Chương 1: Đừng quan tâm

"A, cậu ta làm sao lại đến đây nữa."

"Không phải là đến đánh nhau đi, lần trước bị giáo sư Phó lạnh mặt đuổi ra khỏi phòng thí nghiệm hình như cậu ta nói mấy ngày nữa sẽ quay lại."

"Tôi cảm thấy không phải, trong tay cậu ta đang cầm gì vậy? Bánh kem thì phải?"

Trong khuôn viên trường đại học Bình Thành, sinh viên nữ tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện phiếm, thời tiết tháng ba không nóng không lạnh, các cô ngồi trên cỏ xem các nam sinh chơi bóng rổ.

Lúc Thẩm Tuyển Ý xuất hiện, nháy mắt đã lôi kéo ánh mắt của phần lớn nữ sinh, châu đầu ghé tai nhỏ giọng nghị luận về cậu ta và giáo sư Phó.

Giáo sư Phó, tên là Phó Thanh Sơ, là giáo sư trẻ nhất trong phòng thí nghiệm di truyền.

Cậu mắt điếc tai ngơ vòng qua khu dạy học cùng thư viện, đi tới đằng sau phòng thí nghiệm, tới vừa kịp thời gian, đúng lúc tan học.

Mỗi lần cậu tới phòng thí nghiệm tìm Hứa Dịch, Phó Thanh Sơ nhìn cậu như thể muốn đông cứng cậu, rồi lại như muốn lăng trì cậu.

Phó Thanh Sơ chưa bao giờ chiếm dụng thời gian sau khi học xong của sinh viên, anh có thể tình nguyện tăng ca suốt mười đêm, cũng không cưỡng ép sinh viên ngâm mình ở phòng thí nghiệm.

Đương nhiên, nếu sinh viên nguyện ý cần mẫn học tập, anh liền sẽ nguyện ý cùng bọn họ học suốt đêm.

Thẩm Tuyển Ý bất hòa với anh ngay từ đầu năm học.

Trong thế giới này, Alpha có thể nghiền nát mọi thứ. Thân là Beta, Phó Thanh Sơ như một kẻ dị loại, nhìn qua nghiêm túc lại lạnh như băng, nhưng toàn thân lại lộ ra một loại khí chất so với Alpha còn đáng sợ hơn.

Phòng thí nghiệm ở đằng sau khu dạy học, cùng với vườn trường ồn ào ở phía trước có chút không hợp nhau, lúc Thẩm Tuyển Ý đi lên, vừa vặn gặp được Hứa Dịch đang chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.

Hứa Dịch cũng là Alpha, lại không giống các Alpha khác tràn ngập lực công kích, ngược lại ôn nhu, giống như là Omega, anh đang cùng người khác vừa nói vừa cười xuống lầu, ý cười trên mặt tựa như gió xuân hôm nay.

Thẩm Tuyển Ý mỉm cười.

Hứa Dịch vừa ngẩng đầu, thấy Thẩm Tuyển Ý, vội chạy tới, kéo cậu tới chỗ ngoặt của cầu thang, đè thấp giọng hỏi: "Cậu như thế nào lại tới nữa! Không phải tôi đã nói với cậu là đừng tới tìm tôi nữa hay sao?"

"Mang bánh kem cho anh." Thẩm Tuyển Ý vươn tay giơ cái hộp trên tay lên, hộp bánh kem màu xanh nhạt, trên ba chữ Tùng La Ký cùng một vòng hoa nhỏ, tinh xảo lại xinh đẹp.

Hưá Dịch biết cửa hàng này, buôn bán rất được, lễ phép cúi đầu: "Cám ơn."

Kỳ thật Thẩm Tuyển Ý lớn lên rất đẹp, vai rộng chân dài, cả người đều tản ra áp bách không tương xứng như người cùng tuổi, cho dù ai thấy được, thì sẽ cảm thấy đây là một Alpha thực ưu tú, nhưng mình cũng là Alpha, hai Alpha thì yêu đương như thế nào?

Hứa Dịch ngẩng đầu, muốn nói cậu về sau đừng đến, còn chưa mở miệng liền phát hiện Thẩm Tuyển Ý mày nhăn lại lại giãn ra, lộ ra hàm răng trắng tinh, là đang cười, lại hơi mang vẻ trào phúng.

Hứa Dịch cảm thấy không ổn, nhanh chóng xoay người, lễ phép cúi đầu: "Giáo sư Phó."

Người tới lạnh nhạt mà "Ừm" một tiếng, nói: "Luận văn có mấy chỗ sai, tôi đã đánh dấu lại cho em, trở về sửa lại, buổi sáng ngày mai nộp lại."

Nói xong, Phó Thanh Sơ mắt nhìn thẳng đem văn kiện đưa cho cậu, "Văn kiện này, giao cho giáo sư Tống, nói với thầy ấy ngày mai tôi xin nghỉ, luận văn của em tôi trở về sẽ xem lại."

Hứa Dịch hai tay vội nhận lấy: "Dạ."

Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu, một tay chống ở lan can phía sau nhìn người kia, sơ mi trắng sạch sẽ ngăn nắp, từ cổ áo tới khuy áo thứ nhất cũng thắt lại, cổ tay áo sạch sẽ chỉnh tề, không dính chút bụi, cả người đều viết hai chữ cấm dục.

Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm hỏi: "A, giáo sư ngày mai lại đi xem mắt sao? Lần này là cô gái nhà ai vậy?"

Phó Thanh Sơ chân vừa bước một bước, Hứa Dịch bị dọa cho ngây người, sét đánh không kịp bưng tai che lại miệng của Thẩm Tuyển Ý, thấp giọng uy hϊếp: "Đừng nói nữa."

Thẩm Tuyển Ý đẩy ra tay cậu ra, "Ừ" một tiếng đứng thẳng người, chân dài chậm rãi đi đến trước mặt Phó Thanh Sơ, nở nụ cười cổ quái: "Chúc ngài may mắn."

Hứa Dịch vẻ mặt muốn chết quay đầu đi chỗ khác nhìn Phó Thanh Sơ, "Giáo, giáo sư...... Cậu ta không có ý khác, thầy đừng để ý......"

Phó Thanh Sơ không nhúc nhích, chỉ là lạnh nhạt nhìn Thẩm Tuyển Ý liếc mắt một cái, nói: "Cảm ơn."

Phó Thanh Sơ nói xong, xoay người xuống lầu.

Hứa Dịch từ trên người anh thu hồi tầm mắt, nhìn Thẩm Tuyển Ý có chút đau đầu nói: "Cậu biết rõ giáo sư Phó không thích cậu lại đây tìm tôi, cậu còn cố ý cùng giáo sư đối nghịch, cậu đừng hại tôi nha."

Thẩm Tuyển Ý nâng tay phải lên, "Đã nói mang bánh kem cho anh."

Hứa Dịch đem cậu kéo qua lan can, bất đắc dĩ mà nói: "Cậu đừng theo đuổi tôi nữa, hai ta đều là Alpha, cậu không phải không biết, hơn nữa tôi so với cậu hơn nhiều tuổi, đừng quậy nữa."

Thẩm Tuyển Ý đem bánh kem đưa cho Hứa Dịch, bướng bỉnh nói: "Không có quậy, chỉ bốn tuổi mà thôi, không có lớn."

Hứa Dịch nhận bánh kem, thở dài: "Cũng không khác là mấy, cậu đối với tôi căn bản không có hứng thú, cậu ở trước mặt tôi tin tức tố đều không có một tia dao động, cho rằng tôi khờ sao!"

Thẩm Tuyển Ý không nói.

Hứa Dịch hòa hoãn nói: "Cậu đừng vì khó chịu giáo sư Phó mà như thế, thầy ấy tính tình lạnh lùng, đối với ai đều giống nhau, chúng tôi đều rất sợ thầy ấy, cậu cố tình muốn cùng thầy đối nghịch, việc gì phải như thế, trở về học cho tốt, về sau đừng tới nữa."

Thẩm Tuyển Ý hai tay cắm ở trong túi, nhìn hướng cầu thang đột nhiên hỏi: "Hứa Dịch, muốn tới phòng thí nghiệm thì phải xin phép làm sao?"

Hứa Dịch như lâm đại địch: "Cậu muốn làm sao?"

Thẩm Tuyển Ý xua xua tay, xoay người, đưa lưng về phía Hứa Dịch nói: "Không có việc gì, đi đây, lần tới lại đến tìm anh chơi."

Hứa Dịch nhìn bánh kem trên tay khóc không ra nước mắt, cảm thấy "Không thể hiểu được" Alpha thích mình cùng với Beta mình yêu thầm, đặc biệt hai người kia như nước với lửa.

Cậu thật sự muốn chết !

Hứa Dịch thở dài, hận chính mình mắc nợ, khoảng thời gian trước cậu đi ra ngoài đưa một phần văn kiện nghiên cứu, ở cửa sau trường học gặp được mấy Alpha đang đánh nhau.

Cậu cũng không giống những Alpha mạnh mẽ khác, thậm chí có chút yếu đuối, nhưng thấy trong đó có một Alpha khóe miệng có máu đơn phương độc mã đối mặt năm Alpha không sợ chút nào, trong không khí rối loạn tin tức tố tràn ngập sau hẻm.

Hứa Dịch nháy mắt bị trói chặt chân, mùi máu lan tràn khắp ngõ, sau đó ma xui quỷ khiến hô lên "Cứu với", cứu Thẩm Tuyển Ý.

Từ đó về sau, cậu liền "bị quấn lấy", từ bánh kem đến hoa tươi, không dứt phương pháp theo đuổi, Hứa Dịch nghĩ dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt cậu ta, nhưng Thẩm Tuyển Ý cố tình lại có chừng mực, chưa bao giờ vượt quá.

Có thể nói cậu ta thích mình, nói cậu ta cảm ơn mình cũng có thể, anh muốn cứng rắn cũng không biết nói như thế nào.

Thật muốn chết.

**

Thẩm Tuyển Ý từ phòng thí nghiệm đi ra, vừa vặn lại gặp Phó Thanh Sơ từ phòng giáo viên đi ra chuẩn bị về kí túc xá, thấy mặt anh không cảm xúc từ bên cạnh mình đi qua, một phen túm chặt cổ tay anh, "A, giáo sư Phó đi gấp vậy, hôm nay cũng đi coi mắt sao?"

"Buông tay!" Phó Thanh Sơ có chứng sạch sẽ nghiêm trọng, không thể tiếp xúc tứ chi với bất kì ai, Thẩm Tuyển Ý hiện tại nắm cổ tay của mình, lòng bàn tay nóng bỏng dán vô xương cổ tay lạnh băng của mình, mày nhíu lại.

"Buông tay!"

Thẩm Tuyển Ý càng không buông, còn cứng rắn kéo anh lại cách ngực khoảng mấy centimet "Không buông."

Nơi này vừa vặn là chỗ ngoặt, cách phía khu dạy học khá xa, sẽ không có người tới, Thẩm Tuyển Ý mỉm cười, cúi đầu để sát vào bên tai anh, nói: "Thầy đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao? Giáo sư."

Phó Thanh Sơ nắm tay lại, đột nhiên đem cậu đẩy ra, nhíu mày sửa sửa cổ tay áo.

Hơi thở thanh niên dồi dào, thầm nghĩ: Tôi cho Hứa Dịch mặt mũi mới kiên nhẫn, nếu không, sớm cho thầy đến quỳ xuống kêu ba ba.

Phó Thanh Sơ thoát khỏi giam cầm lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Cậu muốn theo đuổi Hứa Dịch thì có thể, ra ngoài, không được tới gần phòng thí nghiệm nửa bước."

"Chậc." Thẩm Tuyển Ý hai tay cắm túi dựa vào trên tường, nghiêng đầu hỏi anh: "Thầy vì cái gì ghét tôi như thế?"

Phó Thanh Sơ: "Tôi không có ghét cậu."

Tổ tiên của Thẩm Tuyển Ý là người ngoại quốc, tuy rằng mới mười tám tuổi, còn cao hơn Phó Thanh Sơ lớn hơn cậu mười tuổi rất nhiều, vai rộng chân dài ngũ quan sắc nét, rất có khí thế đàn ông.

Bởi vì còn trẻ, thu không được tin tức tố của mình, như có như không lượn lờ ở trên người.

Phó Thanh Sơ khá gầy, khung sương mỏng, tay chân mềm mại tinh tế, sờ vào giống như tơ lụa hạng nhất, Thẩm Tuyển Ý tầm mắt hơi hơi nhìn xuống, eo của anh nhỏ giống như con gái.

Thẩm Tuyển Ý đột nhiên hỏi: "Giáo sư Phó, thầy có phải không thích tôi hay không?"

Phó Thanh Sơ sắc mặt nháy mắt lạnh lùng, ngón tay thon gầy nắm chặt sách, nhướng mày lạnh giọng: "Đi đi."

"Thầy thích cô gái như thế nào? Cũng giống xinh đẹp giống thầy sao? Tôi cảm thấy cần dịu dàng một chút, nếu tính tình cũng nóng nảy, hai người...... Chậc."

Phó Thanh Sơ mặt trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Học kỳ một có điểm thi rồi sao, thành tích thi lại ra sao? Có cần hay không tôi giúp cậu hỏi giáo sư Cù?"

"Không thú vị." Thẩm Tuyển Ý khịt mũi, đi qua phía sau anh vẫy vẫy tay: "Đi đây."

--

Buổi chiều không có lớp, Thẩm Tuyển Ý không muốn ở trong phòng, đoán rằng bạn cùng phòng Triệu Lộ đang ở sân vận động, liền tới đó.



"Này ~ Thẩm Tuyển Ý, ở đây!"

Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại thấy Triệu Lộ đang cầm quả bóng chạy tới. "Này, tại sao nhìn không vui vậy?"



"Không có gì." Thẩm Tuyển Ý giơ tay bắt quả bóng đang bay tới, thuận thế ném quả bóng vô rổ, không để ý làm rối mái tóc hơi dài.



Triệu Lộ nói: "Giáo sư Phó có làm cậu mất mặt không? Tôi nói cậu đừng nên tới đó. Hứa Dịch thì sao? Alpha không giống Alpha, Omega cũng không phải Omega. Thành thật mà nói, cậu cũng có thể cân nhắc hoa khôi, chân eo thật sự rất dẻo dai."

Triệu Lộ biết Thẩm Tuyển Ý không thích người khác nói chuyện này, cảm giác dẫm vô pháo, vội sửa lời nói: "Tôi nói bậy tôi nói bậy, Hứa Dịch kia thật đúng là con mẹ nó tuyệt nhất thế giới, tới chơi bóng chơi bóng."

Thẩm Tuyển Ý cầm bóng rổ ở trong tay nâng nâng hai cái, nói đến Hứa Dịch không giống Alpha, Phó Thanh Sơ lại càng không giống Beta, càng giống Alpha.

Đáng tiếc.

Tính tình, quá khô khan.

Nửa năm trước, Thẩm Tuyển Ý là sinh viên năm nhất vừa tới Bình Châu báo danh, buổi tối đói bụng ra ngoài tìm đồ ăn, kết quả ở phía sau hẻm trường đại học thấy Phó Thanh Sơ.

Có mấy Alpha mới vừa phân hoá không lâu, cảm thấy chính mình đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, phóng thích tin tức tố làm ảnh hưởng người qua đường.

Bọn họ thấy Phó Thanh Sơ lớn lên xinh đẹp, cũng mặc kệ anh là Beta liền đi đùa giỡn anh, kết quả bị vẻ mặt lạnh nhạt của Phó Thanh Sơ chọc giận.

Thẩm Tuyển Ý thấy phiền mấy người dựa vào cái gọi là gen ưu thế đi bắt nạt người khác, đi qua một chọi năm đánh cho bọn họ nằm đầy đất, dẫm xuống bụng một người trong đó, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Ha, là Alpha thì ghê gớm lắm à?"

Nam sinh sợ hãi, hoảng sợ nhìn cậu, run rẩy lắc đầu: "Không...... Đại ca đừng......"

Thẩm Tuyển Ý nới lỏng chân, đá vào mông tên đó, đôi mắt quét qua vài người xung quanh: "Lần sau anh mà gặp lại mày. Những đứa khác, chờ nó được chế biến thành miếng gà rán đi."



Một vài Alpha giận dữ chạy mất, Thẩm Tuyển Ý cười khẩy, quay lại thấy Phó Thanh Sơ đang thở hổn hển trên tường, "Thưa ngài, được rồi."



Phó Thanh Sơ khẽ lắc đầu, ôm tay im lặng, như thể sợ hãi. "Không ... không có gì, cảm ơn."



Thẩm Tuyển Ý cau mày, nhìn sắc mặt anh nhợt nhạt, cổ tay và cổ anh đầy dấu đỏ, hỏi: "Anh vẫn có thể đi chứ?"



Phó Thanh Sơ thở hổn hển gật đầu, rồi ngất đi trong giây tiếp theo.



-



Thẩm Tuyển Ý vỗ quả bóng rổ, rõ ràng rõ ràng cộm tay nhưng không biết tâm trí thế nào lại bỗng nhiên nhớ lại kể từ khi cậu đỡ được Phó Thanh Sơ vào đêm đó, người trông gầy gò nhưng mềm mại đến khó tin, khi anh nằm trong vòng tay của mình, eo chạm vào cánh tay, mềm mại dẻo dai.



Anh lớn lên cũng không thấp, nhưng Thẩm Tuyển Ý rất cao, hôn mê nằm ở trong lòng ngực thậm chí có chút nhỏ xinh, vết đỏ trên mặt làm cho làn da càng thêm trắng, lông mi đen nhánh thẳng tắp rõ ràng.



Anh ta không chỉ giống như một Alpha, mà mẹ nó cũng giống như một Omega?



Mẹ kiếp.



Thẩm Tuyển Ý dùng sức lắc đầu, rũ bỏ khuôn mặt lạnh lùng không bao giờ thay đổi, nếu như nghĩ nữa tin tức tố của cậu có thể bùng phát.



Thẩm Tuyển Ý hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại một chút, thoáng nghĩ một chút, mặt xấu hổ của anh ta đã bị mình nhìn thấy, bất cứ ai cũng không thể chịu đựng được, nếu mà là mình thì có thể sẽ gϊếŧ người kia.



Phó Thanh Sơ ghét mình, có vẻ như là điều bình thường.



"Thẩm Tuyển Ý, cậu làm vậy? Quả bóng bị cướp mất !!!" Triệu Lộ hét lên, "Thẩm Tuyển Ý, quả bóng!"



Thẩm Tuyển Ý quay lại nhìn hai bàn tay trống rỗng, vội lao theo.



**



Phó Thanh Sơ trở về ký túc xá của giáo viên, mệt mỏi ngồi trước cửa sổ, mở một ống thuốc ức chế màu xanh nhạt để ở đầu ngón tay, tùy ý để cơn nóng trong cơ thể bốc lên làm cho cả người khô nóng.



Anh đã sử dụng chất ức chế trong mười ba năm kể từ khi anh phân hóa giới tính lần thứ hai ở tuổi mười sáu. Mặc dù không có tác dụng phụ, nhưng điều này gần như không hiệu quả.



Hôm nay, Thẩm Tuyển Ý nắm lấy cổ tay của anh, kéo nó về phía mình làm anh không kiểm soát được sự tức giận mà tin tức tố trên cơ thể cậu ta, xém chút làm anh bị kí©h thí©ɧ thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.



Dựa vào lý trí cuối cùng, anh quay trở lại ký túc xá mà không tiết lộ sự thật rằng anh là Omega trước mặt cậu ta.



Phó Thanh Sơ không cho Thẩm Tuyển Ý đến gần phòng thí nghiệm, ngoài việc không thích cậu ta theo đuổi người ở đây, còn có một lý do khác.



Mỗi lần cậu ấy đến, không có cách nào anh đến lớp được.



Omega dường như có một sự đàn áp di truyền mạnh mẽ hơn so với các giới tính khác.



Phó Thanh Sơ ghét cái gọi là hệ thống di truyền bất khả xâm phạm, thậm chí ghét trở thành một Omega bị chi phối bởi kì phát tình, vì vậy anh luôn che giấu giới tính thứ hai của mình, giả vờ là Beta trước mặt mọi người.



Một mình anh đến Bình Thành, không có bạn bè, cũng không thân thiết với các sinh viên. Bởi vì anh phải sử dụng thuốc ức chế một cách thận trọng, không ai phát hiện ra rằng anh thực sự là Omega.



Nhưng bây giờ thì khác. Nếu Thẩm Tuyển Ý tiếp tục tìm Hứa Dịch và dây dưa bên ngoài phòng thí nghiệm, một ngày nào đó anh sẽ bị lộ. Đến lúc đó mọi người sẽ biết rằng anh là một Omega.



Phó Thanh Sơ bóp trán và chịu đựng cơ thể gần như bị tê liệt, cảm giác khó chịu nhếch nhác. Anh muốn sử dụng sự tự chủ để chống lại phản ứng sinh lý di truyền.



Thầy có thích tôi không?



Khi cậu hỏi câu này, đôi mắt cậu ta thật mỉa mai và khıêυ khí©h, tin tức tố dữ dội, kiêu ngạo trong cậu đều thách thức lý trí anh.



Phó Thanh Sơ nắm chặt ngón tay mình một cách yếu ớt, từ đầu ngón tay đến vai đều run rẩy, vô cùng ghê tởm với cơ thể không thể chống lại định mệnh.



Anh nghiến răng thật chặt, cuối cùng chịu thua mà đưa thuốc ức chế vào cơ thể mới tìm lại được một chút lí trí.