Chương 1-1

Thấy sắc nảy lòng tham bình thường chỉ cần một cái nháy mắt.

Đối với kẻ nhan khống như Thu Trì mà nói thì càng đơn giản hơn, chỉ cần một tấm ảnh.

Trong nhóm bỗng nhiên xuất hiện ảnh chụp của cực phẩm soái ca, trái tim Thu Trì đập thình thịch.

Đây, đây chính là style cậu thích nhất rồi.

Bề ngoài đẹp trai, lại có cơ bắp. Nhìn là biết chịu cᏂị©Ꮒ tốt nha.

Mấy kiểu 0 đáng yêu, yếu đuối thật sự hông thú zị.

Lần đầu Thu Trì nhìn thấy ảnh chụp của Thịnh Dã liền có cảm giác, đối phương nhất định là đồng loại của mình.

Một đống người trong nhóm biểu hiện quá kích, những icon dâʍ đãиɠ bay tán loạn.

Cái gì? [Quần bay tả tơi.jpg]

Cái gì? [Anh giai cᏂị©Ꮒ em.gif]

Hả? Có thể tem tém một chút hay không? Đàn ông đẹp trai nhất định phải làm 1 sao? Hắn cũng có thể làm 0 cho cậu mà?

Thu Trì ý thức được sự nổi tiếng của đối phương, không được, không thể ngồi chờ chết, mình phải chủ động xuất kích.

Thu Trì tìm người tung ra ảnh chụp, gửi mấy bao lì xì đầy ẩn ý cho anh em tốt.

Đối phương có chút kháng cự: Cái này không tốt lắm, đó chính là đồng... đồng đội của tôi, tôi sao có thể làm ra chuyện bán thông tin của đồng đội được.

Thu Trì: Trời biết đất biết, anh biết tôi biết, thành công, bao lì xì có một phần của anh.

Đối phương nhận lì xì, run rẩy gửi số QQ của Thịnh Dã, sau đó lại rén mà gõ thêm một câu: Nhưng người ta là thẳng nam, cứng như sắt, là cái cây già đóng cửa trái tim nhiều năm, căn bản không thể nở hoa...

Thu Trì mặc kệ, vui vẻ đi kết bạn.

Thịnh Dã đứng ở sân bóng đợi người, đợi nửa ngày thì thấy một lời mời kết bạn nên trực tiếp đồng ý.

Dã: [Toạ độ] Đến đây, chờ cậu.

Thu Trì: ??? Đệch, hắn thật chủ động, mình thậm chí còn chưa nói gì. Còn muốn tám nhảm một chút, nào ngờ hắn...

Hừ, thẳng nam? Lừa quỷ à?

Thu Trì vừa đến ngoài sân liền thấy một soái ca đang dựa vào khung thành, thân cao chân dài, mặc áo ngắn tay, cơ bắp cuồn cuộn không thể che giấu, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và sắc đẹp.

Nhìn lên trên là khuôn mặt soái khí hơn người, tim Thu Trì đập thình thịch: Người thật còn xinh đẹp hơn ảnh chụp...

Thu Trì lấy ra khí thế của mãnh 1, trực tiếp chặn Thịnh Dã trên sân bóng rổ.

Thu Trì tuy không lùn, nhưng so với Thịnh Dã mà nói thì có vẻ nhỏ con hơn nhiều.

Thịnh Dã cau mày nhìn cậu, trong lòng có chút khó hiểu: Tại sao đối phương lại cử một người thế này đến? Trường bọn họ không còn ai biết đánh sao?

Hắn vô tình liếc nhìn cơ thể của Thu Trì, rồi nhìn lại bản thân. Không chút nghi ngờ, tí nữa so đấu, nói không chừng không cần 2 hiệp, người ta đã bị mình hành đến nỗi quỳ rạp trên mặt đất.

Lúc trước đội bọn họ với đội trường kế bên cùng nhau chơi bóng, đối phương chơi xấu làm bị thương một anh em trong đội của bọn họ. Sau đó bọn họ thương lượng muốn dùng phương thức đàn ông để giải quyết vấn đề.

Thịnh Dã cho rằng Thu Trì là đại diện của bên kia. Có lẽ đối phương có tuyệt kỹ gì cũng nên.

Thịnh Dã lời ít ý nhiều: “Ai cởi trước?”

Thu Trì: Đệch, cừ thật, còn trực tiếp hơn cả mình. Mình chỉ muốn sờ cơ bụng của hắn, vậy mà hắn... muốn trực tiếp cởi đồ trước chốn công cộng?

Cậu nghĩ lại một chút liền hiểu, chắc đây là muốn kiểm hàng. Giờ mấy 0 dáng ngon hay bắt bẻ, chắc muốn xem 1 có thân hình phù hợp với mình hay không đây mà?

Không phải cậu nổ, tuy rằng cậu không có cơ bắp khoa trương như những huấn luyện viên thể hình, nhưng dáng người cậu cũng không tồi.

Để lừa mấy em 0 thì dư sức.

Thu Trì không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xốc áo lên một nửa, khoe cơ bụng đẹp đẽ của mình. Sau đó tạo một dáng mà Thu Trì tự cho là đẹp trai nhất.

Thịnh Dã cau mày: Người này bị sao vậy, cởϊ áσ cũng chỉ cởi một nửa? Trong đội của đối phương có loại chim công thế này từ lúc nào vậy?

“Có thể đàn ông chút không?”

Vừa dứt lời, Thịnh Dã liền trực tiếp lao lên.