Chương 1.1: Tỉnh lại

"Mẹ, con không muốn lấy tên ngốc kia, người giúp con khuyên nhủ baba, để con không phải gả cho hắn có được không?"

Thiếu niên khuôn mặt tú lệ ôm cánh tay người phụ nữ xinh đẹp lắc tới lắc lui làm nũng.

Bà nhíu lại đôi mày liễu, có chút chần chờ "Lam, đối tượng kết hôn của con là trực hệ của gia tộc Công tước Dickens, không phải ai cũng có tư cách gả, con lấy hắn sẽ là Nam tước Phu nhân, Nam tước đều có đất phong, đến lúc đó ăn mặc đều không lo."

Tú lệ thiếu niên vẻ mặt không cam lòng: "Đất phong thì có ích lợi gì, ai không biết tên vô dụng kia hai mươi tuổi còn chưa thể hóa hình? Anh ta là trực hệ công tước Dickens, nhưng cũng chính là nỗi sỉ nhục của nhà công tước! Nếu thực sự tốt như vậy, mấy con ả mắt cao hơn đầu kia còn không phải tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, chuyện tốt như vậy còn đến lượt chúng ta hay sao? Hơn nữa, nếu qua 15 tuổi còn không thể biến thành người trí lực sẽ thoái hóa, con không muốn lấy một thằng ngốc! Mẹ, người nói với baba giúp con..."

Người phụ nữ thở dài: "Cùng cha con nói cũng vậy thôi, gia chủ muốn cùng Công tước Dickens chắp nối quan hệ, sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như vậy. Lam, nhà chúng ta chỉ là chi thứ, giá trị thai nghén đời sau của con cũng chỉ có 2 phần! Trong mấy anh chị em có mình con là Thư thú, giá trị thai nghén cũng thấp, tuy cũng còn hai Giống cái giá trị thai nghén là 2 nhưng mấy ả vừa nghe được tin tức liền tìm người liên hôn... Ôi, cũng là do ba mẹ vô dụng..."

Thiếu niên tú lệ trong lòng nói thầm "Còn không phải do các người vô dụng", nhưng trên mặt lại một chút cũng không biểu hiện, tròng mắt cậu xoay chuyển, liền lộ ra mỉm cười mỹ lệ: "Đúng rồi, nhà chúng ta không phải còn một Á thư sao? Em ấy cùng con là song bào thai, giá trị dựng dục của em trai so với con càng thấp, để nó thay con lấy tên vô dụng kia, con liền có thể ở lại bên mẹ, đến lúc đó lại tìm cho mẹ một con rể càng có thể diện hơn, thế nào?"

Mỹ phụ sửng sốt, một lúc sau, rốt cuộc cũng nghĩ tới: "Tên... ngốc kia?" Trên mặt bà lộ ra một tia chán ghét, "Đừng gọi em trai! Nó chính là nỗi sỉ nhục, căn bản không phải con của ta!""

Tú lệ thiếu niên cười càng thêm ngọt ngào: "Mẹ đừng nóng giận, em trai là tên ngốc, nhà chúng ta nuôi dưỡng nó là do chúng ta thiện tâm, bây giờ nó lớn như vậy cũng nên gả chồng, vừa lúc gia tộc Công tước Dickens cũng đang thiếu một chính quy Phu nhân, đối với em trai ngốc chính là mối hôn sự tốt cầu còn không được, kẻ ngốc đi với kẻ ngốc, không phải lương duyên trời định hay sao. Mẹ, người cùng baba nói để em trai thay con gả đi được không? Nếu bỏ lỡ mối hôn sự này, về sau không ai lấy em trai, không phải nó sẽ rất đáng thương hay sao..."

Người phụ nữ vừa nghe, sắc mặt có điểm dao động.

Tú lệ thiếu niên vừa thấy bà chần chờ, lại dùng sức mà lắc lắc cánh tay bà: "Được không, mẹ...""

Mỹ phụ rốt cuộc cắn răng, khẽ gật nhẹ: "Con nói không sai, em trai con cùng vị kia môn đăng hộ đối, so với con càng thêm thích hợp. Bà nhẹ nhàng kéo tay tú lệ thiếu niên , đứng lên đi ra ngoài, "Mẹ sẽ nói với ba con, để ông ấy báo cáo lên gia chủ."

Tú lệ thiếu niên hai mắt sáng ngời: "Con biết mẹ là tốt nhất!"

Người phụ nữ quay đầu lại nhéo mũi hắn: "Thằng bé này..."

----------

"Vẫn là... Có biện pháp..."

"Em trai ngươi... Kết hôn..."

"Mẹ... Tốt nhất..."

"Yên tâm... Sớm thôi... Đưa đi..."

Thanh âm nhỏ vụn dần trôi xa, thiếu niên nằm trên giường nỗ lực lay động mi mắt nhưng không tài nào mở được.

Trong mấy ngày này lại có thêm người đến, đi tới đi lui trong phòng.

Sau đó, có người mang thiếu niên đi.

Đau, cả người đều đau, đầu óc choáng váng.

Thời Hoài đưa tay xoa huyệt thái dương, cảm giác nhức đầu mới chậm dãi biến mất. Trong đầu cậu hiện tại tràn ngập một cỗ kí ức xa lạ, tiếng vang "Ong ong ong" không biết vang lên bao lâu, cuối cùng cũng biến mất.

Thời điểm cậu nghe rõ âm thanh kia nói gì, nhịn không được buột miệng thốt ra: "Duma!"

____ thật con mẹ nó nhịn không được muốn chửi thề, đây có còn là tiếng người không?!

Thời Hoài cố hết sức chống thân mình ngồi dậy, thần sắc vặn vẹo.

Đời trước cậu chỉ là đệ tử trong đạo quán nhỏ rách nát ——— Còn vì sao lại gọi là rách nát? Bởi vì toàn bộ võ quán ngoại trừ nhóm trẻ con được quán chủ nhặt về từ bên ngoài cô nhi viện, không còn một ai tới bái sư. Ngay cả trong mấy sư huynh đệ, ngoại trừ Thời Hoài tuổi nhỏ nhất lại có chút thiên phú, các sư huynh đều không có biểu hiện gì suất sắc. Quán chủ vui mừng, đem công phu đều dạy cho cậu, cậu cũng luyện tập thật tốt, khi còn nhỏ liền đem sư phụ đánh, trưởng thành thì rời đạo quán ỷ vào một thân công phu mà ngao du trời nam đất bắc, chuyên thám hiểm rừng già nguy hiểm, kết quả một hồi muốn khıêυ khí©h lão khỉ già bên vách núi, con khỉ kia bị làm phiền, liền ném vỏ chuối dưới lòng bàn chân cậu, chân vừa trượt, cả người liền rơi xuống núi, đi đời nhà ma.

Tên gọi tắt là tìm đường chết.

Tìm đường chết thì tìm đường chết, Thời Hoài không nghĩ tới cậu còn có kiếp sau, có kiếp sau còn chưa nói, không nghĩ tới linh hồn cậu 18 tuổi mà thân xác nhập vào còn chưa dứt sữa, khiến linh hồn và thân thể không tương thích, lãng phí mười năm ngây ngốc.