Chương 1

Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào căn nhà tranh đổ nát, Cố Thủy Tú vẫn đang nằm mơ, trong giấc mơ, cô được sếp khen ngợi vì đã làm việc chăm chỉ, còn có cơ hội được thăng chức sau một tuần nữa, nhưng rồi đột nhiên cô bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đâm phải trên đường tan làm.

Cố Thủy Tú mở mắt ra, nhìn tơ nhện phủ kín trên xà nhà, trong mắt lóe lên một chút bất đắc dĩ, nhảy khỏi giường gỗ phủ đầy cỏ khô, ván giường cũ kỹ kêu lạch cạch.

Nữ nhân đang bận rộn bên ngoài nhà nghe thấy động tĩnh trong nhà, không ngẩng đầu lên, gọi:"Đại Nha, mau giặt quần áo đi, lúc về nhân tiện cắt chút cỏ heo, cái thời tiết ma quái này..."

Nữ nhân này là mẫu thân hiện tại của Cố Thủy Tú, Triệu Thị, vừa suy nghĩ linh tinh vừa lải nhải.

Ở trong nhà, Cố Thủy Tú thở dài, nhanh chóng trả lời, ra khỏi phòng.

"Nương, hôm nay sức khỏe của cha con thế nào?Có cần đến nhà Lý đại phu lấy thuốc nữa không?" Cố Thủy Tú nhặt chậu gỗ vỡ cùng với quần áo bẩn lên, đối diện với ánh mắt Triệu Thị, ngập ngừng hỏi.

Động tác trên tay ngừng lại, sắc mặt Triệu Thị trầm xuống, liếc nhìn căn phòng phía sau, thấp giọng quát "Tìm đại phu làm gì? Nhà chúng ta làm gì có tiền? Chỉ là bệnh cũ thôi, dùng chút thảo dược đắp lên là được rồi, con đi nhanh đi, nhỡ về muộn thì mấy con lợn lại kêu đòi ầm ĩ đấy."

Triệu Thị sốt ruột đẩy Cố Thủy Tú ra khỏi nhà.

Cố Thủy Tú nhìn cánh cổng lung lay sắp đổ, trong lòng càng thêm khó chịu, nàng bỏ đi mà không nhìn lại.

Trên đường đến suối, Cố Thủy Tú vẫn luôn suy nghĩ cách làm sao để sinh tồn trong một năm tới.

Cũng không có gì ngạc nhiên khi nàng lo lắng đến như vậy, bây giờ Cố Minh Đức, chủ nhân của Cố gia, không thể đi lại như người bình thường vì bị gãy chân, không chỉ vậy, cơ thể của Cố Minh Đức càng ngày càng xa sút, thường xuyên bị một số bệnh vặt, hiện tại Cố gia bị Cố Minh Đức kéo đến mức sắp chết đói.

Càng tồi tệ hơn là Cố Thủy Tú còn còn có hai người đệ đệ, cả hai đều đang ở tuổi ăn tuổi lớn, tiểu tử choai choai làm thì không bằng ai nhưng ăn thì không ai bằng, cho nên Triệu Thị phản ứng như vậy khi nghe Cố Thủy Tú nói đến chuyện tìm đại phu cũng không có gì lạ.

Ngay lúc Cố Thủy Tú đang phân tâm, một người vỗ vai nàng từ phía sau.

"Thủy Tú, cô đang nghĩ cài gì mà nhập tâm vậy? Ta gọi vài lần cũng không nghe thấy! Gần đây cô hơi lạ đó?" Cố Trân Châu bĩu môi, nghi ngờ nhìn Cố Thủy Tú.

Cố Trân Châu là bạn từ nhỏ của Cố Thủy Tú, Cố Thủy Tú rất tin tưởng nàng, như nói với nàng gần như tất cả mọi thứ.

Cố Thủy Tú xấu hổ cười cười, khuôn mặt nhuốm chút u sầu.

"Ai, Trân Châu, là chuyện của cha ta, để chữa trị cho ông ấy, trong nhà gần như đã cạn kiệt, ta đang nghĩ xem về sau sẽ sống như thế nào đây!"

"Còn có thể sống như thế nào nữa? vẫn như cũ thôi! Thân thể của Minh Đức thúc như vậy cũng không phải chỉ mới một hai ngày, trước đây ông ấy vẫn có thể chịu được, tại sao năm nay lại không thể được?" Cố Trân Châu không quan tâm, nàng ta không để tâm đến những phiền toái của Cố Thủy Tú một chút nào, dường như không thích nghe Cố Thủy Tú phàn nàn những chuyện này.

Thay vào đó, nói:

"Nói cho cô nghe hôm qua cha ta mới từ trên trấn về, mang cho ta hai đóa hoa lụa, thế nào, được không?"

Cố Trân Châu thỉnh thoảng quay đầu lại, lắc lắc hoa lụa trên đầu cho Cố Thủy Tú nhìn, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý và thỏa mãn.

Trong lòng Cố Thủy Tú biết điều đó, phụ họa hai câu khen ngợi.

Cố Trân Châu càng thêm kiêu ngạo, sau khi tùy ý giặt quần áo, lập tức rời khỏi dòng suối, nàng ta muốn đi đến chỗ những tiểu tỷ muội khác trong thôn để khoe khoang.

Khi Cố Trân Châu đi khỏi, Cố Thủy Tú mới thanh thản giặt xong quần áo, đi cắt cỏ heo.

LÚc về đến nhà, Triệu Thị đã làm xong bữa sáng rồi, cái gọi là bữa sáng chỉ là cháo rau dại, một nắm rau dại, vài hạt gạo, đến mức có thể đếm được.

Hai đệ đệ của Cố Thủy Tú là Cố Đại Ngưu và Cố Nhị Ngưu sau khi ăn sáng xong đã ra ruộng từ sớm, bây giờ đang là thời điểm cày bừa vụ xuân, Cố Minh Đức không thể làm việc, Cố gia chỉ có thể trông cậy vào hai đứa con trai này, mặc dù hai cậu bé làm việc chậm chạp, nhưng vẫn còn tốt hơn là người không thể làm việc.

Cố Thủy Tú nhíu mày, ăn một bát cháo rau dại đối phó, vội vàng đi cho heo ăn.

Khi Triệu Thị trở về nhà, thấy mọi việc trong nhà đều được sắp xếp đâu ra đấy, trong mắt lóe lên một tia hài lòng, giọng gọi Cố Thủy Tú cũng dịu đi rất nhiều.

Hai huynh đệ Cố gia vừa vào nhà thì lập tức đi đến bể nước, múc nước lạnh dội lên người.

Cố Thủy Tú nhìn, muốn ngăn lại, nhưng Triệu Thị lại không có phản ứng, lời lên đến miệng, lại nuốt xuống. Dù sao nàng cũng chỉ mới ở trong thân thể này được vài tháng, cũng không có tình cảm gì với người Cố gia, theo nguyên tắc bo bo giữ mình, Cố Thủy Tú mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, nhưng càng ngày càng ít lời.

"Nương, khi nào chúng ta có thể ăn? Con đói chết rồi."

Cố Nhị Ngưu uống hai ngụm nước lạnh, lớn tiếng hỏi Triệu Thị trong bếp.

Triệu Thị không trả lời, nhưng nghe tiếng thì động tác trên tay đã nhanh hơn rất nhiều.

Lúc này, Cố Minh Đức vịn tường đi ra khỏi nhà, dựa lưng vào tường, thỉnh thoảng ho khan hai lần, mắt đυ.c ngầu, nhìn bọn trẻ trong sân, yếu ớt hỏi:

"Đại Ngưu, Nhị Ngưu công việc ngoài ruộng thế nào rồi?"

Nhị Ngưu mỉm cười nói:

"Cha, ngài đừng lo lắng, hai huynh đệ chúng ta sắp làm xong rồi. Hai ngày này, nương cũng đã giúp chúng con rất nhiều, không có việc gì."

Ý Cố Nhị Ngưu là muốn Cố Minh Đức bớt lo lắng, nhưng khi Cố Minh Đức nghe được lại thở dài một hơi, dường như rất khó chịu với chuyện mình đi lại không tốt.

Triệu Thị ra khỏi bếp, cắt ngang sự im lặng trong sân.

"Đến giờ ăn rồi."

Cố Thủy Tú nhìn khuôn mặt chết lặng của Triệu Thị, còn có Cố Minh Đức đang ủ rũ chán nản, muốn nói cũng không biết phải nói gì đành âm thầm giúp Triệu Thị dọn dẹp bát đũa.

Nói cho cùng mọi thứ đều là do nghèo khó mà ra, bây giờ Cố Thủy Tú đã đến tuổi bàn chuyện cưới gả, nhưng hiện tại trong nhà còn không có nổi một vật hồi môn đàng hoàng, hai năm nữa, Cố Đại Ngưu và Cố Nhị Ngưu cũng phải làm mai, từng chuyện từng chuyện ập tới, ép Triệu Thị không thở nổi.

Thực ra toàn bộ thôn dân thôn Thảo Tử đều không giàu có, thôn Thảo Tử nằm sâu trong dãy núi Thanh Bình trùng trùng điệp điệp, từ thôn Thảo Tử đến trấn Bàn Long gần nhất cũng phải vượt qua bảy tám ngọn núi, mất khoảng bốn canh giờ, nếu muốn lên trấn thôn dân phải lên đường khi gà trống bắt đầu gáy, nếu không chắc chắn sẽ không kịp quay về.

Trong thôn chỉ có nhà Cố Trân Châu là có một cỗ xe lừa, cho nên cha của Cố Minh Châu Cố Lai Phúc làm việc đưa đón người, thường xuyên qua lại giữa Thảo Tử thôn và Bàn Long Trấn, cũng là một trong số ít người trong thôn "Thấy qua việc đời.”

Đây cũng là vì sao Cố Trân Châu luôn cảm thấy hơn người trong thôn một bậc.