Chương 1

Em Trai Bệnh Kiều - Chương 1

Edit: Đào

***

Cố gia trước kia chỉ có mình Cẩm Nhiên là đứa con, ban đầu vì lý do chính sách nên chỉ sinh một đứa, đôi vợ chồng Cố gia cũng không phải dạng người trọng nam khinh nữ. Sau khi sinh ra Cẩm Nhiên, họ không hề cảm thấy sinh con gái có cái gì không tốt, nhiều năm như vậy họ luôn đem Cẩm Nhiên như một cô công chúa mà chăm sóc, nhưng họ hàng thân thích của Cố gia lại không cảm thấy như vậy.

Dù sao Cố gia vẫn là một đại gia tộc có uy tín danh dự, giống như gia đình này, trong xương cốt đều được lưu truyền một tư tưởng có từ trăm ngàn năm qua, chính là gia nghiệp nhất định phải do con trai kế thừa, con gái chỉ có thể nuôi dưỡng thật tốt, về sau cho một ít của hồi môn phong phú là được, hoặc là trực tiếp gả ra ngoài, cưới hỏi rất đơn giản.

Cho nên, nhiều năm qua Cẩm Nhiên thường xuyên nghe thấy họ hàng thân thích của Cố gia ở bên tai cô, nhắc mãi gia sản nhà bọn họ về sau bị người khác lấy đi mất.

Thời điểm nghe được mấy lời này, Cẩm Nhiên cũng không lên tiếng, ai ai cũng không biết trong lòng cô nghĩ gì.

Tuy rằng vợ chồng Cố gia cảm thấy có con gái cũng khá tốt, nhưng lại không chịu nổi họ hàng bên cạnh, một mực nói mãi về việc nhà không có con trai. Về sau Cẩm Nhiên gả ra ngoài, người khác khẳng định sẽ khi dễ cô, vì Cẩm Nhiên, hai vợ chồng cũng sinh ra ý nghĩ đẻ thêm đứa thứ hai.

Sau này chính sách lại thay đổi, có thể sinh thêm đứa thứ hai, đôi vợ chồng liền nói bóng nói gió xem thử ý kiến của Cẩm Nhiên, dẫu sao Cẩm Nhiên lúc này đã mười ba tuổi, hơn nữa tính cách của Cẩm Nhiên không biết giống ai, có phần lạnh nhạt, cho nên hai vợ chồng lo lắng cô không muốn, không nghĩ tới, sau khi Cẩm Nhiên nghe xong liền nói thật rất thích, cô bất ngờ đồng ý việc cha mẹ sinh đứa thứ hai, bởi vì bản thân cô cũng muốn có một đứa em trai.

Nghe được lời chắc chắn của cô con gái, hai vợ chồng liền yên tâm, sau đó mẹ Cố bắt đầu có triệu chứng mang thai, không biết có phải do vận khí quá tốt hay không, chưa tới nửa năm, mẹ Cố liền mang thai, tháng sau đi khám thai để xem giới tính, nghe được tin tức là con trai, hai vợ chồng hết sức vui vẻ.

Về sau Cẩm Nhiên gả ra ngoài, còn có đứa em trai chống lưng cho cô, như vậy hai người bọn họ cũng an tâm rồi.

Sau đấy thời điểm Cẩm Niên sinh ra, tất cả mọi người đều rất vui, bao gồm cả Cẩm Nhiên.

Cô cùng cha vẫn luôn đợi mẹ ở ngoài phòng hộ sinh, ở đó suốt một ngày một đêm, thời điểm sau khi sinh ra đứa bé, họ hàng thân thích của cô đều vội vàng đi xem đứa bé, chỉ có cô cùng cha vẫn luôn túc trực bên phòng bệnh của mẹ.

Mấy ngày mẹ Cố còn ở bệnh viện, Cẩm Nhiên vẫn luôn ở lại chăm sóc, có thời điểm cha mẹ hỏi cô có thích em trai hay không, cô cười đến mức vui vẻ nói, "Thích, em trai rất đáng yêu."

Thế nhưng thời điểm đưa đứa bé cho cô, cô cười cự tuyệt.

"Em trai nhìn nhỏ như vậy, con không dám ôm, lỡ như con sơ sẩy đυ.ng phải gì đó thì không ổn lắm?"

Cha mẹ cũng không miễn cưỡng cô.

Khi Cẩm Niên lên ba tuổi, vợ chồng Cố gia bởi vì công tác quá bận, mời bảo mẫu về nhưng lại không yên tâm, Cẩm Nhiên liền chủ động nói bản thân có thể chăm sóc Cẩm Niên.

Lúc ấy Cẩm Nhiên đã mười lăm tuổi, trời sinh cô thập phần thông minh, trí nhiều hơn yêu, bởi vậy chưa bao giờ đi đến trường, đều tự học ở nhà.

Hai vợ chồng thoáng nghĩ, cảm thấy cách học này cũng được, đồng thời cảm khái khả năng siêu nhân của con gái mình, liền đáp ứng đề nghị của cô.

Từ khi cha mẹ đi công tác, trong nhà trừ bỏ người giúp việc, cũng chỉ còn Cẩm Niên ba tuổi và Cẩm Nhiên.

Ở trong mắt người khác, cô quả thật là một người chị tốt, cô kể chuyện cho em trai mình, sẽ ôm cậu ngủ, buổi tối cô phải tỉnh giấc rất nhiều lần, chính là sợ cậu đá chăn ra sẽ bị cảm lạnh.

Người khác đều khen cô là một cô nương tốt, cha Cố mẹ Cố cũng thật rất vui.

Nhưng mỗi khi không có ai để ý đến, ánh mắt cô nhìn Cẩm Niên, lạnh nhạt khắc cốt.

Có lẽ, do bản thân từ nhỏ tiếp xúc với Cẩm Nhiên nhiều nhất, đứa bé Cẩm Niên phá lệ thích chị gái của mình, mở miệng nói chuyện từ nhắc tới đầu tiên là "Chị".

Từ nhỏ đến lớn người cậu dính nhất là chị mình, cho nên nếu không thấy Cẩm Nhiên, cậu liền sẽ khóc lớn không ngừng, không chịu đi ngủ.

Năm ấy Cẩm Nhiên mười chín tuổi, bởi vì thập phần ưu tú, đại học Đế Đô phá cách tuyển chọn cô, vợ chồng Cố gia cảm thấy rất tự hào, nhưng không biết phải làm thế nào, Cẩm Niên bốn tuổi đã biết chuyện này, ngay lúc đó cậu không biết cái gọi là đại học, nhưng cậu mơ hồ biết, nếu chị cậu đi học đại học, bản thân rất lâu mới có thể gặp được cô, cậu cảm thấy chính mình không thể tiếp thu được, bởi vậy sống chết không cho Cẩm Nhiên đi Đế Đô.

Ngay từ đầu mọi người đều không đem chuyện này nói cho Cẩm Niên, dù sao cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi, nhưng chuyện không vui chính là mấy ngày sau khi xảy ra sự tình, ai ai cũng không nghĩ tới, cùng ngày Cẩm Nhiên chuẩn bị xuất phát, Cẩm Niên từ trên cầu thang cố tình mà té xuống, đầu đầy là máu, người trong Cố gia sợ hãi, vội vàng muốn đưa cậu đi bệnh viện.

Nhưng không biết tại sao, Cẩm Niên bị té ngã thành như vậy lại không có khóc, đỉnh đầu cậu toàn là máu tươi, gắt gao mà nhìn phía đám người Cẩm Nhiên.

Cẩm Nhiên nhìn ánh mắt cậu, nội tâm đột nhiên cảm thấy có chút lạnh người, cô dự cảm, nhưng cô khá chắc chắn mình không đi Đế Đô được.

Quả nhiên, sau khi đi bệnh viện, cha Cố mẹ Cố liền tới tìm Cẩm Nhiên, hai người bọn họ nhìn cô, trong mắt đều mang theo cảm giác áy náy cùng bất an.

Trầm mặc hồi lâu, mẹ Cố mới rốt cuộc hạ quyết tâm mà mở miệng.

"Nhiên Nhiên, con có thể... không đi Đế Đô được không, em trai con không muốn con rời đi..."

Cẩm Nhiên nhìn cha mẹ mình, thấy được nét mặt dần dần già đi của bọn họ, cùng khóe mắt có vài nếp nhăn, chậm rãi mở miệng.

"Dạ được."