Chương 7: Nằm mơ

"Hắn cũng không phải thường xuyên đến, nhưng nhiều hơn số lần muội tới."

"Hắn ở ngoài cung đương nhiên có thể tới nhiều lần " Ân Trường Hoan một chút cũng không cảm thấy ngại ngùng "Hiện tại muội ở phủ quận chúa cũng sẽ thường xuyên đến."

Lời này là thật, từ khi vào ở phủ quận chúa đến nay, số lần Ân Trường Hoan đến phủ Anh Võ hầu nhiều hơn đi phủ Ân quốc công bên cạnh.

"Muội trước kia đến là vì thăm nương ta, nhưng mà " Ân Hoài Nghi dừng lại, bả vai đυ.ng vào Ân Trường Hoan, chế nhạo nói "Nói thật đi, về sau có phải khi muội đi thăm mẹ ta đồng thời còn muốn nhìn Diệp đại ca."

"Có cái gì mà không thể " Ân Trường Hoan nằm lỳ trên giường, một tay chống cằm, "Dáng dấp Diệp công tử đẹp như vậy, nhìn nhiều vài lần thì tâm tình đều tốt hơn, Chẳng lẽ có ai quy định muội không thể nhìn hắn sao."

"Là không ai quy định, nhưng dù sao muội cũng đã đính hôn, vẫn là nên chú ý một chút." Ân Hoài Nghi chân thành nói "Những người thân cận như chúng ta biết muội chỉ là thích người có dáng dấp đẹp, nhưng ngoại nhân không biết, vạn nhất truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự của muội."

Ân Trường Hoan xoay người, nằm ngửa ở trên giường, nói "Sợ cái gì, cùng lắm thì giải trừ hôn ước."

Ân Hoài Nghi kinh ngạc trừng lớn mắt "Muội nói cái gì?" Nàng dứt khoát ngồi dậy, ngữ khí nghiêm khắc "Trường Hoan, lời này không thể nói lung tung."

Trong lòng Ân Trường Hoan vỗn vẫn còn ủy khuất, dùng tay bịt mắt nhỏ giọng lầm bầm "Ai nói muội nói lung tung ."

"Chuyện gì đã xảy ra?" Ân Hoài Nghi hiểu rõ Ân Trường Hoan, nàng không phải người sẽ tùy tiện nói những lời này. Kéo người ngồi dậy, nàng nghiêm túc nói "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có phát sinh cái gì, muội chỉ thuận miệng nói thôi." Ân Trường Hoan không có ý định đem chuyện này nói cho mấy người Chu thị, nói cũng vô ích.

"Thật?" Ánh mắt Ân Hoài Nghi hoài nghi nhìn Ân Trường Hoan.

"Thật ." Ân Trường Hoan cong khóe miệng, khôi phục ngữ khí ngày thường "Có ngoại tổ mẫu cùng hoàng cữu cữu, có thể xảy ra chuyện gì chứ."

Ân Hoài Nghi thấy cũng đúng "Nói cũng phải. Nếu là Đoan vương dám có lỗi với muội, hoàng thượng cùng thái hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn."

Ân Trường Hoan cười cười lại nằm xuống, như vô tình hỏi "Đúng rồi, Ân Bạch Tuyết sao còn chưa đính hôn?"

Ân Hoài Nghi nói "Không biết, hình như Ân Bạch Tuyết không muốn đính hôn, nói là muốn ở bên tam thẩm nhiều hơn."

Ánh mắt Ân Trường Hoan lóe lên khinh thường "Nói không chừng là trong nội tâm nàng ta có người."

"Ta cũng cảm thấy như vậy, lần trước đi phủ Ân quốc công, trong lúc vô tình thấy nàng ta đang thêu một cái hầu bao, màu xanh đậm, hình như là đưa cho nam tử."

Ân Trường Hoan giật mình, nàng từng nghĩ qua, biện pháp tốt nhất để giải trừ hôn ước với Phó Dịch là để lộ chuyện hắn cùng Ân Bạch Tuyết có tư tình ra ánh sáng, nhưng nàng không rõ hiện tại Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết có liên lạc hay không.

"Có phải hay không là đưa cho cha hoặc ca ca."

"Không giống, lúc ấy nàng thấy ta liền lập tức giấu hầu bao đi. Nếu là đưa cho cha hoặc ca ca thì cần gì phải giấu đi, rõ ràng là có tật giật mình. Mà ta còn thấy trên cái hầu bao kia dùng ngân sắc tuyến để thuê một bông tuyết, loại hầu bao này nhất định là đưa cho nam nhân ."

Danh tự của Ân Bạch Tuyết có hai chữ Bạch Tuyết, thêu một bông tuyết ở phía trên tương đương với kí tên.

Ân Trường Hoan cơ hồ khẳng định cái hầu bao kia là đưa cho Phó Dịch. Mặc dù Phó Dịch phản bội nàng, nhưng không thể không nói hắn là một người rất xuất sắc, lại còn là vương gia, hiện nay chưa lập thái tử, Phó Dịch là vương gia xuất sắc nhất, về sau rất có thể sẽ leo lên hoàng vị, Phó Dịch là tình lang trong mộng của rất nhiều tiểu thư kinh thành, nhớ ngày đó khi nàng đính hôn, không biết có bao nhiêu người đang thầm mắng nàng. Cho nên Ân Bạch Tuyết thích Phó Dịch cũng không phải điều khó lý giải.

"Thế nhưng mà cũng không đúng, còn có người cự tuyệt Ân Bạch Tuyết sao " Ân Hoài Nghi không nghĩ ra "Người kia vì cái gì mà không đến phủ Ân quốc công cầu hôn."

Ân Trường Hoan lạnh lùng a một tiếng, ngữ khí lành lạnh "Có lẽ nam nhân kia đã thành thân hoặc là đính hôn."

Ân Hoài Nghi há to mồm "Không thể nào! Ân Bạch Tuyết kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện này."

Đó là vì tỷ không biết nàng ta ngay cả hôn phu của đường muội cũng muốn đoạt, Ân Trường Hoan nói thầm trong lòng.

"Có cái gì mà không, biết người biết mặt không biết lòng."

Lời nói đã nói đến phân thượng này, Ân Hoài Nghi cũng phát giác được Ân Trường Hoan không thích Ân Bạch Tuyết "Muội sao vậy? Ân Bạch Tuyết trêu chọc muội sao?"

Trước kia Ân Trường Hoan mặc dù không thích Ân Bạch Tuyết nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài, mà không phải như hôm nay biểu diện rõ ràng như vậy.

"Là có chút mâu thuẫn." Ân Trường Hoan hàm hồ nói.

"Ta biết mà " Ân Hoài Nghi nói "Bất quá cũng không có khả năng, ta hiểu rõ Ân Bạch Tuyết, nàng ta không thể làm ra loại chuyện này, coi như nàng ta thật sự thích một nam tử đã có thê thất thì nàng ta cũng sẽ không nói ra mà là chôn giấu dưới đáy lòng."

Ân Trường Hoan cười không nói, nghĩ thầm vậy tỷ lại càng không hiểu rõ Ân Bạch Tuyết rồi.

...

Phủ quận chúa cũng chỉ một mình nàng nên Ân Trường Hoan ở lại phủ Anh Võ hầu dùng bữa tối mới trở về.

Dùng xong bữa tối Ân Lôi muốn đưa nàng về bị Ân Trường Hoan cự tuyệt "Muội có hộ vệ mà, không cần đại đường ca phải vất vả đâu."

"Thế nhưng mà..." Một nữ hài tử hắn thấy không yên lòng.

"Không có nhưng mà " Tư thái Ân Trường Hoan nhẹ nhàng ngồi lên ngựa "Thật muốn có người xấu để nàng ta nếm thử cây roi lợi hại của muội!"

Ân Hoài Nghi cười nói "Quên đi, Trường Hoan đã nói không muốn huynh đưa về thì thôi, nếu là mấy hộ vệ này không ứng phó được người xấu thì huynh đi cũng không có tác dụng gì."

Ân Lôi quay đầu nhìn Ân Hoài Nghi, đây là thân muội tử sao! Bất quá lời nàng nói cũng đúng, mặc dù hắn là võ trạng nguyên, nhưng mấy hộ vệ của Trường Hoan là thái hậu cho, chỉ nhìn ánh mắt của họ liền biết không phải người đơn giản, nếu so tài, tỉ lệ hắn thắng không lớn.

Giờ Dậu, sắc trời dần tối, người đi trên phố dần thưa thớt, Ân Trường Hoan chậm rãi cưỡi ngựa.

Chuyện chung thân của nàng là hai năm trước khi nàng tròn mười lăm tuổi mới nhắc đến, hoàng cữu cữu muốn nàng chọn một trong mấy biểu ca biểu đệ làm hôn phu.

Ân Trường Hoan đối với việc thành thân không có cảm giác gì, đã không có chờ mong thì cũng không có phản cảm, nàng hỏi Trịnh thái hậu nàng nhất định phải thành thân sao?

Trịnh thái hậu nói "Cháu có thể không thành thân, nhưng ngoại tổ mẫu già rồi, không thể che chở cháu cả đời, nếu không thành thân, lúc ngoại tổ mẫu đi rồi sẽ không có ai che chở cho cháu. Ngoại tổ mẫu sẽ không yên lòng. Nhưng nếu cháu thật sự không nguyện ý thành thân thì ngoại tổ mẫu cũng sẽ vì cháu mà dự định tốt mọi việc."

Ân Trường Hoan trở về suy nghĩ một đêm vẫn là quyết định chọn một người làm hôn phu, nàng không muốn Trịnh thái hậu không yên lòng, nàng cũng sợ lúc Trịnh thái hậu ra đi nàng sẽ chỉ còn một mình.

Không có ai biết Ân Trường Hoan rất sợ cô đơn.

Về sau Ân Trường Hoan lại hỏi thái hậu "Cháu nhất định phải chọn hoàng tử sao?"

Thái hậu nói "Không phải nhất định phải, nhưng nam tử trong thiên hạ ít có người không bạc hạnh cháu, nếu chọn nam nhân một mực đối với cháu toàn tâm toàn ý, không bằng chọn người có quyền lực trong tay."

Ân Trường Hoan hiểu ý của Trịnh thái hậu: Không nên tin nam nhân, nam nhân có quyền lực trong tay mới quan trọng.

Hoàng đế có mười mấy nhi nữ, ngoai trừ công chúa thì tổng cộng có tám hoàng tử. Đại hoàng tử, nhị hoàng tử là do phi tần sinh ra, tam hoàng tử là nhi tử của đương kim hoàng hậu, nhưng lúc còn rất nhỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đại hoàng tử cũng bởi vì việc này mà tàn phế, sau đó tra ra đại hoàng tử cùng tam hoàng tử xảy ra chuyện là do mẫu phi nhị hoàng tử tính toán, thế là nhị hoàng tử tuy là hoàng tử nhưng không được thánh tâm, hiện tại đã cưới vương phi, rất ít ra ngoài.

Thất hoàng tử, bát hoàng tử đều chưa tròn mười tuổi, người có độ tuổi hợp với Ân Trường Hoan chỉ có ba người. Nàng chọn Phó Dịch, không có lý do gì khác, cũng là bởi vì vóc dáng tuấn tú của hắn.

Nàng đem lựa chọn của nàng nói cho Trịnh thái hậu, Trịnh thái hậu đồng ý, ngay thẳng nói cho nàng là Phó Dịch xuất chúng, có khả năng sẽ kế thừa hoàng vị.

Ân Trường Hoan nói với Trịnh thái hậu "Ngoại tổ mẫu, cháu không phải là bởi vì cái này mà chọn hắn."

Trịnh thái hậu từ ái cười "Ngoại tổ mẫu biết."

Trước khi nói cho hoàng đế lựa chọn của mình, Ân Trường Hoan tìm Phó Dịch, hỏi hắn có nguyện ý cưới nàng không, nếu hắn không nguyện ý thì nàng sẽ đổi một người khác, sau đó Phó Dịch nói cho nàng hắn nguyện ý, nói hắn sẽ che chở nàng cả đời.

Ân Trường Hoan không ngốc, nàng biết Phó Dịch không phải, chí ít không phải hoàn toàn muốn lấy nàng, hắn sở dĩ sẽ đáp ứng là bởi vì Trịnh thái hậu.

Trịnh thái hậu được hoàng đế kính trọng, nàng đối hoàng đế rất có ảnh hưởng. Nàng lại xuất thân từ Trịnh gia, Trịnh gia không phải thế gia đặc biệt hiển hách, nhưng có binh quyền. Cữu gia Ân Trường Hoan từ biên cương trở về, biểu cữu cữu Ân Trường Hoan lại đóng tại Tây Bắc.

Không chỉ có thế, còn có phủ Anh Võ hầu. Ân Hoài Nghi đã đính hôn, mà nàng là cháu gái mà phu nhân Anh Võ hầu thương yêu, nếu nàng gả cho Phó Dịch, phủ Anh Võ hầu rất có thể vì nàng mà ủng hộ Phó Dịch.

Cho nên rất rõ ràng, Phó Dịch là vì hoàng vị mới cưới nàng.

Nàng không ngại điều này, hắn thậm chí có thể sau khi bọn họ thành thân hoặc khi đã leo lên hoàng vị nạp những người khác làm phi, nhưng người này không nên là Ân Bạch Tuyết, cũng không nên là ở thời điểm này.

Đây là sự vũ nhục cùng phản bội đối với nàng.

Càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, trở lại phủ quận chúa Ân Trường Hoan luyện võ suốt một canh giờ bởi vì thoát lực mà bình tĩnh trở lại.

Về phòng tắm rửa, Ân Trường Hoan cho là nàng sẽ một đêm không mộng ngủ tới hừng sáng nhưng nàng mơ thấy một giấc mộng.

Trong mộng nàng tựa hồ là một linh hồn, không có thực thể, nàng bay lượn ở trong phủ quận chúa, trông thấy khắp nơi trong phủ quận chúa treo đầy vải trắng. Không cần nghĩ cũng biết đây là tang sự của nàng.

Trong mộng nàng còn đang suy nghĩ nàng hẳn là người đầu tiên có thể trông thấy tang sự của chính mình.

Nàng là quận chúa hoàng đế sủng ái nhất, tang sự được làm rất long trọng, rất nhiều người đến phúng viếng nàng, nàng còn nhìn thấy Ân Bạch Tuyết.

Toàn thân Ân Bạch Tuyết mặc áo trắng, hốc mắt đỏ hồng, cả người run lẩy bẩy, phảng phất như bị đả kích lớn.

Trong mộng Ân Trường Hoan khinh thường xùy một tiếng. Nàng chết thì Ân Bạch Tuyết hẳn là vui nhất, vì sau đó Ân Bạch Tuyết có thể cùng Phó Dịch quang minh chính đại ở cùng một chỗ.

Trong mộng Ân Trường Hoan bị ý nghĩ này trấn trụ: Sẽ không phải là Ân Bạch Tuyết cảm thấy nàng làm cản chuyện của nàng ta cho nên hạ độc chết nàng chứ.

Lười nhìn khuôn mặt dối trá của Ân Bạch Tuyết, Ân Trường Hoan quay người đi theo một người sau lưng bay ra khỏi phủ quận chúa, người này là Diệp Hoàn.

Diệp Hoàn thế mà lại đến phúng viếng nàng, Ân Trường Hoan có chút chấn kinh, ở kiếp trước bọn họ cũng chưa từng gặp mặt.

Nàng đi theo Diệp Hoàn về tới phủ đệ của hắn, đi theo hắn tiến vào đại môn, xuyên qua tường xây làm bình phong ở cổng, đi qua hành lang cửu khúc cuối cùng đến thư phòng của Diệp Hoàn.

Nàng hiếu kì bay tới bay lui trong thư phòng, muốn nhìn xem thư phòng của trạng nguyên là như thế nào, bỗng nhiên nàng nghe được giọng của Diệp Hoàn "Chuyện này là ta xử trí không kịp, không nên để nàng gặp được Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết."

Nàng thấy hộ vệ kia nói "Ý của công tử là Đức Dương quận chúa xảy ra chuyện là bởi vì nàng biết chuyện Đoan vương cùng Ân Bạch Tuyết, có người vì diệt khẩu mà động tay?"

Ân Trường Hoan nghe vậy, kinh ngạc bay tới bên cạnh Diệp Hoàn. Nghe ý của bọn họ thì nàng sẽ gặp được Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết là do Diệp Hoàn an bài.

Nhưng vì cái gì?

Để nàng chia rẽ Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết thì đối với hắn có chỗ nào tốt?