Chương 1

Người đàn ông này rất giống Cố Mạc, thân hình cao lớn ngang tàng, gương mặt tuấn mỹ, khi giơ tay nhấc chân luôn luôn tỏa ra mị lực mê người, rất nhiều nữ sinh khi đi ngang qua đều nhịn không được trộm ngoảnh lại nhìn hắn mấy lần.

“Cậu sao lại ở đây?”

Quý Hiểu Vân chậm rãi đi qua, trong đầu không tự chủ nhớ tới buổi tối hôm qua, khi hắn nhìn thấy làʍ t̠ìиɦ của chính mình và Cố Mạc, và cuối cùng còn bị ngón tay hắn móc l*и, mặt cô liền tựa như bị lửa đốt, vừa đỏ vừa nóng.

“Anh tôi bảo tôi tới đón cô trở về, lên xe đi, tôi mang cô đi ăn tối trước.”

Cố Viêm trên mặt mang theo tươi cười nhàn nhạt, kéo ra cửa xe, mời cô đi vào.

Trái tim Quý Hiểu Vân tức khắc rung động, không nghĩ tới Cố Mạc thế nhưng lại để hắn tới, hắn ta đây là có ý gì, sợ cô cõng hắn ta, cùng nam sinh khác ở bên nhau sao?

“Suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ tôi không có tư cách mang cô đi ăn cơm sao?”

Cố Viêm thấy thất thần, lông mày nhíu lại, hỏi.

“Tôi không có ý tứ này.”

Quý Hiểu Vân đỏ mặt, khuôn mặt đầy bối rối, không biết làm sao.

“Nếu không phải, vậy lên xe đi, tôi đã đặt nhà hàng rồi.”

Cố Viêm không phân trần, đem cô đẩy lên ghế phụ, sau đó xoay người lên xe, lái xe.

“Cậu dẫn tôi đi ăn cơm ở đâu?”

Đối mặt với hắn, Quý Hiểu Vân vẫn cảm thấy rất câu thúc, hai tay tóm chặt lấy đai an toàn.

“Đợi lát nữa cô sẽ biết.”

Cố Viêm thần bí cười.

Xe rời đi tuyến đường chính, hướng vùng ngoại thành phương hướng đi.

Quý Hiểu Vân thấy càng đi càng hẻo lánh, trong lòng có điểm bất an:

“Cậu rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu?”

“Sắp tới rồi.”

Xe đi lêи đỉиɦ núi.

Giờ phút này, sắc trời đã dần dần ám trầm xuống, bầu trời đêm xuất hiện vô số các vì sao, lóng lánh lộng lẫy.

“Tới rồi.”

Cố Viêm đem xe ngừng ở trên đỉnh núi.

“Cậu dẫn tôi tới đây làm gì?”

Nơi này cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, Quý Hiểu Vân cực kỳ bất an.

“Nơi này rất an tĩnh, đêm nay trừ bỏ chúng ta, sẽ không có người nào khác, nguyệt hắc phong cao, nếu chúng ta không làm chút gì, có phải uổng phí bầu không khí tốt đẹp này hay không?”

Cố Viêm tháo đai an toàn, cúi người lại gần cô, bàn tay sờ lên ngực cô, cách quần áo và áo ngực, xoa bóρ ѵú cô.

“Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì, tôi là người phụ nữ của anh cậu…… Cậu không thể như vậy……”

Thân thể Quý Hiểu Vân tức khắc cứng đờ, vội vàng duỗi tay đẩy tay hắn.

“Anh trai tôi không có nói cho cô sao, đồ vật của tôi và anh ấy, vẫn luôn dùng chung, liền tính là phụ nữ nhân cũng không có ngoại lệ, nếu trong lòng cô không thoải mái, cô có thể xem tôi là anh ấy, bất quá tôi tin tưởng, cô cũng rất muốn tôi, tối hôm qua cô đối với việc tôi làm cũng không có chút kháng cự, đặc biệt là nơi này, đem ngón tay của tôi hút thật chặt.”

Cố Viêm vừa nói, vừa dùng ngón tay vén váy cô lên, không chút cố sức, đi tới mảnh đất bí ẩn của cô, ngón tay từ mép qυầи ɭóŧ vói vào, tìm tòi, sờ đến một mảnh ướt đẫm liền nhịn không được cười:

“Tấm tắc, anh trai nói cô là tao hóa, đúng là không sai, nhìn xem đây là cái gì?”

Ngón tay hắn từ trong huyệt lui ra rồi đưa lên trước mắt cô, ép cô xem.

Chỉ thấy ngón tay kia đã ướt đẫm, câu lấy chỉ bạc, mặt Quý Hiểu Vân tức khắc đỏ bừng, hắn thế nhưng moi lấy dâʍ ɖị©ɧ cho cô xem.

Cố Viêm đem ngón tay nhét vào miệng mình, liếʍ một chút, sắc tình nói:

“Vị thật ngọt a, khó trách anh trai chơi cô lâu như vậy mà không bỏ cô.”

“Cậu…… Cậu không cần như vậy……”

Quá sắc tình, cũng quá xấu hổ, Quý Hiểu Vân lại tức lại bực, bất quá cô tức là tức chính mình, cô thế nhưng mới chỉ bị hắn trêu chọc vài cái, mà da^ʍ huyệt đã ướt đẫm, cô quả nhiên là tao hóa, bất luận người đàn ông nào cũng đều có thể thao cô.