Hoan, ấm giọng "Trường Hoan, cháu đi ngự thư phòng trước, ai gia cùng hoàng thượng đến sau."

Ân Trường Hoan nhu thuận rời đi, Trịnh thái hậu thở dài nhìn hoàng đế, rầu rĩ nói "Ân Bác Văn sủng ái cháu gái hơn Trường Hoan, ai gia lo lắng Ân Bác Văn sẽ bênh vực cháu gái, đả thương Trường Hoan."

Trịnh thái hậu là cân nhắc thay Ân Trường Hoan, hoàng đế nghe lại nhớ tới một chuyện cũ.

Năm đó khi hắn còn chưa đăng cơ, một ngày ngẫu nhiên nghe được Gia Di hỏi Trịnh thái hậu hắn không phải thân tử Trịnh thái hậu thì sao Trịnh thái hậu lại yêu thương hắn hơn Gia Di.

Hoàng đế vĩnh viễn quên không được câu của Trịnh thái hậu lúc ấy, bà nói bởi vì nếu bà không yêu thương hắn nhiều hơn, để hắn trông thấy Triệu thái hậu yêu thương Gia Hòa, hắn sẽ thương tâm đến cỡ nào.

Khi đó còn rất nhỏ Gia Di nghe rất nghiêm túc nói "Vậy con cũng muốn yêu thương ca ca nhiều hơn."

"Mẫu hậu yên tâm, Trường Hoan không phải người yếu ớt như vậy. Huống hồ Trường Hoan là nữ nhi Phó gia chúng ta, không có quan hệ gì với Ân gia." Hoàng đế tự mình đỡ Trịnh thái hậu ra ngoài "Không cần phụ thân Ân Bác Văn cũng được, trẫm là nhìn Trường Hoan lớn lên, trẫm chính là phụ thân con bé, trẫm sẽ yêu thương nó, sẽ không để nó vì Ân Bác Văn mà thương tâm."

Trịnh thái hậu cảm động nhìn hoàng đế, thanh âm hơi khàn "Có câu này hoàng đế, dù ai gia có đi cũng có thể yên tâm."

"Mẫu hậu nói nhảm gì vậy" hoàng đế nói "Thái y nói thân thể mẫu hậu khoẻ mạnh, sống thêm hai hay ba mươi năm cũng không thành vấn đề."

Trịnh thái hậu bật cười "Sống thêm hai hay ba mươi năm, không phải sẽ thành lão yêu quái sao."

Hai người cười cười nói nói, bầu không khí vui vẻ, còn ấm áp hơn cả tình mẫu tử.

.

"Quận chúa, người sao vậy?"

Diệp Hoàn nghe được thái giám, cung nữ thỉnh an ngoài từ thiên điện, nhìn thấy Ân Trường Hoan đứng ngoài ngự thư phòng, gương mặt cùng hốc mắt còn hơi hồng hồng, nhìn vào liền biết nàng mới khóc.

"Diệp đại nhân?" Ân Trường Hoan ngạc nhiên nhìn Diệp Hoàn "Sao huynh lại ở chỗ này?"

Do khóc lâu nên giọng nàng khàn khàn, Diệp Hoàn trong lòng như biết chút gì, chắp tay mỉm cười nói "Vừa rồi tại hạ đánh cờ cùng cùng hoàng thượng, hoàng thượng đến chỗ thái hậu nên tại hạ ở thư phòng đọc sách."

"Hoá ra là vậy."

Diệp Hoàn cười gật đầu, tựa hồ muốn nói: Đúng là như vậy.

"Quận chúa, người đây là?"

Ân Trường Hoan chớp chớp đôi mắt ngấn nước "Ta đang khóc mà huynh không nhìn ra sao, ta khóc đến thương tâm như vậy."

Nói xong còn che miệng nấc hai tiếng, thân thể cũng run hai lần.

"Tại hạ đã nhìn ra " Giọng Diệp Hoàn không mặn không nhạt, lông mày nhăn lại, lộ ra lo lắng "Là ai ức hϊếp quận chúa , hoàng thượng đi Từ Ninh cung, quận chúa có gặp không?"

Ân Trường Hoan nghiêng đầu, híp mắt cười. Diệp đại nhân cũng quá tin người rồi, vẻ mặt này, giọng điệu này, vậy mà thật sự tin rằng nàng khóc đến thương tâm.

"Bọn họ ở phía sau." Nàng chỉ phía sau.

Cung nữ, thái giám đã đi xa, Ân Trường Hoan cắn môi, lại gần Diệp Hoàn hai bước, nhỏ giọng hỏi "Diệp đại nhân, gà xé nấm có ngon không?"

"Ăn ngon." Diệp Hoàn nói "Đa tạ quận chúa."

"Không cần cảm tạ " Ân Trường Hoan khoát tay áo, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Diệp Hoàn nhẹ nhàng cười một tiếng "Quận chúa có chuyện muốn nói với tại hạ?"

"Huynh nhìn ra?" Ân Trường Hoan thẹn đỏ mặt cười một tiếng.

Diệp Hoàn gật đầu "Quận chúa có chuyện cứ nói thẳng là được."

"Vậy ta liền nói thẳng " cách đó không xa ngự liễn của hoàng đế cùng phượng giá của Trịnh thái hậu đang tới, không có thời gian để Ân Trường Hoan chần chừ nữa, ánh mắt của nàng ngước lên nhìn Diệp Hoàn, lông mi dài khẽ run lên, ngay sau đó Diệp Hoàn nghe thấy giọng thỉnh cầu của Ân Trường Hoan "Chỉ là mong Diệp đại nhân có thể ở trước mặt hoàng cữu cữu nói giúp ta mấy lời hữu ích."

Không sai, Ân Trường Hoan chính là muốn Diệp Hoàn giúp nàng nói tốt trước mặt hoàng đế. Mặc dù có Trịnh thái hậu ở đây nhưng có thêm một người thì lại càng tốt, dù sao Phó Dịch cũng là thân nhi tử của hoàng đế.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Diệp Hoàn nghi ngờ, trước khi hắn tiến cung cũng không có nghe nói Ân Trường Hoan xảy ra chuyện gì.

Ân Trường Hoan mím môi "Phó Dịch cùng người khác có tư tình."

Nàng nhìn Diệp Hoàn, thần sắc biến đổi, lã chã chực khóc "Diệp đại nhân, huynh nói ta có phải rất đáng thương không?"

Trong lòng Diệp Hoàn run lên, trên mặt hơi khϊếp sợ.

Phó Dịch là người có khả năng cao sẽ đăng cơ, hộ vệ bên người rất nghiêm ngặt, hắn phát hiện chuyện Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết là ngẫu nhiên, Ân Trường Hoan làm sao lại biết?

Diệp Hoàn nghĩ không sai, muốn điều tra từ Phó Dịch xác thực không dễ dàng nhưng hắn không nghĩ tới Ân Trường Hoan lại điều tra từ chỗ Ân Bạch Tuyết.

Bên Ân Bạch Tuyết chỉ có hộ vệ Ân gia, thậm chí bởi vì muốn gặp riêng Phó Dịch, nàng còn không mang theo hộ vệ, mà Phó Dịch vì không muốn người khác nghi ngờ Ân Bạch Tuyết nên không phái ám vệ cho Ân Bạch Tuyết, cho nên Ân Trường Hoan mới có thể tìm được chỗ bọn họ gặp nhau.

"Quận chúa muốn ta làm thế nào?"

"Ta muốn giải trừ hôn ước với Phó Dịch " Ân Trường Hoan liếc qua hướng bọn họ, chuẩn bị đi tới chỗ thái hậu, hoàng đế "Nếu hoàng cữu cữu hỏi huynh có nên giải trừ hôn ước không, huynh nhất định phải nói hẳn là giải trừ, xin nhờ."

Ân Trường Hoan không đợi Diệp Hoàn trả lời, Trịnh thái hậu cùng hoàng đế chạy tới trước mặt, nàng lập tức đi lên phía trước hai bước "Ngoại tổ mẫu, hoàng cữu cữu!"

Diệp Hoàn đi theo sau Ân Trường Hoan chắp tay làm lễ.

Hoàng đế giới thiệu với Trịnh thái hậu "Mẫu hậu, hắn là Diệp Hoàn, là trạng nguyên lần trước, bây giờ là Đại Lý tự hữu thiếu khanh, thủ hạ của Trịnh Xuyên."

Trịnh thái hậu đánh giá Diệp Hoàn, chậm rãi cười nói "Là một nhi lang xuất sắc."

Hoàng đế cười vang "Trẫm cũng cảm thấy hắn không tệ."

Diệp Hoàn khiêm tốn cười cười.

Mắt Ân Trường Hoan xoay chuyển "Hoàng cữu cữu, Diệp đại nhân rất tốt, huynh ấy đổi hắc nhận cho cháu, còn đưa cháu rất nhiều đồ ăn, hương vị cá ướp muối thực sự rất ngon, buổi trưa cháu còn ăn trọn vẹn ba chén cơm."

Hoàng đế thích Diệp Hoàn, nàng khen Diệp Hoàn, nói không chừng hoàng đế sẽ có khuynh hướng về nàng hơn.

Hoàng đế bật cười "Hiện tại không thương tâm sao?"

Sắc mặt Ân Trường Hoan trong nháy mắt trầm xuống "Lúc đầu cháu đã quên rồi, hoàng cữu cữu nhắc lại " nàng mếu máo "Trường Hoan lại muốn khóc."

"Khóc cái gì mà khóc, thiên hạ này thiếu gì nam nhân tốt, người này không tốt, cùng lắm thì hoàng cữu cữu đổi cho cháu là được." Hoàng đế đã quên cái người không tốt này là con của hắn "Có tiền đồ chút đi, cháu là Đức Dương quận chúa mà trẫm phong, sao có thể khóc sướt mướt."

Ân Trường Hoan sững sờ nhìn hoàng đế, sau đó hai tay lập tức lau nước mắt.

"Vâng, Trường Hoan nghe hoàng cữu cữu. Không phải chỉ là hôn phu thôi sao, cũ thì không đi mới thì không tới, cùng lắm thì về sau Trường Hoan đi nuôi trai lơ, ai dám phản bội Trường Hoan thì Trường Hoan liền thiến hắn, để hắn làm thái giám, cả một đời không thể phối giống."

Một mảng yên tĩnh.

Hoàng đế cùng Diệp Hoàn đều cứng đờ, Trịnh thái hậu gõ trán Ân Trường Hoan một cái, tức giận "Làm sao nói vậy, càng ngày càng không có quy củ."

Ân Trường Hoan nũng nịu "Hoàng cữu cữu cùng Diệp đại nhân cũng không phải ngoại nhân, không sao mà."

Hoàng đế hoàn hồn, cất tiếng cười to "Phải, cháu gái trẫm phải có chí khí như vậy." Hắn quay đầu nói với Trịnh thái hậu "Thái hậu, chúng ta đi vào thôi."

Diệp Hoàn chắp tay cáo từ, hoàng đế nhìn Ân Trường Hoan "Không cần, ngươi cứ vào đây, bọn họ một lúc nữa mới đến, ngươi nói chuyện với Trường Hoan đi."

Một đứa con trai đả thương cháu gái, chỉ có thể dùng dung mạo một đứa con trai khác tới dỗ dành cháu gái.

Hoàng đế cùng thái hậu đi ở phía trước, Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn đi ở phía sau.

Ân Trường Hoan đưa tay giật giật tay áo Diệp Hoàn, miệng ngập ngừng, nói nhỏ "Giúp ta."

Diệp Hoàn chớp mắt cười một tiếng, nhỏ giọng "Quận chúa yên tâm."

Phía trước thái hậu nghiêng đầu nói chuyện với hoàng đế liền thoáng nhìn thấy Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn, mặt đỏ thắm cùng nụ cười rất tươi.

.

Một chiếc xe ngựa và cấm vệ quân dừng ở trước cổng chính của phủ Ân quốc công, một công công tay cầm phất trần xuống xe ngựa.

Người gác cổng lập tức lên nghênh đón, không đợi hắn mở miệng liền nghe được ngữ khí lạnh lùng của công công "Ân Bạch Tuyết ở đâu, lập tức theo tạp gia tiến cung diện thánh."

Ân Bác Văn đang ở nha môn, cũng có người đi gọi.

"Đại tiểu thư?" Mấy người gác cổng nhìn nhau, sao hoàng thượng lại muốn gặp đại tiểu thư.

Một người gác cổng nói "Nô tài đi thông báo."

Hắn kéo hai người đi. Ba người một đi bẩm báo Trình thị, một đi Nhân Thọ đường nói cho lão phu nhân, một thì đi viện tử của tam phòng thông báo cho Ân Bạch Tuyết.

Hoàng đế triệu kiến, ai dám không đi.

Sau khi Ân Bạch Tuyết hồi phủ thì đi nghỉ ngơi, nghe được hoàng đế muốn gặp thì đầu tiên là không hiểu, về sau bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc.

Ân Bạch Tuyết ở phủ Ân quốc công có hiền danh, người gác cổng nhắc nhở nàng "Vị công công kia có ngữ khí không tốt lắm."

Người Ân Bạch Tuyết nhoáng một cái, lung lay sắp đổ.

Đồng thị nhận được tin tức liền tới chỗ Ân Bạch Tuyết, thấy bộ dạng Ân Bạch Tuyết thì trong lòng bà liền lộp bộp "Xảy ra chuyện gì?"

Ân Bạch Tuyết ngơ ngác nhìn Đồng thị.

Người gác cổng nói "Tiểu thư, phu nhân mau đi chính sảnh đi, công công còn đang chờ đấy."

Người gác cổng nói muốn Ân Bạch Tuyết hoàn hồn, nàng hít sâu một hơi "Đi thôi."

Đồng thị nhíu mày "Bạch Tuyết!"

Ân Bạch Tuyết nói "Nương, chờ hồi cung con nói cho người biết có được không?"

Nữ nhi luôn luôn hiểu chuyện nghe lời, khẩn cầu nói với bà như thế thì sao bà có thể không đáp ứng, Đồng thị gật đầu "Được, nương đi chính sảnh cùng con."

Từ tam phòng đến chính sảnh là xa nhất, lúc hai mẹ con đến thì lão phu nhân và Trình thị đã đến.

Công công trông thấy Ân Bạch Tuyết liền the thé giọng nói "Đây chính là Ân đại tiểu thư, đã tới, vậy liền cùng tạp gia đi thôi, hoàng thượng, thái hậu vẫn chờ đấy."

Đồng thị đi lên trước đưa một cái hầu bao trĩu nặng cho công công, "Xin hỏi công công, hoàng thượng đột nhiên muốn triệu kiến Bạch Tuyết là có chuyện gì vậy?"

Công công ước lượng hầu bao, ôm vào trong lòng "Cái này tạp gia làm sao mà biết được."

Cái công công này cũng họ Cao, là con nuôi Cao công công, nhìn Ân Bạch Tuyết, xùy một tiếng "Ân

đại tiểu thư làm chuyện gì thì trong lòng ngài hẳn là nắm chắc đi."

Ân Bạch Tuyết nhìn dưới mặt đất, trầm mặc không nói.

Trình thị cùng lão phu nhân liếc nhau, tâm lập tức treo lên cao hơn.

Lão phu nhân hỏi "Xin hỏi công công, chuyện này có liên quan đến Trường Hoan không?"

Tiểu Cao công công trước kia được Ân Trường Hoan trợ giúp, từ chỗ cha nuôi biết được ngọn nguồn, là cố ý muốn chuyện xui xẻo này. Hắn nhìn Ân Bạch Tuyết cùng toàn bộ phủ Ân quốc công là nhìn thế nào cũng không thoải mái.

Nghe lão phu nhân có ý riêng, hắn lúc này xùy nói "Ý lão phu nhân là quận chúa nương nương hại Ân đại tiểu thư?"

Hắn cười lạnh "Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Ân đại tiểu thư, chúng ta đi thôi."

Dứt lời tiểu Cao công công liền đi ra ngoài, Ân Bạch Tuyết đi theo rời đi. Trình thị bỗng nhiên đứng lên "Công công, không biết ta có thể đi cùng cháu gái tiến cung không?"

Đồng thị kinh ngạc nhìn về phía Trình thị. Không có triệu kiến, bọn họ không được phép vào cung.

Lão phu nhân cũng cảm thấy chuyến này dữ nhiều lành ít, nhưng Trình thị là kế thất Bác Văn, chỉ sợ thái hậu cùng hoàng thượng nhìn thấy sẽ không thích "Vẫn là để ta đi." Bà ta nói với tiểu Cao công công "Tôn nữ này của lão thân nhát gan, công công có thể dàn xếp một chút để lão thân với nó cùng nhau tiến cung không?"

"Được, sao lại không được." Tiểu Cao công công chớp mắt, cho bọn họ cùng mất mặt thì hắn còn muốn không được.

Xe ngựa rời phủ Ân quốc công, lão phu nhân nghiêm túc hỏi Ân Bạch Tuyết "Ngươi thành thật nói cho tổ mẫu biết chuyện gì đã xảy ra."

Từ sắc mặt Ân Bạch Tuyết, nàng khẳng định biết hoàng đế vì sao lại triệu kiến.

Biết đã không dối gạt được, Ân Bạch Tuyết cụp mắt xuống, miệng mở ra nhiều lần mới phát ra âm thanh không mấy lưu loát "Cháu và Đoan vương có tình cảm với nhau."

Lão phu nhân đầu tiên nghe không hiểu, về sau kịp phản ứng thì sắc mặt đột nhiên trầm, khó tin nhìn Ân Bạch Tuyết "Ý của ngươi là ngươi cùng Đoan vương có tư tình?"

Nước mắt trượt ra, Ân Bạch Tuyết gật đầu "Trước khi hắn cùng quận chúa đính hôn thì chúng ta đã quen nhau."

"Ngươi nha ngươi, ngươi sao lại hồ đồ như vậy " lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không có thời gian để phẫn nộ cùng chỉ trích Ân Bạch Tuyết, bà ta suy tư chốc lát nói "Ngươi chắc chắn hoàng thượng tìm ngươi là chuyện này?"

"Không chắc lắm, nhưng trừ chuyện này thì cháu không nghĩ ra chuyện khác."

Lão phu nhân trầm giọng "Cho dù là thế nào thì ngươi không thể thừa nhận, lấy sự sủng ái của Trường Hoan, thừa nhận thì ngươi liền xong rồi, mấy muội muội của ngươi cũng đều xong."

Phẩm hạnh đích trưởng nữ có vấn đề, về sau nữ nhi Ân gia còn có thể lấy chồng sao.

Ân Bạch Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh mịch "Thế nhưng hoàng thượng nhất định sẽ điều tra ra."

Lão phu nhân khẽ giật mình, đúng rồi, muốn thật sự là chuyện này, cho dù bọn họ không thừa nhận thì chẳng lẽ hoàng đế sẽ không tra sao?