Chương 1: Dâu tây

Nghe tiếng cửa kính phòng tắm mở, Đường Uẩn, người đang cúi đầu nhìn điện thoại, vô thức nâng mắt lên.

Người đàn ông tắm rửa xong, chiếc mặt nạ hồ ly trắng vẫn không tháo, quanh thân hơi nước chưa tan, mang theo hương trái cây thanh ngọt. Áo choàng tắm khách sạn rộng rãi, cho dù thắt lưng thắt chặt, một mảng tam giác lớn trước ngực vẫn lộ ra bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút đường cong cơ bụng.

Hình ảnh đẹp mắt, dưới đáy mắt của Đường Uẩn bất giác hiện ra ý cười, tập trung vào phần cạnh cổ của đối phương.

Ở đó có một vết hôn mới, màu đỏ thẫm - đó là tác phẩm của ham muốn đạt đến đỉnh điểm.

Dưới ánh đèn, tựa như con dấu cổ trang trọng chọc lên giấy trắng, quả thật có chút chói mắt..

Nhưng... không thể trách cậu ta. Ai bảo người đàn ông trước mắt này trong quá trình cự tuyệt hôn môi, cậu chỉ có thể dựa vào thủ đoạn khác để phát tiết kɧoáı ©ảʍ, đồng thời, cậu cũng cảm thấy đó là thể hiện sự công nhận và phần thưởng đối với người đã làm việc chăm chỉ.

Chỉ là họ thực hiện mọi việc trong bóng tối và cả hai đều quá nhập tâm. Đường Uẩn hoàn toàn không ý thức được mình hôn có bao nhiêu sức lực và càng không nghĩ rằng mình sẽ để lại dấu vết sâu như vậy.

"Làm thế nào bây giờ? Có vẻ như tôi đã để lại dấu trên cổ."

Đường Uẩn đội chiếc mặt nạ thỏ hoạt hình, chỉ để lộ nửa khuôn mặt nhỏ, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lời nói không nghe ra một chút ý tứ áy náy. Người đàn ông cười nhạt, ở trong chăn lộn xộn lục lọi điện thoại di động, gõ một dòng chữ: 【Hình như cậu còn rất kiêu ngạo?】

"Xin lỗi bảo bối...," Đường Uẩn cười càng thêm không kiêng nể gì, đầu ngón tay lau qua vết hôn, xác nhận nó có thể là không thể xóa bỏ, "Lúc trước chưa từng trồng qua thứ này, có chút không biết nặng nhẹ."

Mặc dù miệng miệng gọi nhau là "bảo bối", như là một cách thân mật, nhưng thực tế Đường Uẩn thậm chí không biết tên thật của người đàn ông này. Đây chỉ là lần thứ ba họ gặp mặt, lần thứ ba phát sinh quan hệ, bọn họ chưa bao giờ qua đêm cùng nhau, cho nên tổng thời gian họ trải qua cùng nhau chưa vượt quá tám giờ.

Tháng trước, Đường Uẩn đã tải xuống một ứng dụng có tên là "Tầm Dưỡng", khác biệt so với các ứng dụng hẹn hò đồng tính khác, "Tầm Dưỡng" đã tạo ra hai kênh riêng biệt cho nam và nữ. Giống như chơi trò chơi trực tuyến, cả hai kênh đều có các yếu tố cảnh quan tương tự nhau, nhưng nội dung không được chia sẻ.

Người dùng mới đăng ký yêu cầu xác minh danh tính bằng khuôn mặt, sau khi xác nhận giới tính được gán vào kênh tương ứng.

Ngoài ra, cơ chế kết bạn của ứng dụng cũng rất độc đáo. Tất cả người dùng đều phải điền một bản khảo sát liên quan đến tuổi tác, chiều cao, vị trí, vai trò thuộc tính, cung hoàng đạo, trình độ học vấn, công việc, sở thích, đối tác lý tưởng, thậm chí là thông tin về thành viên gia đình.

Sau khi trả lời năm mươi câu hỏi, hệ thống sẽ tự động lọc và ghép đôi với những người phù hợp nhất. Tuy nhiên, lúc đó Đường Uẩn cảm thấy phiền phức nên hầu hết đều chọn "Bất kỳ".

"Test102" - cũng chính là người lúc này đang ở ban công châm thuốc lá, là người dùng đầu tiên hệ thống đẩy cho cậu. Anh ta là một người câm.

Nghe nói là do một trận hỏa hoạn gây ra, vào một cuối tuần anh ta ở nhà một mình, dưới lầu bốc cháy, thiêu rụi toàn bộ tòa nhà.

Đáng tiếc là lối thoát hiểm đã bị chặn, cho đến khi lực lượng cứu hộ đến, anh ta đã mất ý thức.

Đường hô hấp của anh bị tổn thương trong tai nạn đó và cho đến nay anh ta vẫn không thể nói được, khuôn mặt cũng bị hủy hoại.

May mắn là anh ta đã bước ra khỏi quá khứ bi thảm đó, hắn rất lạc quan và hài hước trong cách nói chuyện. Khi Đường Uẩn hỏi về tên của anh ta, anh trả lời: "Gọi tôi là người câm cũng được, người bên cạnh cũng đều gọi tôi như vậy."

Đối với việc không thể nói chuyện nữa, anh ta thể hiện sự không quan tâm.

Đường Uẩn không truy hỏi về tên thật của anh ta nữa, cũng không hứng thú biết. Việc cậu tải ứng dụng chỉ là bất quá là nhàn rỗi nhàm chán bỏ thời gian, thuận tiện tìm người giải quyết nhu cầu sinh lý một chút, không có ý định đến thật.

Cậu đánh giá người câm cũng có cùng suy nghĩ, nếu không, anh ta không thể chỉ sau vài giờ tán tỉnh, liền gửi cho cậu địa chỉ khách sạn.

Thông tin trong hồ sơ của Đường Uẩn như tên, tuổi, nghề nghiệp đều là giả. Một phần là vì sợ bị đồng nghiệp hoặc khách hàng nhìn thấy, một phần là để tự bảo vệ bản thân.

Mối quan hệ trước đó của cậu là với một sinh viên thể dục thể thao, người này nhỏ tuổi hơn cậu rất nhiều và đầu óc không thực sự nhanh nhạy, mùa hè không có chỗ ở liền chuyển vào nhà cậu. Nhưng thằng nhóc đó lại coi cậu như máy rút tiền, hôm nay mua đôi giày, ngày mai đi xem hòa nhạc, điều quan trọng là thằng nhóc này còn lười ăn lười làm và không có giáo dục, gọi một đống bạn học đến nhà mở tiệc cũng sẽ không thông báo trước cho cậu, làm cho căn nhà trở nên hỗn loạn.

Và điều tồi tệ hơn, thằng nhóc đó đã nɠɵạı ŧìиɧ.

Đường Uẩn đề nghị chia tay, nhưng đối phương không đồng ý. Ban ngày mặt dày giả làm khách hàng đến văn phòng luật sư tư vấn, còn đêm lại đứng ngoài cửa nhà không chịu rời đi, tin nhắn điện thoại thay phiên nhau oanh tạc. Đường Uẩn bị tra tấn đến đau đầu.

Loại cảnh tượng xấu hổ này cậu cả đời này cũng không muốn trải qua nữa.

Nhưng người câm và người yêu cũ của cậu ta không phải là cùng loại người, điểm này không còn gì phải nghi ngờ. Nếu phải hình dung, người câm giống như một giống như đêm hè lười biếng mà lại mát mẻ, rất dễ tính và ôn hoà, ngẫu nhiên còn kèm theo một chút khí hư sắc sắc bén, giống như cơn mưa bất chợt của mùa hè.

Loại xấu xa này của anh ta, đại bộ phận đều thể hiện ở trên giường, ví dụ như vừa rồi cậu chịu không nổi hô ngừng, đối phương càng ngày càng tra tấn nhiều hơn, cuối cùng không chỉ đùi mà cả ga trải giường cũng ướt đẫm.

【Cậu có muốn tắm không?】Người câm sử dụng ghi chú để hiển thị nội dung mới.

"Tất nhiên." Đường Uẩn xốc chăn lên đứng dậy, nửa người dưới chỉ mặc qυầи ɭóŧ. Dù đã đến tháng ba, vẫn còn một chút mát mẻ, cậu khom lưng nhặt quần denim lên và mặc nó.

Khi thắt dây, cậu ta không nhịn được quay đầu nhìn người câm. Mặc dù chiếc mặt nạ hồ ly che nửa khuôn mặt, nhưng xuyên thấu qua đôi mắt phượng của mặt nạ, cậu vẫn có thể thấy người câm đang dùng một loại ánh mắt rất đùa nhìn chằm chằm mông mình.

Đường Uẩn cố ý dùng ngữ điệu thân mật trêu chọc: "Như thế nào, vừa rồi sờ nửa ngày không sờ đủ?"

Khoé môi người câm cong lên, không có dấu hiệu phản đối.

Mà nói thật, người câm cười rất cuốn hút, môi trên của anh hình chữ M, ướŧ áŧ lại đầy đặn, vừa nhìn đã rất dễ hôn, tiếc là Đường Uẩn chưa từng thử qua.

Nếu một người có kỹ thuật tốt khi quan hệ tìиɧ ɖu͙©, thì khả năng là kỹ năng hôn cũng không kém phần, phải không? Đường Uẩn không phải là chưa từng chủ động thử hôn môi với người câm, chỉ là hô hấp của hai người vừa mới kề sát một chút, khuôn mặt của người câm liền theo phản xạ lui về phía sau hoặc là nghiêng sang một bên. Đường Uẩn thôi không tự gây phiền phức nữa, cậu biết có người thiên tính không thích hôn môi.

Đường Uẩn còn thường cảm thấy tò mò về khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ tinh xảo này, liệu đó có phải là khuôn mặt đáng sợ hay là khuôn mặt đáng thương? Mũi có bị lệch không? Da thịt hay không phải là màu sắc ban đầu?

Có một lần bọn họ làm được một nửa, mặt người câm cách cậu gần trong gang tấc, hơi thở ấn vào tai cậu. Đường Uẩn có cảm giác chỉ cần vươn tay là có thể kéo chiếc mặt nạ hồ ly xuống, sau đó giả vờ vô tình đυ.ng phải.

Nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn nhịn xuống - đúng vậy, dù sao cậu cũng rất sợ mình sẽ phải đối mặt với một khuôn mặt quỷ dữ và sợ hãi, khiến anh có thể "bị hạ gục" ngay tại chỗ.

Tình huống đó vừa khó xử vừa làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, khả năng xã hội của cậu rất khó đối phó với tình huống đó.

Hơn nữa, dù cho khuôn mặt của cậu thể hiện sự kinh ngạc, sợ hãi hay thậm chí thương hại, đối với người câm thì tất cả đều là một loại tổn thương thứ hai.

Vào phòng tắm, ngẩng đầu lên, Đường Uẩn bị mặt nạ thỏ trong gương dọa tới ngẩn người, cậu ta vẫn chưa thể thích nghi với thứ đồ này.

Nhưng cũng lo lắng rằng có thể khách sạn có camera ẩn, cho nên mỗi khi ở cùng người câm, cậu đều đeo mặt nạ.

Lúc trước, khi Đường Uẩn đang thực tập tại văn phòng luật, cậu đã tiếp xúc với một vụ án, một người đàn ông trong khi lướt web 18+ đã thấy một đoạn video người đồng nghiệp nữ và cấp trên của mình đang ở trong khách sạn, vô cùng khϊếp sợ, video bên trong đương nhiên là do khách sạn quay lén, mà người đàn ông đó đã sử dụng đoạn video đó để tống tiền người đồng nghiệp nữ cùng cấp trên, sau đó đã bị người ta tố cáo.

Sau khi vụ án kết thúc, các bên đã được bồi thường, nhưng đoạn video đã trở thành một chủ đề nổi cộm trên mạng xã hội.

Đường Uẩn không muốn đoạn video 18+ của mình cũng trở thành một chủ đề phổ biến trên mạng xã hội, ngay cả tắm rửa cũng không tháo mặt nạ xuống.

Đường Uẩn đã có kinh nghiệm từ hai lần trước, lúc đến cố ý mang theo quần áo ngủ của mình, thay đồ xong, cậu mở cửa phòng tắm và thấy người câm chỉ tay vào bàn trà, "Ừ" một tiếng, anh ta chỉ có thể phát ra đơn âm tiết tự như vậy

Trên bàn trà đặt một ly nước, người đàn ông biết sau khi tắm sẽ khát.

"Cảm ơn." Đường Uẩn sờ sờ ly nước, nhiệt độ vừa đủ, uống một hơi cạn sạch.

Người câm lại nhập vào ghi chú: 【Túi của cậu có băng cá nhân không? Tôi muốn che chắn chỗ cổ, sau này vẫn phải gặp khách hàng.】

"Không..." Đường Uẩn liếc mắt nhìn cổ kia, vết đỏ so với ngón tay cái của anh ta còn dài hơn, dùng một cái băng cá nhân chỉ sợ cũng không che được, "Cái này đã gần mười giờ rồi, anh còn muốn gặp khách hàng gì nữa?"

Người câm: 【Chuyện trên giang hồ ít hỏi thăm.】

Đường Uẩn "xuy" một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới trong túi có hai hộp dán thuốc mỡ mua cho mẹ, so với việc dùng băng cá nhân nhàm che đậy sự thật này, thì lựa chọn dùng miếng dán thuốc mỡ này dường như hợp lý hơn.

"Anh xem cái này được không?" Cậu lục từ túi ra miếng dán thuốc mỡ, "Nếu có người nhìn thấy, họ có thể nói rằng anh bị cứng cổ!"

Người câm: 【Có ai bị cứng cổ một tuần không??】

"Vậy bằng không nói là ngươi bị bong gân?"

Đường Uẩn bày mưu tính kế, nhưng người đằng sau chiếc mặt nạ không có phản ứng gì, có là chê cách của Đường Uẩn khá phô trương.

Đường Uẩn lười quản hắn: "Không cần coi như xong, anh tự mình giải quyết đi.”

Cổ tay rất đột nhiên bị cầm lấy, Đường Uẩn giật mình, giương mắt, người câm nghiêng đầu, kéo cổ áo tắm xuống, lộ ra nửa xương quai xanh, thể hiện rằng anh ta đồng ý với đề xuất của Đường Uẩn.

Đường Uẩn cười mở miếng dán thuốc mỡ nói: "Bất quá nó sẽ có chút mùi, anh chịu được chưa?" Người câm do dự một chút: 【Thử xem.】

Mùi của thuốc mỡ không đậm như Đường Uẩn tưởng tượng, nhưng dù sao cũng là mùi thảo dược Trung Quốc, khi đưa gần mùi hơi kỳ quái.

Nghĩ đến thứ này tắm rửa xong có thể sẽ rơi, cậu đem cả hộp đều đưa cho người câm: "Cái này tặng anh, đủ để che cái vết đó cho đến khi nó biến mất." Người câm nói ngắn gọn: 【Tốt nhất là vậy.】

Đường Uẩn giương mắt, lại nhìn không rõ ánh mắt đối phương, lúc này cậu ta thực sự không thích sự tồn tại của chiếc mặt nạ, bởi vì cậu không có biện pháp phán đoán tâm trạng của người câm.

"Anh có tức giận không?" Đường Uẩn mang theo một tia nghi hoặc, nhỏ giọng quan tâm, "Tôi không biết buổi tối anh còn có hẹn khác."

Người câm: 【Cậu cố ý, đi vào chỗ chết.】 "Ôi chao, thật không phải..." Đường Uẩn gần như không thể bào chữa, nhưng nếu lúc này cậu ta nhấn mạnh rằng đây là lần đầu tiên mình đang cố gắng để trồng dâu cho ai đó, cũng hơi kỳ quặc, "Vậy lúc ấy anh cũng không nói không cần, tôi thấy anh cũng rất hưởng thụ!" Người câm: 【Nói?】

Nói xong, nhẹ nhàng "hừ" một tiếng.

Người câm cũng "hừ" theo một cách lạnh lùng, nhưng đó không phải là tố cáo làm nũng, mà là một loại lãnh đạm không thể làm gì được: 【Tôi thế nào?】

"Anh có thể đánh tôi, cắn tôi, đẩy tôi ra, hoặc là giống như ngươi cự tuyệt tôi hôn môi."

Người câm: 【Hình như cậu rất phiền.】

"Không, tôi cũng không phải rất thích hôn môi với người khác." Đường Uẩn nhún vai, tỏ ra không quan tâm, như thể lòng tự trọng của cậu thực sự chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi điều này, "Thật phiền phức, lần sau không trồng dâu cho anh nữa."

Cậu tưởng người câm sẽ phản đối gì đó, nhưng anh ta không có cười, cũng không có đáp lại, mà là cúi đầu nhìn điện thoại di động, như là không nghe thấy sự than phiền của cậu.

Đường Uẩn cảm thấy hơi trễ trong việc nhận thức, cậu không phải là người yêu chính thức của người câm, cho nên người câm sẽ không nhạy cảm như vậy, thể hiện cảm xúc nhỏ của anh ta, hoặc nói cách khác, ngay cả khi anh ta nhận thấy, cũng sẽ không để ý.

Dù sao bọn họ ở cùng một chỗ chỉ muốn vui vẻ, ai cũng không có nghĩa vụ muốn dỗ dành đối phương.

Tán tỉnh không được, Đường Uẩn thu dọn đồ đạc nói: "Ngày mai phải dậy sớm, tôi về trước, muốn tiễn anh một đoạn sao?"

Người câm lắc đầu.

Phản ứng này không ngoài dự đoán của Đường Uẩn, bởi vì trong hai lần trước, người câm cũng từ chối cậu như vậy.

Khi đi xuống cầu thang, Đường Uẩn tháo mặt nạ và cất vào ba lô, mặc dù chiếc mặt nạ thỏ nhỏ mà cậu mua coi như đáng yêu, nhưng nếu có ai đó thấy bất ngờ một người đeo mặt nạ giữa đêm khuya, họ chắc chắn sẽ giật mình.

Không đi được mấy bước, điện thoại di động trong túi rung lên, con ngươi đen nhánh của Đường Uẩn bị màn hình thắp sáng.

【Tôi không tức giận, nhưng tôi cảm thấy lần sau rất cần thiết phải cho cậu trải nghiệm thuốc mỡ này có bao nhiêu khó chịu.】

Tuy nhiên, văn bản không thể hoàn toàn thể hiện cảm xúc của người viết, vì vậy Đường Uẩn khó có thể phân biệt đây là lời than phiền hay tán tỉnh của người câm.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.