Chương 1: Quyết định tới nhà dì ở nhờ

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Hạ Hạo Thần lên lớp 12, ba mẹ Hạ vì tỏ vẻ coi trọng đưa ra đề nghị cùng nhau ăn một bữa cơm, thương lượng một chút một năm Hạ Hạo Thần học 12, làm sao sinh hoạt.

Ba Hạ nói mẹ Hạ cùng Hạ Hạo Thần ở, ở gần trường học thuê phòng ở, chăm sóc cuộc sống hàng ngày con trai.

Mẹ Hạ mắng ông sắt đá máu lạnh ích kỷ, nàng làm việc ở nơi khác, không có khả năng vì Hạ Hạo Thần từ bỏ công việc.

Ba Hạ vẻ mặt khó xử, hắn ở thành phố này, cách trường học Hạ Hạo Thần cũng không xa, nhưng nhà hắn còn có kiều thê nhỏ hơn gần 20 tuổi, so Hạ Hạo Thần lớn hơn không được bao nhiêu, ở cùng một chỗ khẳng định có nhiều bất tiện. Huống chi Hạ Hạo Thần ngày thường đối hắn không nóng không lạnh. Tuy trong lòng hắn cảm thấy thẹn với con, nhưng làm một người cha, vẫn là không muốn kéo mặt già xuống dán mông con trai. (Ý nói không muốn con có quyền hơn cha, cha phải nghe con)

Bọn họ ồn ào nửa ngày, một bàn đồ ăn không ăn bao nhiêu, cũng không hỏi ý Hạ Hạo Thần ngồi ở một bên, ra một quyết định —— để cậu tới nhà dì ở. Dì cậu nhỏ hơn mẹ không ít, bởi vì được sủng ái, tính cách kiêu căng. Kết hôn nhiều năm, vì giữ tuổi trẻ, nàng kiên quyết không chịu có con. Hạ Hạo Thần vẫn luôn không quá thích tiểu dì này, nhưng thật ra thực thích tiểu dượng. Bất quá cho dù là nhà dì, cậu cũng không quá thích tới nhà người khác ở.

Như trước kia ném cậu ở trường học, cậu cảm thấy ba mẹ làm này hoàn toàn là giả mù sa mưa bồi thường, cậu một chút cũng không hiếm lạ.

Chuyện này liền quyết định như vậy, trước khi đi, ba Hạ nhét thẻ ngân hàng vào tay Hạ Hạo Thần, hai cha con không có chuyện nói, từng người đi. Hạ Hạo Thần đã quen bọn họ bỏ qua, trong lòng vẫn như cũ cảm thấy hụt hẫng.

Mẹ Hạ trở về nhà một chuyến, sắp xếp hành lý cho cậu, đơn giản dặn dò cậu phải hảo hảo nghe dì dượng nói, lại nói ngày hôm sau tiểu dượng sẽ tới đón cậu liền vội vã đi.

Hạ Hạo Thần từ đầu tới đuôi không phát biểu ý kiến mình, một người ngốc trong phòng to như vậy, yên ắng đến có thể nghe thấy tiếng cậu hít thở.

Chán đến chết chơi game, tâm tình bực bội liên tiếp cậu thua rất nhiều lần, tổ đồng đội ở Kênh Đội Ngũ mắng, cậu cũng không trả lời một câu, trực tiếp đóng máy tính offline.

Hạ Hạo Thần, ngươi còn có cái gì không thói quen?

Ngày tháng như vậy, ngươi không phải qua rất nhiều năm sao?

Vì cái gì mềm yếu như vậy?

Cậu nằm trên giường, nâng lên một cánh tay che khuất hai mắt, ở trong lòng hỏi bản thân.

Cậu vẫn luôn đối tới nhà dì ở một năm không quá nguyện ý, lúc này kháng cự lại không mãnh liệt.

Nếu như tới nhà dì ở, ít nhất, sẽ không về đến nhà chỉ có một người đi.

Từ khi mẹ đi nơi khác công tác, lui tới với dì giảm bớt rất nhiều.

Dì trong ấn tượng luôn là dẫm lên một đôi giày cao gót, nùng trang diễm mạt xách túi sang trọng, say mê với mua mua mua. Nàng là loại nữ nhân yêu bản thân, nam nhân và sự nghiệp đều không phải trọng tâm sinh hoạt.

Mà dượng phần lớn là trầm mặc ít lời, hắn là quản lý ngân hàng, luôn là nghiêm túc. Lúc Hạ Hạo Thần sơ nhị (tương đương lớp 8 ở Việt Nam), dì dượng kết hôn. Khi đó dượng thấy cậu, còn thích mang cậu đi chơi.

Bất quá sau lại lên cao trung (cấp ba), cậu ở ký túc trường học. Cùng tiểu dượng gặp mặt số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, cậu lại so nam sinh khác mẫn cảm ngượng ngùng hơn, gặp lại ngược lại vô pháp cùng dượng thân mật như xưa.

Lần này dọn tới, dượng là cậu mong đợi duy nhất…