Chương 1: Hôn lễ nhất - Lễ đường

Ngày 1 tháng 10, Tống gia đại thiếu gia Tống Khải cùng Giản gia đại tiểu thư Giản Bạch cử hành hôn lễ long trọng tại Thượng Hải.

Hơn 600 nhân vật danh tiếng cùng trình diện, tại lúc mọi người cùng nhau chúc phúc, hai người dắt tay đi vào lễ đường. Đồng thời tuyên cáo hợp tác giữa Tống gia và Giản gia đã chính thức bắt đầu. Tiệc hôn lễ xa hoa kéo dài liên tục suốt ba ngày liền.

Khi thanh âm MC được truyền rộng rãi qua chiếc TV to trên tường, màn hình phía dưới rất nhanh hiện lên một loạt phụ đề.

Đại sảnh được trang trí hình long phượng cùng với biển hoa, phục vụ khách sạn cùng nhân viên 2 nhà Gian Tống khẩn trương bố trí hôn lễ.

4 nhân viên đem hồng thảm dài hơn 100 mét trải ra, chính giữa đại sảnh là hoa đình được kết bằng hàng tram hoa bách hợp trắng, còn có mấy ngàn đóa hoa hồng trắng dựng ở ven đường.

1 nam hài đáng yêu mặc áo bành tô khiêu khiêu đóa hoa hồng trắng, lấy 1 bông hoa xinh đẹp nhất chạy về phía cầu thang. Hắn linh hoạt thân mình cực kỳ giống chú thỏ chạy trên thảo nguyên, mà trên thực tế người phụ trách trông giữ hắn cũng cho là như vậy.

"Tiểu thiếu gia, không thể chạy vào phòng hóa trang, người quên phu nhân đã dặn chú ý những gì sao, trước hôn lễ, tân nương không thể gặp bất kì nam nhân nào……" Người đuổi theo phía sau tiểu nam hài là nãi mụ, phụ trách chiếu cố hắn thuận tiện không cho hắn có cơ hội đi phá hư hôn lễ.

Nam hài đã chạy tới lầu hai, đáng tiếc nãi mụ vẫn còn đứng giữa cầu thang, hắn quay đầu, ghé đầu ra cầu thang nhìn xuống nãi mụ nói: "Ta không phải nam nhân, ta là boy.".

"Tiểu thiếu gia, ngày hôm qua ngươi đáp ứng ta làm một nam nhân mà!" Chân nãi mụ run bần bật.

Tiểu nam hài hóa thành viên đạn, phóng đến phòng hoá trang: "Ta đã quên.".

Tiểu nam hài cầm lấy phủng hoa, lén lút đẩy cửa: "Tỷ tỷ? Tỷ tỷ, chị ở đâu?".

Nhìn cả phòng hóa trang cũng không thấy tỷ tỷ của cậu.

Hình ảnh hoang mang của cậu hiện lên trên mặt gương sáng bóng, xinh đẹp như oa nhi.

Người đâu?

Tiểu nam hài cầm lấy phủng hoa dạo qua một vòng.

Trên tường treo vài kiện áo cưới xinh đẹp, mỗi một kiện áo cưới đều đẹp quá phận, làn váy thật dài, tân nương mà mặc vào thoạt nhìn giống tiên nữ.

Trên kệ tùy ý phân tán vài đôi giày cao gót, giày cao gót màu đỏ vừa xinh đẹp vừa khí chất.

Mà ở trong góc phòng hóa trang, một ít món điểm tâm được bày ra trên bàn, chén hồng trà còn tản ra nhiệt khí.

"Tỷ tỷ, chị ở nơi nào?" Tiểu nam hài rõ ràng nhớ rõ tỷ tỷ luôn luôn ở phòng hóa trang chưa có đi ra, vì sao hiện tại lại tìm không thấy nàng?

Áo cưới động đậy

Tiểu nam hài thấy.

Trên thực tế nơi đó là cửa thông qua một phòng thay quần áo nhỏ, khi tấm màn của phòng kéo lên, áo cưới cũng động theo.

Tiểu nam hài lập tức trố hai mắt nhìn, đôi giày da nho nhỏ chầm chậm cước bộ đi đến.

"Tiểu thiếu gia!" Nãi mụ trơ mắt thấy hắn xông vào cấm khu của tân nương, nhưng ngay cả khí lực nhấc chân đều không có, chỉ đành ngồi xổm trên cầu thang thở dài.

Bỗng một ống quần tây trang màu đen xuất hiện ở tầm mắt của nàng, lập tức một giọng nam ôn nhuận truyền ra: "Cần hỗ trợ sao?".

Nãi mụ ngẩng đầu, nhìn thấy Tống gia đại thiếu gia cũng chính là nam nhân vật chính của hôn lễ lần này, vội vàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Tiểu thiếu gia hắn lại hồ nháo, nhanh như chớp bỏ chạy vào phòng hóa trang, không chừng lại làm bên trong loạn thất bát tao……".

"Đừng nóng vội, ta hiện tại phải đi mang hắn ra." Khuôn mặt thanh tú của nam nhân thủy chung mang theo mỉm cười ôn nhu, làm người trước mắt sáng ngời.

Nãi mụ cảm kích nhìn hắn, nói:"Cám ơn Tống tiên sinh.".

"Không cần cảm tạ." Tống Khải chạy lên lầu.

Nãi mụ thế này mới nhớ tới một chuyện rất trọng yếu: "Tống tiên sinh, ngươi không thể trước hôn lễ gặp tân nương……".

Quá muộn, hắn đã đẩy cánh cửa phòng ra rồi.

Bàn tay tiểu nam hài hướng về tấm màn, đúng lúc ấy một bàn tay to khác ôm lấy hắn, phía sau truyền đến thanh âm ôn nhu của nam nhân: "Tiểu thiếu gia của ta, ngươi ở tân nương hoa viên định làm gì?".

"Nga, tỷ phu, là anh?" Tiểu nam hài quay đầu thấy nam nhân ở đằng sau, thở dài nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt bởi vì kích động mà lóe hào quang: "Tỷ phu, em thề em nhìn thấy cái áo cưới này động đậy".

Tống Khải nhìn thoáng qua, rồi sau đó đối nam hài nói: "Tiểu đệ, em xem nó hiện tại không hề động".

"Nhưng là……" Nam hài xác định là thấy được.

Tống Khải lớn tiếng nói: "Nơi này không phải ai cũng có thể đến, nơi này là hoa viên của tân nương, nam nhân phải đứng ở bên ngoài chờ tân nương đi ra.".

"Ta không phải nam nhân, ta là nam hài." Giản Đinh nói.

Tống Khải cười, nhìn hắn cầm phủng hoa trong tay, nói: "Nam hài sẽ không thể lấy tỷ tỷ em làm vợ nga!".

"Này……" Giản Đinh nhìn phủng hoa trong tay lộ ra biểu tình mê mang, nếu thừa nhận mình là nam nhân, sẽ tuân thủ ước định đứng ở bên ngoài, nếu không thừa nhận, sẽ không thể lấy tỷ tỷ làm vợ, làm sao bây giờ, hảo rối rắm, so với điểm tâm buổi chiều lựa chọn giữa kem ly và bánh ngọt còn rối rắm hơn.

Tống Khải biết rắc rối nhỏ này đã qua đi, hắn ôm nam hài đi ra ngoài, thuận tiện đem cửa đóng lại.

Phòng hóa trang truyền ra tiếng thở dài, tiện đà biến thành tiếng rêи ɾỉ thở dốc ngọt ngào.

Thời gian hôn lễ chính thức bắt đầu là tầm xế chiều, nhưng tân nương đã phải ly khai chiếc giường ấm áp từ lúc 6h sáng, vào phòng trang điểm, được 3 thợ hoá trang cùng với trợ lý của bọn họ vây quanh, chăm chút từ đầu đến chân, để khi về công ty lấy thành công này làm ví dụ điển hình cho bọn họ kiêu ngạo.

Tân nương có đôi môi hồng nhuận đến không ngờ, không cần bất luận kẻ nào cày công đi làm đẹp, son môi chỉ có thể che đậy nhan sắc đỏ mọng nguyên bản của môi nàng. Ánh mắt thủy nhuận mê người, mang theo vui sướиɠ, làm người khác có thể đọc được hạnh phúc từ trong đó. Thợ sơn móng tay tô màu đỏ lên móng tay thon dài của nàng, màu này xưa nay thoạt nhìn diễm lệ quá phận nhưng lúc này thật đúng là tăng thêm hảo khí, mà ngón áp út của nàng đã đeo một chiếc nhẫn với kiểu dáng hào phóng lại xinh đẹp.

Trợ lý giúp nàng sơn móng tay nói: "Giản tiểu thư, nhẫn cưới không phải hẳn là lúc cử hành hôn lễ mới đeo sao?".

"Không, chúng ta đã ưng thuận lời hứa trước rồi." Giản Bạch giơ lên một chút mỉm cười hạnh phúc.

Không ai sẽ hoài nghi nàng có hạnh phúc hay không, bởi vì nhìn qua nàng mọi người sẽ minh bạch, hiện tại nữ nhân này toàn thân cao thấp đều viết, "ta rất khoái nhạc".

Trên thực tế, hôn lễ này đối mọi người đều là một chuyện tốt, Giản gia cùng Tống gia nhân dịp này đối hôn lễ làm cam đoan, bắt đầu hợp tác hai nhà, mà tân lang tân nương lại trai tài gái sắc môn đăng hộ đối, không có gì lý do có thể ngăn cản bọn họ cùng một chỗ. Thuận tiện kéo kinh tế phát triển, sáng tạo giải trí bán điểm, đồng thời cũng là đề tài của các cuộc thưởng trà uống rượu.

Cửa phòng hóa trang lại lần nữa bị mở ra, thợ phụ trách chính lập tức rít gào lên: "Ta nói rồi nam nhân không được đi vào phòng hóa trang này.".

Giản Bạch từ trong gương thấy được tay của người mở cửa, bàn tay trắng trong thuần khiết như ngọc cùng cổ tay xinh đẹp.

Nàng đối người phụ trách nói: "Không phải nam nhân. Là nàng.".

"Ai?".

Người kia vừa vào đã tháo giày cao gót, cước bộ nhẹ nhàng, đuôi váy dài như bờ biển ban đêm lẳng lặng cuộn sóng phập phồng, lúc nàng đi tới, váy dài như hóa thành tầng da thịt thứ hai, bao phủ bên người cũng là như thế xinh đẹp.

Nàng là nữ nhân, không phải xâm nhập.

Giản Bạch nhìn nàng qua gương, mà nàng cũng mỉm cười nhìn chính mình.

"Rất đẹp." Vương Tử nói.