Chương 01: Đối tượng xem mắt là Gay?

editor: MoeGiăng Bẫy - Chương 01: Đối tượng xem mắt là Gay?

Quán cà phê tại trung tâm thương mại thành phố H.

Cô gái với diện mạo không mấy xinh đẹp, không quyến rũ, cũng không đáng yêu, trên mặt còn đeo cặp kính gọng đen dày cộm, che khuất toàn bộ ngũ quan trên khuôn mặt.

Quần áo trên người cô thì quá bình thường, không có gì đặc sắc, cũng không hề nổi bật.

Nếu bắt buộc phải chỉ ra một ưu điểm trên người cô gái thì chính là mái tóc đen bóng mượt mà, dưới ánh nắng chiếu rọi trông giống như trân châu đen rực rỡ lấp lánh.

Cô gái ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ, tay nhỏ cầm thìa quấy cốc cà phê, đầu hơi cúi, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Pika, pika, pikachu…” Điện thoại vang lên tiếng chuông pikachu đáng yêu, cô gái cầm điện thoại lên nhìn thì thấy tin nhắn wechat hiện trên màn hình.

Là tin nhắn của mẹ kế.

Mẹ kế: [ Mộ Song, con đã tới nơi chưa, ngồi ở quán cà phê đã hẹn rồi chứ? Đừng để Lê Hành nhà người ta đợi lâu, cậu ta là người rất tốt. Lúc cho xem ảnh thì con không xem, bây giờ dì sẽ gửi ảnh cho con, tránh trường hợp người ta đến rồi mà con lại không nhận ra. ]

Tin nhắn vừa được gửi đến thì một bức ảnh chụp cũng đến ngay sau đó.

Cô gái có mái tóc dài chính là Mộ Song, cô chạm ngón tay lên màn hình để mở bức ảnh.

Người đàn ông trong ảnh chụp có ánh mắt sắc bén, mày kiếm mắt sáng, đường nét khuôn mặt đầy vẻ cương nghị. Chỉ cần nhìn ảnh chụp là có thể cảm nhận được hormone nam tính nồng đậm toả ra trên cơ thể anh ta.

Mộ Song nhìn thế nào cũng không thể tin người đàn ông tên Lệ Hành trong bức ảnh sẽ tới xem mắt, dù đây mới là bức ảnh nhưng đã đủ khiến phái nữ nổi lên hứng thú và du͙© vọиɠ.

Cho nên người này thật sự là Gay sao???

Vốn dĩ Mộ Song không có hy vọng gì vào lần xem mắt này, tuy nhiên bây giờ cô lại nổi lên hứng thú.

Gay rất là tốt đó, cô có thể duy trì cuộc hôn nhân hữu danh vô thực! Mộ Song đột nhiên hơi chờ mong, cô hy vọng Lệ Hành đúng là Gay giống như suy nghĩ của cô.

Mộ Song nhàm chán liếc mắt nhìn về phía chuông gió ngoài cửa quán, cô lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước vào quán cà phê, nhìn góc nghiêng của anh ta cực kỳ giống ảnh chụp Lệ Hành. Nhưng người thật so với ảnh chụp lại càng hấp dẫn hơn, anh ta vừa bước vào quán đã trở thành tâm điểm của mấy cô gái trong đây.

Người đàn ông nhìn xung quanh quán một lượt, lúc thấy Mộ Song ngồi bên cửa sổ, anh lập tức đi đến trước mặt cô.

Lệ Hành không vội vàng ngồi xuống, anh hơi gật đầu với Mộ Song.

Mộ Song đứng dậy, cô vươn tay rồi mỉm cười nói: “Xin chào anh Lệ Hành, tôi là Mộ Song, rất vui khi gặp anh.”

Đôi mắt Mộ Song sáng rực sau cặp kính gọng đen, cô có thể thấy cử chỉ của người này nho nhã lễ độ, dáng người tuyệt vời, diện mạo cũng thuộc hàng chất lượng cao, dù là Gay cũng không cho chạy thoát!!!

Lệ Hành lễ phép bắt tay Mộ Song.

“Xin chào cô Mộ Song, tôi là Lệ Hành, tôi cũng rất vui khi được gặp cô, chúng ta ngồi xuống trò chuyện nhé.” Giọng nói của Lệ Hành hơi trầm và dày, xen lẫn tiếng khàn khàn, khi truyền vào lỗ tai khiến người nghe có cảm giác ngứa ngáy.

Mộ Song không nói gì, cô nhanh chóng ngồi xuống.

Sau khi Lệ Hành ngồi xuống ghế, anh lập tức gọi một ly cà phê đen với nhân viên phục vụ.

Ngay sau đó bầu không khí giữa hai người liền rơi vào trạng thái im lặng.

Mộ Song vẫn ngồi khuấy ly cà phê của chính mình, lỗ tai thì vểnh lên để nghe những người trong quán nói chuyện. Không ai là không bàn luận về Lệ Hành trước mặt cô, như là dáng người anh ta chuẩn thế nào, hay là người ta phải thèm chảy dãi ra sao…

Mộ Song bỗng nhiên hơi tò mò nên cô ngẩng đầu nhìn người đối diện, cô vừa ngẩng đầu thì phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.

Con ngươi màu hổ phách của người đàn ông giống như mắt chim ưng, khiến trái tim Mộ Song hoảng loạn, cô có cảm giác mình là con mồi đang nằm trong tầm ngắm của anh.

Mộ Song mím môi, cô cảm thấy hình như mình đã nghĩ quá nhiều.

Nhân viên phục vụ bưng cà phê đặt trước mặt Lệ Hành, Mộ Song nghĩ đây chính là lúc tiến vào chủ đề chính.

“Anh Lệ Hành, tôi thấy điều kiện của anh cực kỳ tốt, vì lý do gì anh lại đi xem mắt?”

“Vì công việc yêu cầu tôi phải tăng ca trong thời gian dài.” Lệ Hành đáp lại một câu ngắn gọn.

Mộ Song yên lặng thêm một đánh giá ở trong lòng — Lệ Hành là người ít nói.

“Anh Lệ Hành làm công việc gì mà phải yêu cầu tăng ca trong thời gian dài?” Mộ Song bưng ly cà phê rồi nhấp một ngụm.

“Lập trình viên viết code.” Lệ Hành vẫn ít lời như cũ.

Mộ Song kinh ngạc nói: “Lập trình viên là công việc khá tốt, dù hay phải tăng ca nhưng cũng không phải không có cách khắc phục. Tôi nghĩ vấn đề này không phải là nguyên nhân để anh phải đi xem mắt.”

Lệ Hành nheo mắt đáp lời, “Ừm, cô Mộ Song rất giỏi phân tích.”

“Vậy nguyên nhân thật sự là gì? Anh Lệ Hành có thể nói cho tôi biết không?”

“Đương nhiên có thể…”