Chương 10: Đừng quan tâm

"...Cậu muốn nếm thử sao?"

Phó Thanh Sơ vẫn luôn cho rằng Thẩm Tuyển Ý ngủ rồi, lúc này mới dám nói chuyện với Chúc Xuyên, mấy câu như mỗi năm phải cắn một lần này nọ.

Hiện tại cúp điện thoại, anh bỗng nhiên giật mình, không biết Thẩm Tuyển Ý liên tưởng thành cái gì, hơi hơi nhíu mày lại quanh co lòng vòng hỏi cậu ta: "Cậu không ngủ, vì sao lại giả bộ ngủ?"

Thẩm Tuyển Ý kỳ thật không nghĩ nhiều, cậu thậm chí câu mỗi năm phải cắn một lần cũng chưa nghe qua, bản thân bị cái qυầи ɭóŧ này bó vô người làm cho khó chịu, đang lo lắng có thể nói với Phó Thanh Sơ có thể đem nó cởi ra hay không.

"Cái gì mà giả bộ ngủ, tôi cũng không nói với ngài là tôi đi ngủ, ngài có phải lại bới lông tìm vết để đuổi tôi đi hay không? Nhưng mà, là ngài nói tôi ở lại, tôi nói muốn đi nhưng chính ngài kêu tôi vào xe đó."

Thẩm Tuyển Ý một hơi nói xong, đem Phó Thanh Sơ nghẹn nửa câu còn lại vào trong miệng, cũng lặng lẽ ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hẳn là cậu ta không nghĩ nhiều.

Cũng có thể là, cậu ta là loại người tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, có thể không nghĩ đến đâu đi, huống chi, anh hiện tại là Beta.

"Giáo sư thầy sao không nói lời nào? Tức giận sao." Thẩm Tuyển Ý quen tay như bình thường hay làm với đám bạn cùng phòng, thuận tay vỗ vai Phó Thanh Sơ.

"Đừng động tay động chân." Phó Thanh Sơ nhíu mày đẩy tay cậu ta xuống, cách xa một tí.

"?Động tay động chân?" Thẩm Tuyển Ý thu tay lại, ở trong lòng chửi thầm: Cái này kêu động tay động chân? Mọi người đều là đàn ông, chạm vào bả vai là kêu động tay động chân?

Ngoan ngoãn vậy.

Phó Thanh Sơ mới vừa bị ướt mưa, thể chất Omega lại kém hơn so với người bình thường, dàn xếp cho đám sinh viên lại xuống dưới xe thì đã bị mưa xối ướt, đột nhiên hắt xì một cái.

"Thầy bị cảm?"

Phó Thanh Sơ lắc đầu, thoáng mở cửa sổ xe thông khí, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ lạnh băng mà nói: "Cậu có ngủ hay không? Không ngủ đừng nói chuyện."

"Thầy bị cảm còn mở cửa sổ?" Thẩm Tuyển Ý bị hành vi trái ngược này của anh làm cho ngây người, tầm mắt đột nhiên dừng ở phía sau lưng Phó Thanh Sơ, đột nhiên hỏi: "Giáo sư, tâm sự chút đi, hình xăm sau lưng thầy là chuyện như thế nào thế."

Lưng Phó Thanh Sơ cứng đờ, tay đang chống ở cửa sổ xe đột nhiên rút về, chợt rũ mắt, nói: "Không liên quan tới cậu."

"À vâng." Thẩm Tuyển Ý cảm thấy không thú vị, nghiêng đầu không nói chuyện nữa, qua một lát thấy đã ngủ rồi.

Phó Thanh Sơ nghe tiếng hô hấp vững vàng bên tai, không xác định được là cậu ta có ngủ hay chưa, thoáng nhăn mày nhẹ nhàng gọi: "Thẩm Tuyển Ý."

Thẩm Tuyển Ý không tỉnh, chân mày nhíu lại.

Phó Thanh Sơ nhẹ nhàng thở ra, tay chân nhẹ nhàng mà từ ghế sau lấy ra một cái thảm mỏng, đắp ở trên người Thẩm Tuyển Ý, sau đó tựa đầu vô ghế, một tay chống trán dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại.

**

Trời mưa đến nửa đêm, rạng sáng thì ngừng.

Mọi người không được thấy mưa sao băng nên thất vọng cực kỳ, lại ở trên núi không ngủ không ngon, từng người sôi nổi về ký túc xá.

Thẩm Tuyển Ý mặc đồ không vừa người trở về ký túc xá, bị Triệu Lộ bạn cùng phòng đón đầu, cười chào đón, thiếu chút nữa cười đến gãy eo.

"Ha ha ha ha ha cười chết, Thẩm đại gia cậu mặc cái gì vậy, chậc chậc chậc cơ ngực này, thật gợi cảm nha, hôm qua cậu đi đâu? Tiếp khách sao?"

Triệu Lộ cười eo mỏi không đứng dậy được, bị Thẩm Tuyển Ý trừng, nháy mắt dừng, đem mấy câu còn lại nuốt ngược trở về, lại tiếp tục cười.

"Tiếp tục đi, chặn đường tôi rồi."

Triệu Lộ nói, đi tới ôm bờ vai của Thẩm Tuyển Ý, vừa cười vừa duỗi tay sờ ngực cậu ta: "Tôi nói chứ, cậu mặc như vậy thật đúng là rất mê người, may là tôi cũng là Alpha, tôi mà là Omega, thật sự, xem cậu nè, vai rộng chân dài eo thon, còn có cơ ngực cơ bụng rắn chắc, thật muốn quỳ xuống."

"Còn chưa yên sao?" Thẩm Tuyển Ý cảm thấy thật phiền, Phó Thanh Sơ so với mình thấp hơn, lại gầy hơn mình, áo sơmi mặc trên người lại ngắn còn bó lại, rất giống như Triệu Lộ nói thật hấp dẫn.

Này còn đỡ.

Qυầи ɭóŧ mặc ở trên người, không hoạt động thì còn tốt, vừa mới bước đi, muốn chết.

Chết tiệt.

Tháng tư thời tiết đã bắt đầu nóng, nhiệt độ ở Châu so nơi khác càng cao, Thẩm Tuyển Ý từ cổng trường xuống xe của Phó Thanh Sơ, đi đến nơi này đã ra một thân toàn mồ hôi.

Trong lòng càng thêm bực bội.

"Ngày hôm qua Tống Minh cũng không trở về, hai cậu đi đâu vậy?" Cuối tuần Triệu Lộ về nhà, ngày hôm qua về lại ký túc xá, trong phòng đều không có ai, điện thoại cũng không ai tiếp, thiếu chút nữa cho rằng mất tích tập thể.

Không đề cập tới Tống Minh còn tốt, nhắc tới Tống Minh Thẩm Tuyển Ý liền cười.

"Ai da Thẩm đại gia cậu đừng cười như vậy, cậu cười như vậy làm tôi cảm thấy không ổn, quá dọa người." Triệu Lộ buông tay, trốn cách đó nửa thước.

"Cậu ta ở trong rừng cho lợn rừng ăn."

"......" Triệu Lộ cười nói: "Con lợn rừng kia cũng không có phẩm vị, Thẩm đại gia của chúng ta thịt tươi ngon lại không ăn, lại đi gặm khối vỏ cây hay sao?"

Bước chân Thẩm Tuyển Ý dừng lại, Triệu Lộ cũng ngừng lại: "Làm sao vậy?"

"Nói tiếp đi, tôi cũng thích nghe cái này, cho cậu thêm năm phút nữa."

"......" Triệu Lộ bị cậu ta làm nghẹn nửa ngày, mắt trợn trắng, "Cậu biến đi."

Hai người chậm rì rì mà tới phòng ngủ, đi một hồi Triệu Lộ liền phát hiện không đúng, kỳ quái hỏi: "Thẩm Tuyển Ý, hôm nay cậu làm sao mà đi đường chậm như vậy? Đi từng bước nhỏ, ban nãy cậy bị trật khớp háng hay sao vậy?"

"......"

Thẩm Tuyển Ý cũng không thể nói mình mặc quần áo của Phó Thanh Sơ, toàn bộ người trong trường đều biết, Thẩm Tuyển Ý cùng giáo sư Phó Thanh Sơ ở phòng thí nghiệm gen không hợp nhau, gặp mặt liền cãi nhau, cách xa ba mét vẫn có thể ngửi được mùi thuốc súng.

Ban ngày ban mặt cậu mặc qυầи ɭóŧ của Phó Thanh Sơ, này phải giải thích làm sao.

Không nên.

"Cậu làm sao biết là đi đường chậm là do trật khớp háng, cậu cũng vậy hay sao?" Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu hỏi, hai tay cắm ở trong túi, bước chân đi càng chậm, cậu lạnh mặt như vậy một hồi, thế nào cũng được vô đầu đề về vấn đề tác phong và kỷ luật của trường.

Triệu Lộ lộ vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng nói, tôi thật ra là bị trật khớp, tôi kể cậu nghe, có một lần xuống lầu, bị cúp điện, tôi bước hụt một cái, gà bay trứng vỡ, tôi đau muốn chết."

Thẩm Tuyển Ý nghe cậu ta kể rồi hình dung, không tự giác lui về phía sau hai bước, "Ui" một tiếng, lại ngắm ngắm cậu ta, thông cảm mà ôm vai cậu ta một cái, "Cậu là một chiến sĩ, chúng tôi sẽ nhớ đến điều đó, tôi sẽ khắc trên mộ cậu một mã QR."

"Tổn thương người khác mà không mang theo một chữ thô tục, vẫn là Thẩm đại gia cậu trâu bò, thua." Triệu Lộ hai tay gác ở sau gáy, duỗi eo lười biếng, miệng mới vừa mở ra một nửa thì bỗng nhiên bị nghẹn lại.

"Này này, kia là ai?!"

Thẩm Tuyển Ý theo tầm mắt của cậu ta, cũng kinh ngạc một giây, phía trước gần mười mét có dừng lại một chiếc xe cứu thương, một hộ sĩ đứng ở cạnh cửa, còn có một cái bác sĩ cùng tài xế cùng nhau dùng cáng nâng một người đi ra.

Thẩm Tuyển Ý tập trung nhìn vào, phía trên kia có một người bị hôn mê bất tỉnh đang nằm, không phải giáo sư Tống thì còn là ai!

Hộ sĩ cùng bác sĩ lưu loát lên xe, tài xế đóng cửa xe nhanh chóng quay đầu, cùng với tiếng còi xe cứu thương, xẹt qua bọn họ chạy ra cổng trường.

"Giáo sư Tống bị sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Triệu Lộ đem ánh mắt từ xe cứu thương trở về, quay qua nhìn Thẩm Tuyển Ý.

"Không biết."

Tống lão sư đã hơn 60, thân thể cũng không được tốt lắm, sớm đến tuổi về hưu, chẳng qua bởi vì trong viện thiếu giáo sư về môn gen di truyền, thêm nữa ông ấy yêu nghề, vẫn luôn không chịu về hưu.

Hiệu trưởng không thể làm trái với quy định, một bên cũng không muốn để thầy đi, nên để ông ấy lại làm giảng viên trong trường.

Vậy mà ngã bệnh rồi.

**

Phần lớn thời gian Phó Thanh Sơ đều ở nhà của mình, ngẫu nhiên lúc vội vàng sẽ ở lại trong ký túc xá của trường.

Ký túc xá là phòng đơn, không cần lo lắng bí mật bị bại lộ, chỉ là làm hàng xóm với một lão giáo sư khác, cũng không bất tiện.

Hôm qua anh chích hai ống thuốc ức chế, đầu có hơi đau, nhưng cũng may là có thể sẽ không xảy ra kỳ phát tình, liền trở về trường học, tắm rửa xong liền nằm ở trên giường ngủ một hồi.

Tỉnh dậy lần nữa là do bị tiếng chuông điện thoại gọi tới đánh thức.

Phó Thanh Sơ mơ màng mà bắt điện thoại, đôi mắt mên man nhìn trên màn hình là dãy số lạ, ho nhẹ để làm cho giọng mình tỉnh táo, mới tiếp điện thoại, "Xin chào, tôi là Phó Thanh Sơ."

"Giáo sư Phó, tôi là Nhậm Trường Hải."

Nhậm Trường Hải.

Phó Thanh Sơ ngồi dậy, "Hiệu trưởng? Có việc gì sao?"

Nhậm Trường Hải cười cười nói: "À không có việc gì không có việc gì, hỏi một chút cậu đang ở đâu thôi? Ở trường học sao?"

"Vâng."

"Cái kia, trong phòng thí nghiệm của cậu có việc gì gấp không? Số liệu thế nào? Lần trước tôi nghe Hứa Dịch nói các cậu gần đây nghiên cứu rất thuận lợi, yêu cầu tài chính thì cứ nói với trường học, tiền cho phòng thí nghiệm vẫn phải có."

Phó Thanh Sơ biết Nhậm Trường Hải là bác họ của Hứa Dịch, lúc cậu ta tới phòng thí nghiệm là ông tới chào hỏi, nhưng mà cậu ta cũng rất có thiên phú, cho nên mình mới đáp ứng để cậu ta tới phòng thí nghiệm, làm sinh viên của mình.

Hứa Dịch thích mình, anh mơ hồ biết, đây là tính toán của Nhậm Trường Hải ......

Phó Thanh Sơ nhíu mày lại, không mở miệng, anh không định tội trước cho người ta, anh để người ta nói rồi mới từ chối sau.

Nhậm Trường Hải quanh co lòng vòng nửa ngày, không nghe thấy anh nói lời nào cũng có chút xấu hổ, ho khan rồi nói: "Là như thế này, lớp di truyền học của giáo sư Tống, chiều nay bệnh tim bịp tái phát phải nằm viện, ông ấy cũng lớn tuổi, bệnh tình cũng rất nguy hiểm, ai......"

Phó Thanh Sơ hơi giật mình, "Giáo sư không có việc gì đi."

"À không có việc gì không có việc gì, kêu xe cứu thương kịp thời nên đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là về sau khả năng không thể tới trường dạy học." Nhậm Trường Hải quanh co một lúc, cảm thấy không sai biệt lắm, liền nói: "Học kỳ này còn có ba tháng, hiện tại chúng ta cũng tìm không thấy giáo sư thích hợp tới nhậm khóa."

Giáo sư Tống là giáo sư môn di truyền học.

Phòng thí nghiệm của Phó Thanh Sơ cũng là nghiên cứu cái này, dựa theo thành quả học thuật, Phó Thanh Sơ so Tống lão sư cao hơn mười mấy bậc thang, nhưng làm giảng viên.

"Hiệu trưởng, ý của ngài là để tôi đi dạy thay?"

Nhậm Trường Hải vội vàng nói: " Chỉ một học kỳ, chúng ta không thể để sinh viên không có khoá học, cậu nói đúng không giáo sư Phó, tôi biết phòng thí nghiệm của cậu tương đối vội, tôi cũng là không có biện pháp, nếu có giảng viên có thể dạy thay, tôi cũng không thể tới phiền toái cậu."

Phó Thanh Sơ duỗi tay chống trên trán, gen học, anh nhớ rõ Thẩm Tuyển Ý cũng chọn học môn này.

"Hiệu trưởng......"

Nhậm Trường Hải: "Như vậy, cậu dạy trước mấy ngày, tôi hiện tại lập tức đi trình báo điều giảng viên lại đây, chờ khi nào có người tới thay cậu liền buông tay, được không?"

"......" Phó Thanh Sơ nghĩ nghĩ, cũng không thể bởi vì Thẩm Tuyển Ý, mà những sinh viên khác không có khoá học, ở trong lòng thở dài.

"Vâng."