Chương 1: Hằng ngày

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chương 1: Hằng ngày

(Trong văn phòng em vợ phát tao, anh rể ngăn ngứa, dùng miệng hút ra sữa)

“Ân thật thoải mái ~”

Trong văn phòng trống trải, đột nhiên vang lên kêu to tao lãng, âm thanh tất cả đều là du͙© vọиɠ. Người ra tiếng đột nhiên ngẩng đầu, đầy mặt đỏ bừng, thanh lệ ướŧ áŧ, rõ ràng là bộ dáng sung sướиɠ.

“Thoải mái là được. Tiểu Như còn có chỗ nào không thoải mái sao?”

Dưới người vừa phát ra hư hư thực thực kêu giường là một nam nhân nghiêm túc, ngữ khí lại lại hoàn toàn tương phản, hỏi người phát ra giọng kiều mị.

“Ân, nhưng, có thể.”

Mai Như thở gấp, lại phát ra kêu rên sảng khoái.

Chỉ thấy hai người ngồi trên ghế, phần hông giao điệp bên nhau, nhưng quần áo đều mặc trên người. Nam nhân cao lớn cường tráng, ước chừng so nhân nhi trên người lớn gấp đôi, khóa kéo bị kéo ra, lộ cự long qυầи ɭóŧ bao vây. Nhục cụ khi cương cứng cư nhiên gần to bằng đùi người phía trên!

Người phía trên xinh xắn, quần áo hoàn hảo, nhưng lại bao không được đường cong thân thể hoàn mỹ, vυ" độn như muốn thoát ra quần áo, váy bị kéo cao, qυầи ɭóŧ ở trên đùi, lộ ra tiểu kê ba cùng hoa huyệt. Có thể là cự long quá ngạnh, hoa huyệt không ngừng hé miệng chứa đại điểu cọ xát, chảy ra dâʍ ɖị©ɧ làm nam căn, qυầи ɭóŧ đều ướt, màu da như ẩn như hiện, gân xanh rõ ràng có thể thấy được.

“Lệ tổng, làm sao bây giờ, qυầи ɭóŧ anh.”

Hai tay Mai Như lôi kéo tay vịn ghế dựa, còn dùng hoa huyệt cọ xát kê kê, y cảm giác được qυầи ɭóŧ Lệ Túc đã bị thuỷ dịch tẩm ướt, nhưng y không có biện pháp giải quyết vấn đề này.

“Không có việc gì, quan trọng nhất là Tiểu Như, Tiểu Như còn ngứa không?”

Hai tay Lệ Túc vốn đặt trên vai Mai trượt xuống, rồi mới ôm eo nhỏ một tay có thể ôm hết. Bởi vì vυ" Mai Như quá lớn, hắn luôn có thể thấy cự nhũ vì trước sau cọ xát mà run rẩy. Nam nhân dứt khoát vươn tay nâng vυ" Mai Như, xuống tay liền ngứa. Hắn lập tức kéo ra áo trên y, kết quả bên trong cư nhiên nội y cũng không mặc, chỉ có một kiện ren bọc ngực!

Đầṳ ѵú phấn phấn nộn nộn, nhũ thịt trắng nõn, cực kỳ mê người. Nhưng cùng người khác bất đồng chính là, đầṳ ѵú cư nhiên cùng nhũ thịt ngang bằng, nho nhỏ lõm vào, đáng yêu cực kỳ, như dụ dỗ người khác hút nó ra.

“Còn, còn ngứa.”

Mai Như cảm giác hoa huyệt cùng dươиɠ ѵậŧ cọ xát cơ bản không đủ, ủy khuất ngẩng đầu, nhìn nam nhân nghiêm túc, ngoan ngoãn nói.

“Vυ" Tiểu Như lắc thật sự đau đi? Anh rể trước xoa xoa cho em.”

Hắn như phi thường lo lắng vυ" y, một tay ôm Mai Như, lập tức cùng Lệ Túc gần sát, hoa huyệt ướŧ áŧ cùng qυầи ɭóŧ bị đè ép, thủy dịch bài trừ tưới thịt hành, cự vật nâng càng cao, như muốn căng bạo qυầи ɭóŧ.

Lệ Túc rất quan tâm Mai Như, mặc kệ hắn cương cứng muốn nổ mạnh, trầm ngâm một chút, mở tay ra, nắm vυ" y, bàn tay to lại niết không đủ, cho nên hắn chỉ có thể không ngừng vuốt ve, làm bàn tay to xoa biến toàn bộ vυ". Ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú, muốn vυ" lộ ra, nhưng nhũ tiêm nhòn nhọn động tình vẫn không cho hắn mặt mũi, không hề có dấu hiệu độn ra. Ren ngực vốn dĩ cũng không đủ to, bao không được cự nhũ, lộng như thế, liền rơi bên hông, che eo nhỏ.

“Ân, thật thoải mái.”

Mai Như chỉ cảm thấy vυ" thoải mái không thôi, lực độ Lệ Túc vừa vặn tốt, nhũ thịt thậm chí không rời đi bàn tay to nam nhân. Y không ngừng để sát vào hắn, thẳng đến hai người dính sát vào nhau.

“Phía dưới còn muốn anh rể giải ngứa cho em sao?”

Vì Mai Như dựa trên người, này vừa vặn mở hai tay hắn. một bàn tay Lệ Túc nhéo ngực mềm mại, một tay khác đặt trên mông trần trụi, nhưng lại rất không an phận tìm kiếm hoa huyệt. Ngón tay hắn rất dài, có vết chai mỏng, lập tức duỗi đến hoa môi mở ra, đυ.ng phải hoa hạch vì du͙© vọиɠ mà sưng to. Nam nhân dùng hai ngón tay nắm hoa hạch, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve, ý đồ bài trừ càng nhiều thuỷ dịch.

“Anh rể, như vậy không tốt ân ~ a ~”

Mai Như ngứa, cuối cùng từ bỏ xưng hô đứng đắn với Lệ Túc, như mang theo cầu xin kéo dài kêu to, nhưng tay y vâng theo nội tâm chủ nhân, ôm chặt eo hổ Lệ Túc, còn đang không ngừng vuốt ve cơ bụng nam nhân.

“Tiểu Như, không có việc gì. Anh rể giải ngứa cho em, em cũng giúp anh rể giảm đau. Em nhẫn tâm nhìn dươиɠ ѵậŧ anh vẫn luôn sưng sao?”

Lệ Túc hướng dẫn từng bước, siết ôm Mai Như nửa ghé vào trên người mình, một tay khác bao mật huyệt, không ngừng an ủi nó.

Hai người động tác không ngừng, Mai Như dùng hoa huyệt cọ xát kê ba nam nhân, lực còn rất lớn. Ghế dựa phát ra tiếng, như đang trợ hứng.

“Anh rể ~”

Mai Như thấp thấp kêu, ý đồ làm tay Lệ Túc tay rời tiểu huyệt. Nhưng từ trong lòng không muốn nam nhân rời đi, tay đặt ở cơ bụng không tự chủ kéo ra qυầи ɭóŧ ướt dầm dề, thâm nhập vào trong.

Khí cụ cương cứng đột nhiên rời đi qυầи ɭóŧ bao vây, đứng càng cao, chọc hoa huyệt, như muốn cắm vào. Tay nhỏ Mai Như bắt lấy nhục trụ bắt đầu loát nhẹ, rồi mới dùng ngón tay xoa qυყ đầυ, trấn an đại điểu đáng sợ.

Hai người lộng như thế, tuy hông đều dán nhau, nhưng vì an ủi đối phương bất chợt nổi lên tìиɧ ɖu͙©, cực kỳ hài hòa. Như vậy cũng sẽ không làm hai người đột phá luân lý, làm.

Tay Lệ Túc tay đυ.ng tới huyệt Mai Như, liền không xuống dưới, lòng bàn tay tất cả đều là dâʍ ɖị©ɧ, trơn trượt dính dính, câu lấy tay hắn, quấn quýt si mê. Lệ Túc cảm thấy xoa hoa hạch còn chưa đủ, ngón tay gập lên từng chút chọc vào huyệt, bắt chước động tác tính giao. Mai Như cũng biết tranh đua, chảy càng nhiều nước, như muốn bao phủ Lệ Túc.

Tay y cũng không ngừng lại, lòng bàn tay kiều nộn, tuốt làm Lệ Túc sảng khoái, nhưng bao không được cự vật, cho nên càng loát, côn ŧᏂịŧ càng ngạnh, ngược lại như đổ dầu vào lửa.

“Anh rể ~ qυầи ɭóŧ anh càng ngày càng ướt.”

Mai Như vô pháp xử lý, ngẩng đầu nói. Đây là lần thứ hai y nhắc tới qυầи ɭóŧ, sợ lát nữa anh rể quên mà đi ra ngoài.

“Không có việc gì, đừng lo lắng.”

Lệ Túc dừng lại chọc huyệt, bao nó, xoa, như đang an ủi Mai Như.

“Anh rể mặc qυầи ɭóŧ Tiểu Như không phải được rồi sao?”

Giọng hắn trầm thấp, khẽ mỉm cười, không để bụng.

“Nhưng, nhưng…”

Y cúi đầu, không dám nói tiếp, “Anh mặc không vừa nha, hơn nữa qυầи ɭóŧ em mặc mấy ngày rồi ân ~”

Mai Như đột nhiên kêu to lên, là Lệ Túc lại bắt đầu động tác trên tay.

“Thì ra Tiểu Như không thích sạch sẽ sao? Vậy anh rể phải hảo hảo giáo dục Tiểu Như một chút.”

Lệ Túc nhìn như đứng đắn mà nói, nhưng lại giấu không được ý cười bên miệng.

“Rõ ràng, rõ ràng là anh rể không nói em không cần thay…””

Y ủy khuất, nhưng không dám nói, căm giận hắn đến dừng lại động tác loát dươиɠ ѵậŧ, tay nhỏ từ trong quần duỗi ra tới, bắt đầu nhéo cơ bụng nam nhân phát tiết.

“Kia, Tiểu Như thật sự thực ngoan. Nên khen thưởng Tiểu Như như thế nào?”

Lệ Túc nở nụ cười, cũng không xoa hoa huyệt, bàn tay to từ trước trượt ra sau, bao mông vuốt ve. Trên mông y bóng loáng trơn trượt, tất cả đều là da^ʍ thuỷ y phân bố.

“Em không cần khen thưởng!”

Mai Như chu miệng, tức giận vô cùng, chỉ nghĩ rời đi nam nhân ác liệt này.

Rõ ràng, rõ ràng là anh rể nói, y muốn phát tiết, nhưng cảm thấy như vậy không tốt. Vì bảo vệ hôn nhân chị, mới, mới nói muốn y hiến thân! Nhưng anh rể đứng đắn nói như vậy càng thêm không tốt, cho nên mới nói muốn lấy qυầи ɭóŧ y đi, rồi mới loát! Tháng này mỗi buổi tối y đều lưu lại qυầи ɭóŧ dơ, còn không thể giặt, rồi ngày hôm sau giao cho hắn, đến bây giờ đều đã hơn mười cái! Anh rể còn cho y qυầи ɭóŧ còn không sạch, mặt trên tất cả đều là vẩn đυ.c tϊиɧ ɖϊ©h͙ nửa ướt.

Hôm nay anh rể càng thêm hư! Y mặc qυầи ɭóŧ sạch sẽ, kết quả lại làm dơ, có hoa dịch cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh rể qυầи ɭóŧ thay, còn làm y cắn mở khóa quần anh rể, cách qυầи ɭóŧ mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ, rồi mới khóa ngồi trên người hắn, như công tác bình thường làm y đọc an bài công việc, lại đột nhiên bắt tay vói vào huyệt y bắt đầu bóp nhẹ! Xoa đến y sắp nhịn không được, dùng hoa huyệt cưỡиɠ ɠiαи đại dươиɠ ѵậŧ anh rể!

“Nhưng anh rể muốn khen thưởng cho Tiểu Như ngoan ngoãn, Tiểu Như thật sự không cần sao?”

Lệ Túc làm bộ thực thất vọng, cúi đầu thở dài.

“Cái, cái gì khen thưởng?”

Mai Như không quen nhìn anh rể uy phong ăn mệt, vội vàng hỏi. Y thích anh rể không muốn rời đi, cảm giác như trẻ con chưa trưởng thành, hướng người khác khoe ra năng lực, đặc biệt là phương diện này.

“Cho anh hút vυ" em ra sữa.”

Lệ Túc đắc ý nói, chỉ cảm thấy Tiểu Như khẳng định sẽ đáp ứng.

Lúc bọn họ lần đầu tiên làm, cũng là lần đầu tiên của Mai Như, hắn không thể hút nhũ tiêm Mai Như ra tới, đây là nơi hắn vĩnh viễn nhớ tới: Chưa thể làm người yêu chân chính đạt tới cao trào!

Nhưng kỳ thật một lần liền kia chỉnh Mai Như, gần một tuần y đi đường không xong, hoa huyệt luôn mở ra, cảm giác huyệt trống rỗng, muốn nhét côn ŧᏂịŧ vào.

“Không! Không được! Anh hút không ra! Hơn nữa anh sẽ rất mệt!”

Mai Như vừa nghe liền luống cuống, buột miệng thốt ra. Y cảm thấy vυ" mình hư, cho nên không muốn để cho người khác thấy, huống chi là anh rể y yêu thích. Y không muốn anh rể nói chuyện trị nhũ tiêm y, y sợ anh rể mệt chết. Nói không chừng sau này không muốn dùng thân thể y hoặc là qυầи ɭóŧ tới tiết dục.

“Không thử xem như thế nào biết kết quả đâu?”

Lệ Túc chỉ cảm thấy lòng đầy vui vẻ, em vợ đáng yêu cư nhiên không phải lo cho mình, mà là sợ anh rể mệt, sợ miệng anh rể hỏng rồi. Nhưng Mai Như lại không biết, hắn yêu chết nhũ lõm đáng yêu này, hận không thể mỗi ngày mυ"ŧ đi vào giấc ngủ, ngậm không bỏ.

Lệ Túc chỉ cảm thấy em vợ lại săn sóc hắn sắp phải bệnh liệt dương, mới lập tức liền đứng lên, hắn đá văng ghế dựa ra, dùng tay kéo qυầи ɭóŧ xuống, dươиɠ ѵậŧ dựng lên, dính sát vào bụng, biểu hiện uy phong. Nhục côn bị chủ nhân dùng tay nắm, lập tức cắm vào hoa huyệt mở ra! Kê kê cứng, huyệt nhi trơn nộn mềm mại, hai người chặt chẽ kết hợp, làm Lệ Túc cùng Mai Như đều sướиɠ đến thở dài.

“Anh rể, anh, anh không phải nói, ân ~ như vậy, không, không tốt sao? Ân ~ mau một chút ~”

Mai Như được tiện nghi còn khoe mẽ, sướиɠ đến nửa giương miệng nói không hoản chỉnh.

“Nói cái gì? Đây là anh khen thưởng cho em nga, anh rể cho khen thưởng em vợ ngoan ngoãn nghe lời thực bình thường, biết không? Nộn huyệt Tiểu Như thích ăn thứ này sao?”

Lời hạ lưu Lệ Túc nhiều không thôi, hoa ngôn xảo ngữ giải thích một phen, làm Mai Như đỏ bừng mặt.

Trên thế giới này nào có anh rể dùng, dùng côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt em vợ làm khen thưởng!

Lệ Túc ngoài miệng nói hạ lưu, hông va chạm vẫn luôn không dừng lại, dươиɠ ѵậŧ thô cứng đấu tranh anh dũng, không ngừng phá mở huyệt thịt gắt gao hút mình, bài trừ xuân thủy dính nhớp, muốn tiến vào chỗ sâu trong tử ©υиɠ, mới phóng ra đạn pháo, chiếm lĩnh hoa huyệt.

“Tiểu Như, thích, thích…”

Mai Như lắp bắp, cuối cùng chịu nói thật. Y như là con ngọc trai, chỉ có Lệ Túc mãnh liệt va chạm, mới có thể mở ra vỏ cứng rắn, đùa bỡn nhục huyệt mềm mại trơn trượt.

“Tiểu Như thích thì tốt. Tiểu Như nói tốt lắm, anh còn sẽ khen thưởng miệng nhỏ em ăn tinh nga.”

Hắn nói xong, cuối cùng nhịn không được xúc động mυ"ŧ vυ", cúi đầu, miệng mở ra ngậm vυ" trái Mai Như, cắn quầng vυ", ý đồ bức ra nhũ tiêm được bảo hộ tốt.

Hàm răng nhẹ nhàng ma sát, miệng lúc đóng lúc mở ngậm, hạ thân va chạm không ngừng. Mai Như sướиɠ đến thân mình phát run, hai tay ôm cổ Lệ Túc, eo không ngừng tới gần, kề sát nam nhân, lại bị hắn va chạm. Hắn cảm thấy chỉ dùng miệng vẫn không được, một tay ôm lấy mỹ nhân, một tay khác mở ra dùng hổ khẩu ôm vυ", phụ trợ miệng, cuối cùng hút đầṳ ѵú thẹn thùng một chút.

Nhũ tiêm đυ.ng tới hàm răng, cho Mai Như kɧoáı ©ảʍ bất ngờ. Y lập tức triều xuy, xuân thủy không ngừng xối qυყ đầυ, Lệ Túc động càng nhanh, hắn chưa phát tiết, kết quả lại đột nhiên cảm giác huyệt thịt co rút lại, bụng chợt lạnh —— Mai Như tiết.

Mà đầṳ ѵú cuối cùng bị hắn hút ra tới.

Dùng mười phút. Hắn còn thật lâu mới có thể tiết.

Hắn đã biết, thì ra Mai Như cao trào, đầṳ ѵú có thể bị hút ra.

“Ân ~ ra, ra tới…”

Mai Như kinh hỉ, huyệt thịt càng mυ"ŧ, thiếu chút nữa hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân ra.

“Anh còn thật lâu đâu.”

Lệ Túc ngẩng đầu, cười, quay đầu ngậm vυ" khác, muốn hút ra tới.

Hôm nay, còn có thời gian rất lâu, cho bọn họ có thể làʍ t̠ìиɦ.