Chương 98: Phiên ngoại của Chúc Xuyên (2)

Chúc Xuyên trong nháy mắt choáng váng.

Núi băng này vậy mà chép bài cho mình cơ á?

Không phải là hắn bị ngu rồi chứ, Chúc Xuyên mờ mịt đưa tay chạm vào trán Bạc Hành Trạch muốn thử xem hắn có phải phát sốt hay không, bị hắn nghiêng đầu qua một bên tránh đi, kết quả đυ.ng vào trên mi mắt.

Bạc Hành Trạch nhíu mày.

"Cậu trốn cái gì, tôi cũng không có đánh cậu, có đau hay không để tôi nhìn xem nào." Chúc Xuyên vừa thấy mắt hắn đỏ lên, vội vàng ném vở qua một bên nghiêng người về phía Bạc Hành Trạch, không nói lời nào đã kéo tay hắn xuống để kiểm tra.

"Không sao."

"Cái gì mà không sao, cậu thành thật một chút, bằng không bổn thiếu gia đánh chết cậu." Lời nói trong miệng Chúc Xuyên hung dữ vô cùng, nhưng giọng nói lại rất nhẹ, bạn học ngồi đằng trước cũng không nghe rõ, động tác trên tay cũng vô cùng dịu dàng.

Không cẩn thận đυ.ng vào tự nhiên mà đỏ lên, theo phản xạ mà tiết nước mắt, lộ ra biểu cảm lạnh như băng của Bạc Hành Trạch, không biết vì sao bỗng nhiên chui vào trong lòng Chúc Xuyên.

Tay Chúc Xuyên rất đẹp, xương ngón tay mảnh khảnh thon dài, bị ánh mặt trời chiếu vào lộ ra mạch máu tinh tế nhàn nhạt, phỏng chừng là thân thể không tốt, trời sinh nhiệt độ cơ thể rất thấp, thời điểm để lên mi mắt, Bạc Hành Trạch nháy mắt ngừng thở.

"Chúc Xuyên."

Đây là lần đầu Bạc Hành Trạch gọi tên của cậu, mát lạnh mang theo một chút mất tự nhiên khó mà phát hiện, nếu cẩn thận nghe còn có thể cảm giác được một chút hốt hoảng.

"Không cho nói."

Âm thanh của Chúc Xuyên vừa cương quyết lại bá đạo, mang theo kiêu ngạo vốn có, nhẹ nhàng dùng bàn tay bao trùm trụ mắt phải của hắn, ma xui quỷ khiến hắn nhắm hai mắt lại, cũng không mở miệng nữa.

Chúc Xuyên nhìn thấy lạnh lẽo ở đầu lông mày, một đường rơi xuống cái mũi cao thẳng lại đến đôi môi vì kháng cự mà hơi mím lại, không tự giác liếʍ môi, cúi đầu.

"Bạc Hành Trạch."

Chúc Xuyên dán lên lỗ tai hắn, thấp giọng nói: "Cậu có thích tôi không?"

Bạc Hành Trạch bỗng chốc mở mắt ra, chợt lóe kinh ngạc cùng hoảng loạn bị Chúc Xuyên tinh mắt bắt được, trước khi hắn mở miệng trước lại bồi thêm một câu: "Không được nói dối."

Kỳ thật Chúc Xuyên không nói những lời này cũng không sao, Bạc Hành Trạch cũng không nói dối, nếu là hắn không thể phản bác chuyện gì, thì đơn giản là không mở miệng.

Người khác cho rằng hắn lười đáp lại, Chúc Xuyên biết, hắn là cam chịu.

Chúc Xuyên còn muốn dồn ép Bạc Hành Trạch một chút, đưa tay dịch ra khỏi mắt hắn rồi ngồi xuống, trong lớp học ồn ào, cầm lấy vở ghi chép của hắn lên, nói: "Cậu thích sạch sẽ, nhưng cậu lại ăn đồ mà tôi đã nếm qua, uống chai nước mà tôi đã uống."

"......"

"Đừng nói là tôi cưỡng ép cậu, nếu cậu thật sự không chấp nhận được thì trực tiếp quay đầu đi." Chúc Xuyên cậy được cưng mà kiêu, không có sợ hãi mà thử trước sắc mặt âm trầm của hắn: "Có người đưa thư tình cho tôi, cậu còn lạnh mặt dọa các cô ấy đi, vì sao?"

Bạc Hành Trạch rũ mắt không nói.

"Tôi đoán xem......" Chúc Xuyên cố ý tạm dừng, ánh mắt lại dừng trên gò má của Bạc Hành Trạch, xem hắn có phản ứng gì, kỳ thật cậu cũng không chắc lắm, Bạc Hành Trạch có lẽ chỉ là cảm thấy phiền phức mà thôi.

"Cậu không thích."

Chúc Xuyên sững sờ: "Cái gì?"

Bạc Hành Trạch khép mí mắt, rút tay từ trong bàn tay của Chúc Xuyên ra, tiếng nói lạnh lùng lại giải thích lần nữa, "Cậu không thích bị bọn họ quấn lấy."

Tròng mắt của Chúc Xuyên vừa chuyển, bỗng nhiên cười: "Cái gì tôi không thích thì cậu giúp tôi à? Vậy nếu tôi thích thì sao?"

Bạc Hành Trạch lại không nói, Chúc Xuyên cũng không tức giận, ngược lại cực kỳ vui vẻ.

Cậu thích Bạc Hành Trạch, thích hắn bị mình từng bước ép sát cũng không hề có biện pháp chỉ có thể cam chịu, thích dáng vẻ hắn yên lặng làm một chuyện.

"Tôi thích cậu, cậu có thích tôi không?" Chúc Xuyên lại gần, đôi môi đỏ thắm lập tức tiến vào trong tầm mắt, hơi thở của Bạc Hành Trạch hơi nghẹn lại liền quay đầu đi, "Sắp vào học."

"Tôi biết sắp vào học." Chúc Xuyên đè lại bờ vai của hắn, quay đầu giương giọng uy hϊếp các bạn học: "Tôi với Bạc Hành Trạch nói chút chuyện, các cậu nên chơi thì chơi nên quậy thì quậy, ai dám quay đầu nhìn lén nghe lén tôi đào tròng mắt đứa đó ra!"

Nói xong, cậu liền cúi người xuống, nắm cằm Bạc Hành Trạch cằm, vẫn ở trong hoàn cảnh ồn ào, ánh mắt nặng nề nói: "Cậu nói không thích tôi, tôi sẽ không bao giờ nữa quấn lấy cậu nữa, vĩnh viễn biến mất ở trước mặt cậu, nói đi."

Bạc Hành Trạch rũ mắt.

Chúc Xuyên đợi một hồi, trái tim bùm bùm mãnh liệt, cậu sống mười mấy năm vẫn luôn là chúng tinh phủng nguyệt, đứng ở chỗ nào thì đã có người tới để lấy lòng, chưa từng trải qua như vậy bao giờ.

Đặc biệt người này là Bạc Hành Trạch.

Ước chừng đợi vài phút, hơi thở của Bạc Hành Trạch nhẹ nhàng nhàn nhạt, không khí giữa hai người như đều đọng lại, sau đó chuông vào tiết vang lên, Chúc Xuyên nổi giận, buông cằm hắn ra, quay đầu muốn đi.

Không thích thì thôi.

!!!

Cậu mới vừa quay người lại, bàn tay lập tức bị nắm lấy, xương ngón tay cứng đờ lại nóng bỏng, như là tầng tầng thép quấn quanh, niết cổ tay cậu vừa mạnh vừa nóng.

"Cậu làm cái......"

Chúc Xuyên vừa quay đầu lại, bỗng nhiên sửng sốt.

Bạc Hành Trạch nâng mắt lên, nhìn mắt Chúc Xuyên, nhẹ nhàng nói: "Thích."

"Cậu nói cái gì" Chúc Xuyên cảm giác trái tim "Phốc" một cái rơi xuống đất, nát bấy, lời nói ra hơi run run, "Vừa rồi cậu nói cái gì?"

Bạc Hành Trạch không nói, buông cổ tay ra rồi nhặt bút lên tiếp tục làm bài thi, vô luận Chúc Xuyên làm gì hắn cũng không ngẩng đầu, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.

Chúc Xuyên ở bên cạnh như con ong bu quanh, "Bạc Hành Trạch, anh Bạc, cậu vừa rồi có phải nói thích hay không, đúng không đúng không, cậu thật sự thích tôi sao, không gạt tôi chứ, thích tôi từ khi nào, nói cho tôi được không, anh trai tốt nói cho em đi mà."

Trên bàn của Bạc Hành Trạch rất sạch sẽ, bài thi, sách giáo khoa đều phân chia rõ ràng, cùng Chúc Xuyên ngồi bên cạnh như là "Đống rác" lộn xộn kia tạo thành đối lập mạnh mẽ.

Người cũng cùng hắn là hai phía đối lập.

Một người lạnh lẽo mà trầm mặc, một người nhiệt tình mà ồn ào.

Khóe miệng Bạc Hành Trạch hơi cong lên tạo thành độ cung nhỏ, lại không đáp lời Chúc Xuyên đang liên hoàn dò hỏi, thẳng đến sau khi hai người chia tay, lâu năm không hề gặp nhau, Chúc Xuyên cũng chưa thể cạy được từ trong miệng hắn từ khi nào đã động tâm.

Chúc Xuyên cho rằng hai người vĩnh viễn sẽ không lại gặp nhau, nhưng không nghĩ tới thế giới lại là nhỏ như vậy.

Anh nhìn người đàn ông lạnh lùng kiên nghị ngồi bên một phía còn lại của bàn đàm phán, mặt mày so với năm đó càng thêm sắc bén, trên người lộ ra một loại kiềm chế đến mức cực hạn lại có một loại chèn ép mơ hồ.

Người này là Alpha, vẫn là loại mạnh mẽ vốn có kia.

Cũng may anh là Beta không ngửi thấy mùi tin tức tố, hơi thở của Alpha cũng có ảnh hưởng với anh, nhưng không lớn, anh vẫn bình thản đương nhiên như cũ.

Bạc Hành Trạch ngồi ở ghế chủ vị, Chúc Xuyên cùng những người phụ trách trong công ty và trợ lý ngồi ở hai bên, hôm nay chuẩn bị cạnh tranh hạng mục quyền sở hữu cuối cùng.

Hôm nay là phân đoạn cuối cùng, kể cả công bố, Chúc Xuyên không có chuyện gì phải làm, chính là lộ mặt để tỏ lòng tôn trọng, chủ yếu đều là trợ lý làm việc.

Ánh mắt của Bạc Hành Trạch ngoại trừ từ lúc anh mới vừa tiến vào có liếc qua một cái thì ngoài ra cũng không nhìn qua lần nào nữa, Chúc Xuyên cũng không phải thiếu niên năm đó, bình tĩnh làm bộ không quen biết.

Trong lúc nghỉ ngơi, Bạc Hành Trạch hơi gật đầu để trợ lý đưa lỗ tai lại đây, không biết phân công cái gì.

Chúc Xuyên liếc mắt nhìn hắn một cái, lại làm bộ dường như không có việc gì thu hồi tầm mắt, vắt chân chơi di động.

Trợ lý này của anh đã bỏ ra số tiền lớn mời đến, có khả năng trình độ cùng tiền lương có liên hệ trực tiếp, cho nên an tâm chơi di động, thẳng đến lúc công bố kết quả trúng thầu anh mới ngẩng mặt ra khỏi di động.

"Chúc tổng, chúc mừng." Trợ lý của Bạc Hành Trạch cười với anh, trong công thức hóa lộ ra vẻ chân thành, làm người cảm thấy có ý tứ.

Chúc Xuyên gật đầu: "Hợp tác vui vẻ."

"Chúc tổng, xin dừng bước."

Lúc Chúc Xuyên đi tới cửa, Bạc Hành Trạch rốt cuộc mới mở miệng, âm thanh lạnh lẽo trước sau như một, Chúc Xuyên nghĩ thầm, người này nhất sẽ ở một bước cuối cùng túm chặt anh.

Anh không phản ứng, vươn tay cầm tay nắm cửa.

Bạc Hành Trạch lại mở miệng lần nữa: "Chúc Xuyên."

Ngón tay của Chúc Xuyên bỗng chốc nắm chặt, hàm răng cắn chặt lại phát ra âm thanh, hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại được, "Bạc tổng còn có chỉ thị gì sao?"

Bạc Hành Trạch nghiêng đầu nói với trợ lý: "Cậu đi xử lý chuyện hợp đồng với trợ lý của Chúc tổng đi."

"Vâng, Bạc tổng."

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Bạc Hành Trạch đi tới, để tay lên mu bàn tay của Chúc Xuyên, thấp giọng gọi anh: "Chúc Xuyên."

"Đừng mẹ nó dùng loại này ngữ khí này gọi tôi." Chúc Xuyên lập tức như bật lửa, trở tay cho hắn một bạt tai, "Năm đó lúc chia tay đã nói rõ ràng, hai ta có chết cũng đừng gặp, anh có phải đã vi phạm rồi hay không?"

Bạc Hành Trạch thu tay lại, thân hình cao lớn bị ánh đèn trong phòng họp hợp lại tạo thành bóng đen, vừa lúc dừng trên người Chúc Xuyên, vô duyên vô cớ như ôm lấy anh.

Bàn tay của Chúc Xuyên tê dại, một cái tát này là hàng thật giá thật, lúc đánh để giải hận nhưng đánh xong lại hối hận, theo thói quen sờ mặt hắn, "Có đau không?"

Bạc Hành Trạch lắc nhẹ đầu, không nói gì.

Dáng vẻ hắn trầm mặc làm Chúc Xuyên lập tức lại nhớ về năm đó, khi đó anh dễ cáu giận, Bạc Hành Trạch không hợp tính anh, anh lại là Beta không thể phân bố ra thứ làm dịu, mỗi lần đều bị hắn làm cho chết đi sống lại, liền vừa cắn vừa đánh hắn.

Trên lưng của Bạc Hành Trạch, trên vai tất cả đều là vết thương, sau đó lại đau lòng, hỏi hắn có đau hay không, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó đem anh ôm vào trong lòng ngực.

Tựa như hiện tại.

Chúc Xuyên một tay đẩy hắn ra, xoay người muốn đi, lại bị Bạc Hành Trạch một phen nắm lấy tay, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."

Chúc Xuyên bị ba chữ này chọc cho đôi mắt lên men, ngẩng đầu lên chớp chớp vài cái rồi quay đầu lại cười lạnh nói: "Bạc Hành Trạch, anh chỉ biết nói cái này thôi sao?"

Bạc Hành Trạch hơi nhấp môi dưới, lại không nói gì mà là một tay ôm anh vào trong lòng ngực, bóp chặt sau cổ cưỡng ép anh ngẩng đầu sau đó hung hăng đè ép xuống, vừa hung dữ lại bá đạo.

Hắn như là một lữ nhân cô độc đã trăm năm, lại như là người rơi xuống nước bỗng nhiên nắm được một khúc gỗ nổi, trong ánh mắt đều lộ ra một loại áp lực mãnh liệt, tựa như giây tiếp theo sẽ đem anh đang sống sờ sờ mà xé nát.

Chúc Xuyên không sợ trời không sợ đất, thời điểm năm đó cùng ở bên nhau với hắn cũng là kiêu ngạo suồng sã, nhưng hiện tại thấy ánh mắt của hắn, anh bỗng nhiên sợ hãi.

Hiện tại Bạc Hành Trạch cùng với người ngồi cùng bàn trước kia lạnh nhạt ít lời không giống nhau, con ngươi lạnh như băng kia như là đang ẩn giấu một con báo đã đói bụng từ rất lâu, nhìn thẳng vào con mồi, cái loại chiếm hữu rõ ràng nhất định phải chiếm được này làm anh phát run.

Chúc Xuyên giãy giụa, không rảnh lo hơi thở bên gáy kia, cắn răng tức giận nói: "Bạc Hành Trạch anh mẹ nó buông ông ra! Nếu không cút tin ông đây sẽ xé sống anh hay không!"

Bạc Hành Trạch buông anh ra, đưa tay lau đi vệt nước trên đôi môi hơi sưng của Chúc Xuyên, thấp giọng nói: "Đã lâu rồi anh chưa có nghe thấy có người gọi cả tên cả họ anh ra mà mắng, anh rất nhớ em."