Chương 1

Sau trận mưa, nhiệt độ mùa hè không những không giảm mà ngược lại còn nóng hơn. Thủy triều biển Hoài Hải lên xuống, cả thành phố ven biển tràn ngập trong bầu không khí mặn dính của nước và oi bức cực độ.

Trong tòa nhà dạy học của trường Chuyên Trung Học Hoài Đại, tiếng chuông tan học kéo dài phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Tại phòng học ở tầng cao nhất, thầy giáo đứng trên bục giảng ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng chuông. Thầy ấy đưa microphone lại gần bên miệng, hét vào trong loa với âm thanh quãng tám: "Câu hỏi cuối cùng! đây là câu hỏi phụ, vậy mà trong lớp chúng ta lại có người làm sai!"

Thầy ấy dừng lại, ánh mắt lạnh buốt rơi xuống người ngồi trên hàng ghế phía sau. Giữa đám học sinh đang ủ mặt chau mày, thì có một khuôn mặt nhỏ với vẻ bất cần vô cùng hút mắt. Cô nàng hiển nhiên không để ý tới những lời thầy giáo nói, đang bận rộn thu dọn cặp sách, động tác vừa khẩn trương thiếu kiên nhẫn vừa vui vẻ. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào cô gái, cả khuôn mặt vừa thêm sinh động và tươi sáng. Gương mặt thiếu nữ mười bảy tuổi như tranh vẽ, trắng noãn và có chút mũm mĩm của con nít, vừa ngây thơ lại hồn nhiên.

"Tɧẩʍ ɖυy Thù!"

Tɧẩʍ ɖυy Thù dừng tay, giống như vừa mới tỉnh mộng, ngơ ngác nhìn lên bục giảng, đôi mắt màu nâu nhạt lộ ra vẻ vô tội.

Thầy giáo đập đập bài thi trong tay, "Câu hỏi này yêu cầu, "Cà chua là hoa quả hay là rau củ?""

Tɧẩʍ ɖυy Thù đứng lên---- Khuôn mặt ngây thơ, dáng người lại cao gầy, duyên dáng yêu kiều.

"Rau củ ạ?"

Cả lớp cười vang.

Tɧẩʍ ɖυy Thù gãi gãi bên thái dương, lại không xác định nói: "Vậy.....là hoa quả ạ?"

Mặt thầy giáo trên bục giảng đen như đáy nồi, "Đề bài yêu cầu em dịch, từ, tiếng, Trung, sang, tiếng, Anh!"

Thấy ấy chỉ vào bảng đen đầy chữ tiếng Anh, "Không phải em không biết, tiết này là tiết tiếng Anh đó chứ?"

Tɧẩʍ ɖυy Thù giật mình. "À..."

Thầy giáo tiếng Anh đập bài thi xuống bàn, hai tay chống nạnh, "Em có biết em đang học lớp 12 rồi không! Làm sao mà không có một chút cảm giác cấp bách, gấp rút thế, cứ tiếp tục như vậy...."

Tɧẩʍ ɖυy Thù rủ mắt, khóe môi kéo xuống, vẻ mặt đáng thương, tỏ ý biết sai. Sau đó, thầy giáo tiếng Anh cuối cùng chỉ bảo "Về chép câu hỏi trả lời sai ba lần cho thầy" rồi kết thúc phê bình.

"Thầy Bao ---" Tɧẩʍ ɖυy Thù không ngồi xuống, ngược lại còn giơ tay lên.

"Vậy rốt cuộc, cà chua là rau củ hay hoa quả ạ?"

Cả lớp yên tĩnh hai giây, sau đó lại bật cười lần nữa.

Thầy giáo trên bục giảng giật giật khóe miệng, bỗng nhiên hít vào một hơi.

"Thẩm---Duy---Thù!"

***

"Cậu xem thầy Bao như thế, chắc chắn sẽ tìm thầy chủ nhiệm cáo trạng cậu đó!" Khương Nhiên thò đầu về phía cửa, sau đó quay đầu nói với Tɧẩʍ ɖυy Thù, "Đến lúc đó đoán chừng sẽ báo với bố cậu."

""Báo thì báo." Tɧẩʍ ɖυy Thù cong môi, lộ rõ một bên má đồng tiền,

"Dù sao bố cũng sẽ không mắng tớ!"

"Cũng đúng." Khương Nhiên có chút ghen tị, "Lần trước bài kiểm tra tiếng Anh của cậu cũng đứng thứ hai từ dưới lên, lão Bao còn mời người nhà của cậu lên, kết quả bố cậu thế nào mà còn giúp cậu nói chuyện! Làm cho lão Bao tức chết...."

"Ông ấy không giúp tớ nói chuyện cũng không có cách nào nha." Tɧẩʍ ɖυy Thù lấy một cây kẹo mυ"ŧ từ ngăn bàn ra, đưa cho Khương Nhiên một cây, "" Tớ thật sự không học tốt tiếng Anh mà."

Khương Nhiên: "...."

Không có lý mà khí thế vẫn hiên ngang.

Tɧẩʍ ɖυy Thù muốn học, thì chắc chắn cô cũng có thể học tốt tiếng Anh. Dù sao với tình huống tiếng Anh khiếm khuyết nghiêm trọng mà cô vẫn có thể đứng thứ hai lớp. So với người đứng nhất với đôi mắt kính dày cộm như đít chai thì việc học của Tɧẩʍ ɖυy Thù nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hai ngày trước lão Bao còn âm dương quái khí nói cái gì mà "một vài người không chịu nỗ lực gì cho lắm, chỉ luôn dựa vào thiên phú mà không chịu cố gắng."

Đương nhiên, ngoại trừ thầy giáo tiếng Anh bị làm cho tức điên thì các thầy cô khác vẫn rất thích học bá học lệch môn này. Hơn nữa có cha mẹ bao dung, Tɧẩʍ ɖυy Thù mới luôn không thèm kiêng nể gì như vậy....

"Đi thôi!"

Tɧẩʍ ɖυy Thù bước nhanh hơn. Tóc đuôi ngựa ở sau đầu cũng đưa qua đưa lại theo bước chân của cô, cả người tràn đầy sức sống, không có chút mệt mỏi nào do học bổ túc cả.

Bọn họ đang học lên lớp mười hai, mùa hè này cũng vô tình bị tước mất. Hôm nay là ngày học bổ túc cuối cùng, mấy bạn học thân thiết cùng bàn nhau đi chơi. Khương Nhiên đề nghị đi câu cá trên biển bằng thuyền của nhà cô ấy.

Hoài Thành có ba mặt giáp biển, có đường bờ biển dài 2000km, là thành phố cảng biển nổi tiếng.

Tɧẩʍ ɖυy Thù sinh ra và lớn lên ở Hoài Thành, cũng là người nghiện hải sản. Vùng biển của nhà Khương Nhiên có hải sản không mua được ở chợ, đánh bắt lên chế biến đơn giản là có thể ăn, vừa béo vừa tươi.

Ngoại trừ cô và Khương Nhiên, thì lần này còn có hai bạn nam cùng lớp nữa. Nhóm học sinh vừa đi đến bờ biển đã hấp dẫn không ít ánh nhìn. Đồng phục của trường chuyên trung học rất đặc biệt, đồng phục váy của nữ sinh là duy nhất của thành phố, còn nam sinh thì quần dài cùng màu, phía thân trên thì đều là áo sơ mi trắng phối cà vạt, trước ngực có thêu huy hiệu trường.

Nhóm học sinh loay hoay bên bờ nước ngày thì ngoại trừ có một con cá không tên lớn chừng bàn tay mắc câu thì không thu hoạch được gì cả. Khương Nhiên ném con cá về biển: "Đúng lúc có con thuyền muốn ra khơi, trên thuyền có bếp và lò nướng, câu lên thì chúng ta có thể trực tiếp nướng tại chỗ hoặc làm Sashimi đều được!"

Tɧẩʍ ɖυy Thù động tâm, những bạn học khác cũng giơ hai tay đồng ý. Khương Nhiên nói với bố mình là muốn ra biển. Bố Khương tìm thuyền trưởng nói vài câu rồi nhìn bọn họ và thuyền đi ra biển.