Chương 1: Chim sẻ bày mưu phía sau, quay đầu nhìn lại tất cả đều đã qua

Tạ Tri Phương cúi đầu, nhìn tỷ tỷ Tạ Tri Chân đang chắn trước mặt mình.

Quý nhân được nuôi dưỡng trong thâm cung vốn nên phong quang vô hạn, được người người tôn kính.

Trước kia, nàng thật sự giống như vậy.

Nhưng lúc này đây, trâm cài tóc của mỹ nhân nghiêng ngả, tán loạn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Đã không thể... Nhìn thấy tiếng cười nói trong trẻo, bộ dáng thong dong dịu dàng trước kia.

Ngực nàng bị cắm vô số loạn tiễn.

Những mũi tên sắc bén xuyên qua cơ thể mỏng manh của nàng rồi chui vào người hắn.

Hai người giống như châu chấu bị trói vào dây thừng.

Thật không đúng lúc, Tạ Tri Phương nghĩ đến cách so sánh này, không hiểu sao lại muốn cười.

Hắn há miệng nhưng không thể cười mà chỉ ho ra mấy ngụm máu tươi.

Chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ giọt trên người tỷ tỷ khiến cơ thể nàng càng run rẩy.

Cánh môi không còn chút huyết sắc, giống như hoa hải đường phải khô héo quá sớm, chúng khép vào mở ra, cố gắng phát ra âm thanh yếu ớt.

Phúc chí tâm linh, Tạ Tri Phương dựa sát vào hai má lạnh lẽo của nàng, chịu đựng đau đớn tê tâm liệt phế, khó khăn hỏi: "Tỷ... Tỷ nói gì?"

Hắn da dày thịt béo, nội lực thâm hậu mà đã đau như vậy. Hắn không dám nghĩ đến tỷ tỷ đã chắn giúp mình phần lớn tên loạn, giờ phút này đau đớn mức nào.

Một giọt nước mắt trong suốt từ trên khóe mắt nàng chảy xuôi xuống dưới, rơi trên cung trang hoa mỹ đã thấm đẫm máu, làm màu đỏ phải nhạt đi một chút. Nhưng ngay sau đó, dòng máu mới lại chảy ra.

"A… A Đường..." Hơi thở của nàng rất mong manh, rõ ràng là nỏ mạnh hết đà: "Thật xin lỗi... Tỷ tỷ vô dụng... Không thể bảo vệ đệ..."

Nói xong lời này, nàng vô lực cúi đầu, hương tiêu ngọc vẫn.

Tạ Tri Phương sững sờ một lúc lâu mới tỉnh lại, ôm nàng thật chặt. Hắn thấp giọng nghẹn ngào vài tiếng rồi ngẩng đầu, phát ra một tiếng thét dài thê lương giống như dã thú.

Sao nàng lại không bảo vệ tốt hắn chứ?

Rõ ràng, hắn mới là người liên lụy nàng.

"A a a!” Hắn bất giác rơi lệ đầy mặt.

Người đứng đối diện là tỷ phu trên danh nghĩa của hắn, mặt gã không chút thay đổi nhìn bọn họ, gã nâng tay phải lên, chuẩn bị phát hiệu lệnh cho bắn cơn mưa tên thứ hai.

"Tại sao?" Hai mắt Tạ Tri Phương tối đen, rõ ràng đã không còn hy vọng.

Nhưng cho dù có như thế nào hắn cũng không được: "Thắng làm vua, thua làm giặc, ta thua ta chấp nhận, chẳng sợ ngươi chém ta trăm ngàn nhát dao, ta cũng không có gì để nói. Nhưng tỷ ấy là thê tử kết tóc của ngươi! Tỷ ấy vẫn luôn thận trọng, tận tâm hầu hạ ngươi, quan hệ với ta rất lạnh nhạt, mấy năm nay rất ít khi lui tới, tại sao ngươi lại không chịu tha cho tỷ ấy?"

Lục hoàng tử Quý Ôn Du ngư ông đắc lợi, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt khinh thường: "Tình cảm lạnh nhạt? Vì bảo vệ người, nàng không chút do dự ngỗ ngược với ta, cũng không chút do dự hy sinh tính mạng để cứu ngươi, Tạ Tri Phương, cái này cũng xem là lạnh nhạt?"

"Ngươi cũng nói, thắng làm vua, thua làm giặc. Một nữ nhân xuất thân từ gia tộc của phản đảng làm sao có thể xứng làm hoàng hậu của ta? Hiện tại, nàng tự nguyện chịu chết cũng coi như thức thời, hai tỷ đệ các ngươi làm bạn trên đường xuống Hoàng tuyền không phải rất tốt sao?"

Nói xong, gã phất tay không chút lưu tình.

Vô số mũi tên xé toạc không trung, mang theo sát ý trí mạng lao đến.

Điều duy nhất Tạ Tri Phương có thể làm là ôm chặt tỷ tỷ, bảo vệ nàng trong vòng tay, tránh làm cơ thể nàng bị tổn thương thêm. Nhưng cuối cùng, cả hai vẫn bị bắn thành con nhím.

Nửa đời này hắn đã gϊếŧ chóc vô số, tất nhiên Tạ Tri Phương không tin vào quỷ thần. Nhưng vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn lại rời khỏi thân xác, lơ lửng giữa không trung.

Ký ức một đời giống như đèn kéo quân tua ngược trước mắt hắn.

Những dị biến nổi bật, tạo phản ép vua thoái vị, các đảng tranh đấu, từ quan lại tới hạ thần danh tiếng vang khắp Hoa Kinh, lúc đầu quân chịu nhiều giày vò.

Theo sau là những ký ức hắn đã ném ra sau đầu từ lâu, đó là khi hắn còn niên thiếu.

Thiếu niên trẻ tuổi ngang bướng, vì chưa trải qua lễ đội mũ nên mái tóc dài được buộc vội vàng bằng một cây trâm ngọc, lưng đeo một bọc quần áo ít ỏi, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

"A Đường! A Đường! Đệ đừng đi!” Phía sau hắn, một thiếu nữ mặc y phục màu lam vừa thở hổn hển vừa đuổi theo, khuôn mặt đẫm lệ: "A Đường, đệ đợi đã!"

Mí mắt hắn càng ngày càng nặng nhưng Tạ Tri Phương lại không chịu nhượng bộ.

Hắn cố gắng mở to mắt, vểnh tai, muốn bắt lấy hình ảnh mờ ảo để được nhìn thấy dung nhan xinh đẹp tuyệt trần vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.

Thiếu niên không kiên nhẫn dừng bước, tranh chấp vài câu với thiếu nữ, lờ mờ nghe thấy mấy chữ "di nương", "bất công", "nhập ngũ", "tiền đồ"...

Những thứ khác hắn không thể nghe rõ, cũng không thể nhớ ra.

Thiếu nữ khóc ngày càng dữ dội nhưng vẫn không thể lay chuyển được hắn, vì vậy nàng bí mật liếc nhìn sân viện vắng vẻ rồi nhét cho hắn một chiếc hà bao đựng chút bạc vụn bản thân đã tích cóp từng tí một trong suốt thời gian dài.

Trước mặt hắn vốn đã mờ mịt nhưng Tạ Tri Phương đột nhiên nhớ tới hình dáng của chiếc hà bao kia.

Tú công của tỷ tỷ hơn người, nàng dùng sợi tơ màu xanh biếc thêu thành hình cây trúc đầy khí phách.

Hắn đeo chiếc hà bao kia rất lâu, trong đó chứa đầy mứt quả, đồ ăn vặt, thấm đẫm máu của man di, sau này hắn được phong hầu, bái lạy, miếng vải dệt vuông vức kia giống như nước lên thì thuyền lên, cũng được dát vàng.

Mãi đến khi bên trong bị rách, hắn mới miễn cưỡng cất hà bao đi.

Thiếu niên rời đi không ngoảnh lại, vì vậy hắn không thể nhìn thấy thiếu nữ ưu sầu cả cõi lòng đang dựa vào khung cửa, nhìn theo hướng hắn rời đi thật lâu.

Mãi đến khi hoàng hôn, nàng mới yếu ớt trượt xuống bậc thềm, vùi đầu vào đầu gối, khóc nức nở.

Cuối cùng Tạ Tri Phương cũng không thể chịu được áp lực ngàn cân, nhắm mắt lại.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình đáng thương nhưng cũng nực cười. Luồn cúi nửa đời, tự xưng là văn thao vũ lược, chiếm hết phong lưu nhưng cuối cùng kết cục vẫn thảm hại.

Hắn chết rồi, chỉ qua mấy năm, những đồng liêu từng xưng huynh gọi đệ, những chiến hữu vào sinh ra tử vô số lần sẽ hoàn toàn quên mất hắn cùng chuyện cũ đen tối. Sẽ có ai tiếp tục nhớ đến hắn, đến tiết thanh minh hay ngày giỗ sẽ đốt vài tờ tiền giấy vì hắn chứ? Thân thích hoặc những người còn lại chắc cũng sẽ hát một khúc.

Nhưng từ trước tới nay, người sống rất dễ quên, hầu hết bọn họ đều bạc tình.

Tỷ tỷ duy nhất vẫn luôn quan tâm hắn lại đi trước hắn một bước.

Sau khi một người chết đi, sẽ thực sự tới nơi như âm tào địa phủ, thật sự đi qua cầu Nại Hà sao? Sau khi uống canh Mạnh Bà, hắn có thể thật sự quên đi chuyện cũ, đầu thai thành một đứa trẻ mới sinh không?

Liệu hắn và tỷ tỷ có thể đoàn tụ ở kiếp sau? Liệu hắn có còn cơ hội bù đắp tai họa do hành động tùy hứng làm bậy của mình gây ra cho nàng không?

Tạ Tri Phương miên man suy nghĩ, sau đó hoàn toàn mất đi năm giác quan, rơi vào hỗn độn và hư vô.

Không biết hắn đã ngủ bao lâu, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh ồn ào của ve sầu.

Hắn dùng hết sức lực toàn thân, vật lộn hồi lâu, hai mắt mới có thể mở ra một khe hở. Ánh mặt trời chợt ập đến khiến đồng tử hắn đau nhức.

Màn trướng màu xanh nhạt bao phủ cơ thể, khi hắn nhìn ra ngoài tấm lụa mỏng thì có thể lờ mờ nhận ra đồ đạc trong phòng. Đơn giản nhưng không hề mất đi phong nhã, ít ỏi nhưng không tục tằng. Một cảm giác quen thuộc từ lâu chậm rãi xuất hiện.

Hắn không thể tin nổi mà ngồi dậy.

"Thiếu gia tỉnh rồi?" Một khuôn mặt vẫn còn nét non nớt lại gần, cười hì hì: “Hiện tại vẫn còn sớm, thiếu gia nên ngủ nhiều một chút."

Tạ Tri Phương nắm chặt tay hắn ta, hoảng sợ nói: "Tiểu Lam? Không phải ngươi đã bị tên gian phu của thê tử chém chết rồi sao?"

"Hả?" Gã sai vặt lắp bắp, kinh hãi: "Trời ơi! Thiếu gia, ngài không bị mấy thứ dơ bẩn làm cho nói mớ chứ? Tiểu nhân đi tìm đại phu giúp ngài.”

Tạ Tri Phương sững sờ một lát rồi túm lấy hắn: "Ngươi khoan đi đã, năm nay là Long An thứ bao nhiêu?"

"Năm thứ nhất! Tân đế vừa đăng cơ!” Gã sai vặt đã gần như phát khóc: "Không được, tiểu nhân vẫn nên mời cao tăng tại chùa Linh Ẩn tới đây trừ tà thì hơn. Thiếu gia, ngài đừng dọa tiểu nhân!"

Năm Long An thứ nhất, tức là hắn chỉ mới tám tuổi.

Dựa vào tố chất tâm lý mạnh mẽ của mình, Tạ Tri Phương đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đây rốt cuộc là giấc mộng Nam Kha hay là ông trời thương xót, cho hắn cơ hội bắt đầu lại một lần nữa?

Nhưng tất cả những thứ đó đều không quan trọng.

"Ta không sao, chỉ là ngủ xong có chút hồ đồ, đừng sợ." Tạ Tri Phương an ủi hắn ta rồi chợt lập tức nhớ tới thiếu nữ mình đã thua thiệt rất nhiều: "Tỷ tỷ ta đâu?"

"..." Tiểu Lam nghi ngờ, đáp: "Đương nhiên tiểu thư đang ở Lưu Quang uyển của người rồi, thiếu gia, ngài... Có thật sự ổn không?"

"Không sao!" Tạ Tri Phương xoay người, nhảy xuống giường, hắn lấy áo choàng ngoài, mang giày vào rồi lao ra ngoài.

Hắn vội vàng đi vài bước rồi đột nhiên quay đầu lại, vỗ bả vai Tiểu Lam: "Tiểu Lam, nghe lời gia, sau này đừng cưới nha đầu có lòng dạ hiểm độc tên Thanh Vân kia, gia sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt! Bảo đảm ngực lớn hơn, mông vểnh hơn Thanh Vân!"

Vẻ mặt Tiểu Lam lại suy sụp, không nói nên lời.

Này, này, này... Đây đâu phải bình thường?

Hắn ta vẫn nên đi mời cao tăng thì hơn!