Chương 12: Tâm viên ý mã

Cửa sổ phòng học mở ra, một trận gió thổi tới, vài trang sách bị lật qua.

Một tay Phó Thanh Sơ chống ở trên bục giảng, duỗi tay cầm micro, nói: "Chào mọi người, tôi là Phó Thanh Sơ. Giáo sư Tống bị bệnh nên xin nghỉ tĩnh dưỡng, nửa học kỳ tiếp theo tôi sẽ thay giáo sư dạy tiếp chương trình di truyền học......"

Giọng nói của Phó Thanh Sơ thực đạm thực nhẹ, âm thanh từ vách tường vang ra như một cơn gió lúc ấm lúc lạnh, như vụn băng trên mặt hồ.

"Tiết đầu tiên, trước tiên tôi sẽ nói yêu cầu của mình."

Thẩm Tuyển Ý cảm thấy tầm mắt lạnh băng kia dừng ở trên mặt mình, vừa nhấc đầu, tầm mắt thoáng qua, cậu tức khắc có loại dự cảm không được tốt.

"Không thích tiết học của tôi có thể trực tiếp không tới, tôi sẽ không điểm danh." Phó Thanh Sơ quét một vòng phòng học, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên mặt Thẩm Tuyển Ý, âm thanh đều đều không hề phập phồng mà nói: "Bài thi cuối kỳ là tôi tự mình ra, tôi không hy vọng sinh viên của tôi phải thi lại, đã rõ chưa?"

Nói xong, Phó Thanh Sơ đem dụng cụ mở ra, âm thanh đều đều bắt đầu giảng bài.

Thẩm Tuyển Ý dựa vào ghế, biết Phó Thanh Sơ đây là nói cho mình nghe, rõ ràng trào phúng chuyện mình thi lại với cả lớp học, yên lặng ở trong lòng mắng mấy câu thô tục.

Kỳ thật Thẩm Tuyển Ý cũng không nghĩ rằng muốn tri ân báo đáp Phó Thanh Sơ, nhưng mỗi lần tới gần phòng thí nghiệm, thầy ấy vẻ mặt liền lạnh nhạt kêu mình cút đi, đừng làm dơ phòng thí nghiệm.

Thầy ấy dựa vào cái gì ghét mình như vậy?

Thẩm Tuyển Ý ma xui quỷ khiến mà liền giơ tay ngửi người mình, không có hôi, vậy làm sao ghét bỏ mình như vậy.

Thấy quỷ.

"Thẩm Tuyển Ý."

Một giọng nói đều đều vang lên, toàn bộ phòng học đột nhiên lâm vào im lặng, Thẩm Tuyển Ý đang thất thần không có phản ứng lại, bị Triệu Lộ đẩy đẩy cánh tay mới lấy lại tinh thần.

Phó Thanh Sơ đứng ở trên bục giảng, tầm mắt xa xa dừng ở trên mặt cậu, "Cậu trả lời một chút vấn đề này."

Thẩm Tuyển Ý đứng lên, thản nhiên mà nói: "Tôi không biết."

Trong phòng học một mảnh ồ lên.

Phó Thanh Sơ ở đại học Bình Thành cũng rất nổi tiếng, dựa vào gương mặt này liền không có người không biết anh, hơn nữa Thẩm Tuyển Ý bởi vì một Alpha cùng anh không hợp, toàn trường đều biết.

Hiện tại có chuyện.

Phó Thanh Sơ thành thầy giáo, khẳng định muốn mượn cớ làm khó dễ Thẩm Tuyển Ý một chút.

Tới tới, trong tiết đầu tiên gọi người đầu tiên đứng lên trả lời, lại bị Thẩm Tuyển Ý trực tiếp nói không nghe, giáo sư sẽ làm thế nào?

Phó Thanh Sơ nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, một lần nữa hỏi lại, "Mời cậu trả lời, thành phần SINE bản thân không thể chuyển đổi gen, nhưng có thể mượn ký chủ để thực hiện chuyển đổi, đúng hay không?"

Câu này Thẩm Tuyển Ý vừa lúc nghe thấy Hứa Dịch nhắc mãi, lúc đó mình đang nghĩ ngợi làm sao mua cho Hứa Dịch mô hình sinh vật mà anh ấy vẫn luôn muốn, nhưng bản thân vẫn luôn không để ý.

Thẩm Tuyển Ý duỗi đầu liếc mắt một cái, chính là cái này.

"Là..."

"Mời ngồi."

Một tiết học kết thúc, Phó Thanh Sơ hỏi không ít vấn đề, cùng mấy vấn đề của sinh viên, đại khái đang kiểm tra bọn họ, trả lời đúng sai anh đều không biểu lộ cái gì, rất khó nhận biết là anh có vừa lòng hay là không.

Thời điểm tan học giao một bài tập hơi khó.

"Tiết học đến đây là kết thúc, phiền lớp trưởng cùng tôi tới văn phòng một chút." Nói xong, anh cầm hai quyển giáo trình xuống bục giảng, không phát hiện trong phòng học một trận ồ lên.

Ban này cùng khác ban không giống nhau, có việc đều là tìm lớp phó, trước nay không ai tìm lớp trưởng.

Bởi vì lớp trưởng, là Thẩm Tuyển Ý.

Người này lười thì không lười lười nhưng thật ra chủ yếu là không ai dám sai cậu ta, một tuần có bốn ngày không có ở phòng học, ngẫu nhiên tới một chuyến đều giống như hôn quân thượng triều rất hiếm lạ.

Lớp phó Thôi Sở xoay người, chống cằm cười hỏi: "Thẩm Tuyển Ý, muốn tôi đi thay không?"

"Không cần, không nghe giáo sư nói lớp trưởng đâu sao, cậu là lớp trưởng sao?" Thẩm Tuyển Ý đứng lên, đem sách của mình chưa lật qua một tờ ném, "Còn không rõ địa vị."

Thôi Sở: "Thôi cậu đi đi."

Thẩm Tuyển Ý không để ý đến cậu ta, hai tay cắm túi cà lơ phất phơ từ cửa sau đi ra ngoài, lại xa xôi vạn dặm vòng đến cửa sau cầu thang.

Triệu Lộ ngơ ngẩn mà nhìn Thẩm Tuyển Ý vòng một vòng, tự đáy lòng cảm thán: "...... Cái tật xấu gì? Đi qua phòng học rồi lại đi lên, khùng sao?"

-

Phó Thanh Sơ cũng không tính là giáo viên biên chế của trường, anh chỉ là lấy thân phận giáo sư ở trong trường học làm nghiên cứu khoa học, cho nên anh không có văn phòng, lần này cũng là thế vị trí của giáo sư Tống, đem cái bàn của ông ấy cho Phó Thanh Sơ.

Lúc Thẩm Tuyển Ý đến, không có người.

"Cốc cốc."

Trong văn phòng một vị giáo sư trung niên ngẩng đầu, xuyên qua trong mắt kính trên dưới đánh giá Thẩm Tuyển Ý, "Có việc sao?"

"Giáo sư Phó nói em lại đây tìm thầy ấy."

Nữ giáo sư "Ừ" một tiếng, nói: "Thầy ấy đi dạy còn chưa trở về đâu, em có việc tìm thầy thì từ từ, hoặc là gọi điện thoại hỏi xem."

"Dạ, không cần." Thẩm Tuyển Ý nhíu mày xoay người, không lẽ cố ý chơi xấu mình sao.

Thẩm Tuyển Ý nhẫn nhịn xuống lầu, đầu lưỡi chống sau răng nanh, nghĩ thầm lần sau thấy người liền đấm một cái, cho anh ta biết mình...... Hửm?

"Mạc Cửu nói cái này đã là cực hạn, nếu dùng được là được, mặc kệ ra sao cậu cũng đừng lại tìm, đối với cơ thể không tốt."

"Ừm." Phó Thanh Sơ duỗi tay ra nhận, "Cảm ơn."

Chúc Xuyên cau mày giống tên của cậu ta, nhất thời không chịu buông tay, hai người giằng co một hồi, "Cậu có cái gì không thể nói, không thể nói cho tôi sao? Quan hệ của hai ta, cậu còn gạt tôi?"

"Chúc Xuyên......"

Giọng nói Phó Thanh Sơ thực nhẹ, Thẩm Tuyển Ý đứng ở chỗ rẽ thậm chí nghe không rõ lắm, nhưng Chúc Xuyên nói cậu đều nghe thấy được, rõ ràng.

Loại quan hệ này của hai ta?

Cái gì mà quan hệ của hai người bọn họ?

Không chờ Thẩm Tuyển Ý nghĩ ra nguyên cớ, Chúc Xuyên bỗng nhiên cầm tay Phó Thanh Sơ, giọng nói thoáng lớn hơn, mang theo một chút tức giận: "Cậu không muốn sống nhưng tôi còn muốn! Cậu đã 30 tuổi, làm sao vậy! Mạng sống không quan trọng thì cái gì quan trọng?"

Phó Thanh Sơ rút tay, nói: "Tôi tình nguyện chết."

"Cậu!" Chúc Xuyên nổi giận đùng đùng mà đem hộp ném tới trong lòng ngực của Phó Thanh Sơ, cũng mặc kệ có thể đem ống nghiệm bên trong ném hư hay không, ném xong rồi quay đầu liền đi.

Phó Thanh Sơ cầm hộp, thở hắt ra, nếu anh trở thành người như ba anh, bị kỳ phát tình chi phối, trở thành nô ɭệ của du͙© vọиɠ.

Anh tình nguyện chết.

Khi còn nhỏ, anh gặp qua quá nhiều người mà ba anh mang về, ánh mắt những người đó tựa như đang nhìn thịt mỡ, khóe miệng thậm chí đều chảy nhõ dãi.

Từ khi ông ấy ly dị, ông liền lưu luyến ở các nơi nam nữ, giống nhau ở chỗ bọn họ đều là Alpha, ngoại trừ Kiều Nhạn.

Kiều Nhạn là Beta.

Ba cùng bà ở bên nhau, phỏng chừng là muốn thay đổi bản thân, thoát khỏi việc bị kỳ phát tình chi phối thân thể.

Ông ấy phóng túng nhiều năm như vậy, cùng nhiều người ở bên nhau như vậy, giống như là một con sói ăn thịt, ông ấy quay đầu lại ăn cỏ, sao có thể.

Ông ấy cuối cùng vẫn là không thể chống cự lại bản năng, nɠɵạı ŧìиɧ, lại lần nữa cùng những Alpha khác có thể thoả mãn mình ở bên nhau.

Khi còn nhỏ Phó Thanh Sơ hỏi ông, vì cái gì mình không có mẹ, ai sinh ra anh.

Ông nổi giận mắng anh không được hỏi lại, rồi lại đánh anh, nhưng cũng không có nói cho anh biết người sinh ra anh ở nơi nào.

Phó Thanh Sơ cho rằng ba mẹ là cảm tình tan vỡ ly hôn, hay là mẹ ngoài ý muốn sớm qua đời, anh không hề hỏi, về sau lại lớn lên một ít, đã biết giới tính thứ hai.

Ba dẫn người trở về cũng không tránh anh.

Có một lần nửa đêm khát mà tỉnh dậy đi ra ngoài rót nước, thấy một người đàn ông chưa bao giờ gặp đi vào phòng, loáng thoáng nghe được vài ngôn ngữ nhục nhã, ở ngay cửa làm ra tư thế ghê tởm.

Âm thanh của người đàn ông tràn ngập mỗi một góc phòng.

Phó Thanh Sơ theo phản xạ cảm thấy buồn nôn, như sét đánh giữa trời quang, bộ dáng của ba vĩnh viễn khắc ở trong đầu.

Phó Thanh Sơ tình nguyện chết, cũng không muốn biến thành bộ dáng của ông ấy.

Trở thành công cụ của du͙© vọиɠ.

Phó Thanh Sơ nhìn bóng dáng rời đi của Chúc Xuyên, nhẹ lắc đầu.

Nếu chịu đựng được thì tốt, chịu không nổi, cùng lắm thì chính là chết thôi, với anh mà nói, sống hay chết cũng không có gì quan trọng.

Anh không có người để vướng bận, không có chuyện gì vướng bận, ngoài Chúc Xuyên cũng không có bạn bè gì, cho dù có một ngày anh chết đi, cũng sẽ không có người nào cảm thấy khổ sở.

Không sao cả.

Phó Thanh Sơ quay đầu, đột nhiên đứng yên tại chỗ.

"Vì sao cậu lại ở chỗ này?!"

Thẩm Tuyển Ý đứng cách anh hai mét, một tay cắm ở trong túi, nghiêng nghiêng dựa vào tường, loáng thoáng mang theo hơi thở nguy hiểm.

"Tìm thầy."

Cậu ta rõ ràng là sinh viên, vẻ mặt rút đi bộ dáng thiếu niên trở thành thanh niên, lại so với mình ước chừng nhỏ hơn 10 tuổi, nhưng không nói tới, Phó Thanh Sơ cảm thấy bản thân mình mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Tuyển Ý, trái tim đều mất tự nhiên mà nhảy một chút.

Phó Thanh Sơ hơi giật mình, chân mọc rễ đứng tại chỗ, hỏi: "Cậu tới từ khi nào?"

Thẩm Tuyển Ý đến gần, nhìn hộp gỗ trong tay anh liếc mắt một cái, không đáp mà hỏi lại: "Giáo sư, tôi thấy anh ta kéo tay thầy, bạn trai sao?"

Phó Thanh Sơ bất động thanh sắc mà đem hộp giấu bên khác, lạnh giọng nói: "Không liên quan tới cậu, hiện tại hẳn là thời gian đi học, cậu ở chỗ này làm gì?"

Thẩm Tuyển Ý đầu lưỡi đè sau răng nanh, nhẹ nhàng mà "A" một cái, "Là thầy kêu tôi tới, tôi tới thầy lại không ở văn phòng, lại lén ra ngoài gặp bạn trai, hiện tại còn hỏi lại tôi tới làm gì, giáo sư...... Ngài làm sao lại như vậy?"

Phó Thanh Sơ hơi giật mình, cậu ta vậy mà là lớp trưởng?

Thẩm Tuyển Ý không để ý ánh mắt không dám tin tưởng này của Phó Thanh Sơ, dù sao ngoài anh, cũng không ai tin mình là lớp trưởng, không sao cả.

Cậu chính là người bảo hộ bạn học trong ban không bị bắt nạt.

Thẩm Tuyển Ý hơi hơi khom lưng, cong đôi mắt hướng anh cười: "Giáo sư, tôi đã biết bí mật của thầy, thầy hiện tại có phải đặc biệt muốn gϊếŧ tôi hay không?"

Lông mày Phó Thanh Sơ nhảy dựng, theo bản năng mà buột miệng thốt ra: "Cậu đã biết?"

Thẩm Tuyển Ý không đoán được phản ứng của sẽ Phó Thanh Sơ lớn như vậy, làm cậu bị hoảng sợ, trái tim nhảy dựng đứng thẳng người, "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra ngoài, nhưng mà người kia thật sự là bạn trai của thầy sao?"

Phó Thanh Sơ nghĩ lầm Thẩm Tuyển Ý nghe được chuyện của thuốc ức chế, hàm răng nhẹ nhàng đánh run, suýt nữa cắn vào lưỡi, vẻ lạnh nhạt nói: "Không cần cậu quản."

Thẩm Tuyển Ý "Chậc chậc" hai tiếng, không sao cả buông tay nói: "Người kia vừa thấy liền biết thận không tốt, hơn phân nửa là túng dục quá độ tạo thành, giáo sư thầy thích anh ta sao, quay đầu lại tôi giúp thầy khai sáng, thầy giúp tôi nâng điểm ha ha?"

Sắc mặt Phó Thanh Sơ khó coi nắm chặt tay, mu bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh, nguyên bản khuôn mặt không chút biểu tình cũng bị nhiễm một chút màu hồng, bên tai cũng phiếm hồng.

Tâm tình Thẩm Tuyển Ý rất tốt ở trên mặt Phó Thanh Sơ lưu luyến một hồi, nhịn không được mà muốn duỗi tay xoa bóp vành tai của anh, hẳn là rất mềm, nóng thành như vậy, có lẽ còn hơi ấm.

Thẩm Tuyển Ý lúc nhìn người ta sẽ không che dấu, chăm chú mà nhìn như con sói nhỏ xoay vòng quanh con mồi, Phó Thanh Sơ đυ.ng phải tầm mắt của cậu, theo bản năng quay mặt qua chỗ khác.

"Giáo sư, lỗ tai của thầy làm sao đỏ vậy."

——

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Chúc Xuyên: Thận của tôi rất tốt!!!! Cậu đừng có mà vì ghen liền cắn bậy!!!